Một giọng nói khác với giọng sữa trong kí ức của anh vang lên, âm thanh dịu dàng của người kia kéo Dư Thần Dật từ hồi ức trở lại.
Hai người đã đi đến quán ăn mà Cố Châu Lâm nói, Cố Châu Lâm đứng bên cạnh ghế ngồi, bàn tay khoát lên thành ghế khẽ kéo ra một khoảng trống cho anh, có lẽ vì hắn không thấy anh đáp lại nên đã nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Dư Thần Dật có chút xấu hổ, ban nãy đắm chìm trong kí ức quá sâu, đến khi hoàn hồn lại thì nhìn thấy Cố Châu Lâm hoàn toàn khác trước, nhất thời khiến anh có chút không phản ứng kịp.
Khác với người lớn, trẻ con cách một hai năm đã có thay đổi rất lớn, Dư Thần Dật thân làm anh, trước giờ vẫn luôn chăm sóc hắn, không nghĩ đến bây giờ gặp lại Cố Châu Lâm, vị trí hai người bất giác đã thay đổi.
Không hiểu tại sao trong phút chốc Dư Thần Dật lại mê luyến hành động chăm sóc chu đáo này của Cố Châu Lâm, anh gật đầu với Cố Châu Lâm một cái rồi mới ngồi xuống.
Cố Châu Lâm mỉm cười với Dư Thần Dật, đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh, mở thực đơn trên bàn đưa cho Dư Thần Dật, “Anh xem thử xem muốn ăn cái gì? Em nhớ rõ lúc trước anh rất thích ăn cay, bây giờ anh vẫn còn thích chứ?”
“Ừm, vẫn thích.”
Dư Thần Dật lật qua hai trang thực đơn, phát hiện nơi này là quán ăn chuyên về những món cay Tứ Xuyên, có chút kinh ngạc hỏi: “Em có thể ăn cay không?”
Anh nhớ mang máng là trước đây Cố Châu Lâm không ăn cay được, có một lần Cố Châu Lâm bị người bạn chí cốt như hình với bóng của anh lén ép hắn ăn ớt, ăn đến sưng cả miệng, sau khi phát hiện anh trực tiếp chạy đến tìm người bạn kia đánh nhau một trận, kể từ đó hai người tuyệt giao, không còn gặp lại nữa.
“Bây giờ em ăn được rồi, không ngờ anh vẫn nhớ chuyện này.”
Cố Châu Lâm nói xong, hắn liếm cánh môi một chút ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn, sau đó nói: “Ban nãy anh vừa thất thần, là đang….”
Nói được một nửa, Cố Châu Lâm đột nhiên dừng lại, đôi lông mi dài khẽ run lên, trong mắt hiện lên tia tối tăm nhưng khóe miệng lại treo ý cười.
Dư Thần Dật lật xem thực đơn không nhìn Cố Châu Lâm, chỉ nghe hắn hỏi anh: “Là đang nghĩ đến chuyện gì sao?”
Dư Thần Dật cảm thấy giọng nói của Cố Châu Lâm có chút trầm, nhưng cẩn thận nghe lại thì tựa như ảo giác của mình, giọng điệu Cố Châu Lâm nhàn nhạt, dường như là chỉ đang nói chuyện phiếm thuận miệng hỏi anh một câu thôi.
Anh tùy ý gọi vài món ăn, cất thực đơn đơn đi, nhớ lại hồi ức cỏn con lúc trước, một Cố Châu Lâm nắm lấy tay anh, lảo đảo đi phía sau anh, anh nhịn không được mà mỉm cười, một lúc lâu sau mới giơ ngón tay lên đè lại khóe miệng đang cong lên của mình, trêu ghẹo nói: “Anh mới nhớ đến một người rất là đáng yêu.”
Cố Châu Lâm đang châm trà cho Dư Thần Dật, cổ tay vì dùng sức cầm ấm trà mà tạo nên một đường cong lưu loát đẹp mắt, nhưng không hiểu vì sao sau khi Dư Thần Dật nói xong, dòng nước đột nhiên dừng lại một lát, sau đó Cố Châu Lâm tiếp tục nghiêng ấm trà, dòng nước lần nữa chảy xuống rơi vào trong tách vẩy ra mặt bàn vài giọt trà nóng hổi.
Cố Châu Lâm ung dung cầm khăn tay lau sạch những giọt nước trà rơi trên mặt bàn rồi ném chúng vào thùng rác dưới chân, cả quá trình hắn đều không mở miệng, vẻ mặt vừa tự nhiên vừa bình tĩnh, sau khi làm xong tất cả hắn mới ngẩng đầu lên hỏi: “Là ai vậy? Anh Thần Dật đang yêu đương hả?”
Dư Thần Dật chống cằm nhìn Cố Châu Lâm, tay còn lại chạm vào tách trà, nhiệt độ ấm nóng từ tách trà truyền qua người anh khiến cho đầu ngón tay đỏ lên một chút.
“Sao vậy? Nhanh như vậy mà đã muốn đi chào hỏi bạn gái anh rồi hả?”
Cố Châu Lâm lặng lẽ nhìn thoáng qua đầu ngón tay của Dư Thần Dật, ngón trỏ hắn hơi giật giật, trên mặt để lộ ra dáng vẻ tò mò, thẳng thắn nhẹ nhàng nói: “Ừm, em có chút tò mò không biết anh Thần Dật tìm bạn gái như thế nào, anh có thể dẫn em đi gặp thử không?”
Dư Thần Dật nhíu mày, nói: “Không được đâu.”
Cố Châu Lâm không ngờ mình lại bị từ chối nhanh như vậy, trái tim thoáng chốc đập nhanh hơn một chút, lát sau dường như hắn đang muốn nói gì đó thì chợt nghe thấy Dư Thần Dật bật cười khe khẽ.
“Anh chưa yêu đương thì lấy đâu ra bạn gái cho em gặp.”
Dư Thần Dật nói xong liền thuận miệng hỏi tiếp vấn đề của Cố Châu Lâm: “Còn em thì sao? Đã yêu đương chưa?”
Cố Châu Lâm lắc đầu, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Dư Thần Dật, cực kỳ nghiêm túc nói: “Em chưa từng nói mình yêu đương”
“Ò.”
Hình như Dư Thần Dật chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện này chứ không phải thật sự mang ý nghĩ đi nhiều chuyện vì thế anh cũng không tiếp tục nghiên cứu câu “chưa từng nói” của Cố Châu Lâm rốt cuộc là có ý gì.
Anh nhìn Cố Châu Lâm vừa dịu dàng vừa trưởng thành trước mặt mình, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên chuyện khác, thú vui thích đùa giỡn bị giấu kín bấy lâu nay lại bắt đầu rục rịch trong trí óc anh.
Anh nhìn thấy cô phục vụ cách đó không xa cứ cố tình đi ngang qua bàn bọn họ, ánh mắt đa số dừng lại trên ngoài Cố Châu Lâm nhưng Cố Châu Lâm thì hoàn toàn không thèm để ý, một tí ánh mắt cũng không bố thí cho người ta.
Ai có thể ngờ được Cố Châu Lâm nhìn như vậy mà khi còn nhỏ lại là một cô công chúa thích dính người đâu chứ.
Nếu như anh nhắc tới quá khứ thích khóc lóc của Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm nhất định sẽ xấu hổ, còn có thể sẽ cảm thấy ngượng nữa, dù sao thì cũng không có người lớn nào tình nguyện đối mặt với quá khứ đen tối của mình.
Nghĩ đến đây, Dư Thần Dật nhịn không được cười nói: “Anh vừa mới….nhớ đến em hồi còn nhỏ.”
Dư Thần Dật cười đến cong mi mắt, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lâm lúc trước rất đáng iu nha, người thì nhỏ nhỏ, tay chân ngắn ngắn, vậy mà cứ thích bám theo sau anh, làm thế nào cũng không chịu buông ra.”
Ánh mắt Cố Châu Lâm lóe lên, Dư Thần Dật cười trộm trong lòng, thầm nghĩ tên nhóc này chắc đang xấu hổ, ai bảo một tên mặt bánh bao thích khóc vậy mà lớn lên lại được nhiều người hoan nghênh như vậy, anh cũng có một chút ghen tị chớ bộ.
Nhưng mọi thứ lại không diễn ra theo tưởng tượng của anh, Cố Châu Lâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng, khóe môi cong lên một nụ cười rực rỡ, vui mừng nói: “Hóa ra anh vẫn còn nhớ rõ, cả việc trước đây em không thể ăn cay….anh cũng nhớ.”
Dư Thần Dật có chút ngạc nhiên, sau đó từ trong ánh mắt vui mừng của Cố Châu Lâm anh mới nhận ra đoạn kí ức năm đó đã sớm bị anh nhét vào nơi sâu nhất không thể đón lấy ánh sáng kia đối với Cố Châu Lâm lại là những năm tháng trân quý nhất của hắn.
Cố Châu Lâm mồ côi cha, cơ thể của Cố Xuyến cũng không tốt lắm, hơn nữa Cố Châu Lâm lại nhát gan không thích nói chuyện, không được mấy bạn nhỏ khác chào đón, cả bản thân của Cố Châu Lâm cũng hoàn toàn không phản ứng với người khác, chỉ thích duy nhất người anh trai này là anh.
Trước đây Dư Thần Dật nghịch ngợm muốn chết, leo cây bắt ve sầu xuống sông bắt cá, chuyện gì không nên làm anh đều làm hết, khiến mẹ anh tức giận suốt mấy năm trời, vất vả lắm mới gặp được bé ngoan như Cố Châu Lăm vì thế đương nhiên sẽ cưng chiều Cố Châu Lâm lên trời, chỉ sợ Dư Thần Dật dạy hư người ta.
Cho nên trong 5 năm Cố Châu Lâm chuyển đến đó sống, rất nhiều ngày đêm Cố Châu Lâm đều dính ở bên người anh, sống ở nhà cùng với anh.
Cảm giác trong lòng Dư Thần Dật nói không nên lời, Cố Châu Lâm trước đây đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một đứa em trai không thể thiếu, thậm chí lúc trước anh còn từng không thích Cố Châu Lâm, bởi vì khi đó hắn còn quá nhỏ làm vướng chân anh khiến anh không thể thoải mái chơi đùa với bạn bè, nhưng khác với anh, Cố Châu Lâm đặc biệt coi trọng anh.
Giống như vừa rồi, anh phải mất phần lớn sức lực mới có thể nhớ ra Tiểu Lâm là ai, vậy mà hơn mười năm sau, Cố Châu Lâm chỉ vừa nhìn thấy bóng dáng anh đã có thể nhận ra anh ngay, thậm chí còn xông đến giữa chặt anh.
Nụ cười trên mặt Dư Thần Dật thu lại một chút, yên lặng vài giây anh mới nói: “Ừm, tuy là không thể nhớ rõ hết nhưng đại khái vẫn có thể nhớ được một ít chuyện.”
“Nhớ được một ít là tốt rồi.”
Trong mắt Cố Châu Lâm không có một chút hơi mù nào, “Chỉ cần anh Thần Dật vẫn còn nhớ em là tốt rồi.”