Tư liệu này nếu không để trong phòng thì chính là ở trong phòng khách, nhưng những nơi có thể để đồ trong phòng khách nhìn một cái là biết ngay, càng đừng nói là giấu đồ.
Dư Thần Dật rũ tay xuống bên mép quần, ngón tay gõ lên đùi một cái, giống như đang tự hỏi nên bắt đầu từ đâu thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh khựng lại một lát, quay đầu cầm điện thoại lên, phát hiện là tin nhắn của Cố Châu Lâm hỏi anh đã dậy chưa, dặn dò anh ăn sáng đàng hoàng.
Khi Cố Châu Lâm không ở nhà hắn vẫn luôn đúng giờ nhắn tin cho Dư Thần Dật, giống như xem Dư Thần Dật là một đứa trẻ, dặn dò anh ăn cơm, không thể suốt ngày nằm trên giường.
Từ khi mở hộp thoại nhắn tin ra, chân mày vốn vẫn luôn cau chặt của Dư Thần Dật cuối cùng cũng chịu thả lỏng ta, sắc mặt nghiêm trọng cũng thoải mái đi không ít, khóe miệng bất giác cong lên.
Anh gửi lại cho Cố Châu Lâm một cái nhãn dán, lần nữa nhìn thoáng qua phòng rồi mới đi ra ngoài rửa mặt ăn cơm, còn không quên chụp ảnh gửi cho Cố Châu Lâm.
Đợi khi anh ăn cơm nước xong trở lại phòng, lập tức đi đến giá sách của Cố Châu Lâm.
Ban nãy anh vừa ăn cơm vừa nhớ lại thói quen sống trước đây của Cố Châu Lâm, nhớ tới Cố Châu Lâm đặc biệt thích sắp xếp mấy tài liệu linh tinh phân loại kẹp nó vào sách rồi đặt lên giá sách.
Lúc nhỏ có lần anh chạy vào nhà Cố Châu Lâm chơi, nhìn thấy giá sách trong phòng Cố Châu Lâm còn tấm tắc khen ngợi.
Lúc đó mọi người đều mê đọc truyện tranh nhưng trên giá sách của Cố Châu Lâm thì chỉ toàn là những loại sách anh chưa từng nghe qua, thoạt nhìn hình như là tiểu thuyết văn học rất lợi hại, anh nhất thời tò mò nên tiện tay rút một quyển ra xem, vừa mới lật ra thì đống giấy tờ không biết là loại gì rơi xuống đất, anh nhặt nửa ngày mới hết, sau đó kẹp chúng lại vào trong sách cất đi.
Dư Thần Dật đứng trước giá sách, giá sách này không khác gì giá sách anh từ thấy trong phòng Cố Châu Lâm khi nhỏ, vẫn đặt đủ loại sách anh không xem hoặc là xem không hiểu như trước.
Anh ngẩng đầu nhìn gáy sách được sắp xếp ngăn nắp, dường như nhớ tới cái nơi tràn ngập mùi cây hoa quế thơm ngát, qua một lát nữa Cố Châu Lâm thân người nhỏ bé gian nan ôm nửa quả dưa hấu vào, cùng anh đào từng thìa ăn.
Dư Thần Dật nhớ đến Cố Châu Lâm lúc nhỏ, biểu cảm lập tức dịu dàng, nhưng báo cáo trị liệu mơ hồ kia lại làm ánh mắt của anh lập tức sắc bén.
Anh vươn tay lấy cuốn sách đầu tiên trên giá, lật nhanh các trang vài giây sau, một tờ giấy được ép thẳng, gấp thành hình vuông rơi ra khỏi trang sách.
Dư Thần Dật cầm tờ giấy đó lên, ánh mắt sửng sốt chớp vài cái, cẩn thận mở tờ giấy đó ra.
Không giống với tưởng tượng của anh, mặt trên tờ giấy không có viết cái gì cả, chỉ là một tờ giấy bình thường, chưa từng dùng qua lần nào.
Nhưng tại sao lại kẹp nó vào trong chứ?
Dư Thần Dật khó hiểu gấp tờ giấy lại giống như cũ rồi kẹp nó vào trong sách, tiếp tục kiểm tra một nửa quyển sách còn lại thật cẩn thận rồi đặt nó về lại kệ, đổi sang một quyển sách tiếp theo.
Dư Thần Dật quả nhiên rất thích kẹp đồ trong sách, Dư Thần Dật tìm được đủ loại hóa đơn ở các quán ăn khác nhau, vé xem phim, thậm chí còn có cả giấy bóng gói kẹo không biết từ hồi nào, cả vỏ ngoài của que kem cũng có.
Nhưng khi nhìn thấy những thứ bị kẹp trong sách, tâm trạng vốn dĩ rất nặng nề của Dư Thần Dật dần thay thế bằng sự bất lực.
Anh nhìn hóa đơn trên tay, nhớ đến đây là hóa đơn trước khi anh và Cố Châu Lâm ở bên nhau, hai người cùng nhau đi siêu thị mua mấy món đồ lặt vặt.
Mà hóa đơn quán ăn, tất cả đều là những nơi anh và hắn cùng đi ăn với nhau, cả phim điện ảnh cũng vậy.
Vừa nghĩ như vậy, có lẽ toàn bộ giá sách này đều chứa đầy những kỷ niệm mà anh và hắn cùng nhau trải qua.
Dư Thần Dật ngẩng đầu nhìn giá sách, trong lòng vừa chua vừa ngọt, cúi đầu thở dài một hơi mới xoay người đi sang tủ quần áo.
Lúc nhỏ Cố Châu Lâm thích nhất là giấu đồ ở hai nơi, một là giá sách, một là tủ quần áo.
Bây giờ trên giá sách đều cất giữ những thứ liên quan đến anh, vậy thì tủ quần áo…. chính là cất giữ những gì liên quan đến Cố Châu Lâm.
Dư Thần Dật vô cùng nóng lòng, bước chân đi đến tủ quần áo của anh cũng bất giác nặng nề hơn.
Anh từng bước đi về phía trước, sau khi dừng chân thì vươn tay mở cánh cửa tủ quần áo bị đóng chặt ra.
Quần áo trong tủ được phân loại sắp xếp rất gọn gàng, quần áo không gấp được thì móc lên treo theo màu sắc, nhìn qua liền không có bất cứ vấn đề gì.
Dư Thần Dật khựng lại hai giây rồi nửa quỳ xuống khom eo sờ vào trong cùng của tủ quần áo, đến khi đụng phải một cái hộp lạnh lẽo, trái tim liền đập loạn nhịp.
Anh gần như có thể lập tức xác định, bên trong chính là đồ Cố Châu Lâm giấu.
Dư Thần Dật cảm thấy tim mình đập có chút đập lệch nhịp, anh hít một hơi thật sâu, mở đèn pin điện thoại ra, chui đầu nhìn vào trong, một chiếc hộp bằng sắt ở sâu bên trong phản chiếu ra luồng ánh sáng lạnh như băng.
Đó là một cái tủ sắt.
Dư Thần Dật không dám đem tủ sắt ra ngoài, anh sợ bị Cố Châu Lâm phát hiện, chỉ có thể gian nan chui người mình vào trong, khi nhìn thấy mật mã khóa gồm 4 số thì hơi do dự một chút, chọn bấm ngày sinh nhật của Cố Châu Lâm.
Tủ sắt vang lên hai tiếng, mật mã sai.
Anh dừng lại một chút rồi đổi thành sinh nhật của mình.
Tủ sắt vẫn vang lên hai tiếng như trước, mật mã sai.
Dư Thần Dật nhíu mày, thu tay lại, nhìn chiếc hộp sắt trong góc bị đèn pin chiếu vào phát ra ánh sáng u ám.
Sinh nhật không đúng, vậy thì còn có thể là mật mã gì đây?
Anh khom eo mãi nên có chút đau, lúc muốn chui ra khỏi tủ thì không cẩn thận thả lỏng tay ra, điện thoại rơi xuống vang lên một tiếng nhỏ, anh vội vàng nhặt điện thoại lên, trên đó có thông báo nhận được email mới, là một email quảng cáo.
Anh nhìn ký hiệu trên hòm thư, trong khoảnh khắc đó, một dãy số vụt qua trong đầu anh.
Nếu…. Nếu như Cố Châu Lâm và anh đều canh cánh trong lòng việc năm đó không từ mà biệt, thậm chí qua nhiều năm sau không hẹn mà dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận đối phương, vậy thì mật mã có phải là….. ngày chia xa đó không?
Dư Thần Dật mắt mặt lại, lần thứ hai vươn tay ra, nhập dãy số anh vừa oán vừa hận nhưng lại bất tri bất giác khắc sâu vào lòng.
“Cạch.”
Tủ sắt mở ra.
“Két —”
Điện thoại đặt trên bàn của Cố Châu Lâm rung lên một cái, hắn chán nản xoay bút bi trên tay, nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại, là một thông báo mới.
“Lạch cạch.”
Bút bi từ trên tay rơi xuống bàn, lăn đi một vòng rồi lại bị bắt lại, cắm vào ống đựng bút.
Cố Châu Lâm dựa và ghế làm việc, giọng điệu có chút muộn phiền đáng tiếc, lại giống như ẩn chứa một sự mừng thầm không nói thành lời, “Em đã khuyên anh rồi, tại sao lại không nghe chứ?”
Hắn nhắm mắt suy nghĩ một lát. rồi lại nhịn không được thở dài thành tiếng.
Dù cho trôi qua bao lâu, ngày hôm đó, đoạn thời gian đó, hắn vĩnh viễn sẽ luôn nhớ rõ, giống như câu hét sợ hãi bắt đầu hết thảy mọi thứ —
“Tiểu Lâm!” Cùng với tiếng kêu sợ hãi của mẹ Cố là tiếng bước chân dồn dập, nhưng mà chỉ qua vài giây, Cố Châu Lâm đứng ở bờ sông bị đẩy qua một bên.
Hắn lảo đảo vài bước khó khăn lắm mới có thể đứng vững, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ Cố vội vàng ôm lấy đứa trẻ bị té dưới sông lên, vừa hô hấp nhân tạo cho đối phương, vừa phẫn nộ nhìn hắn.
Cố Châu Lâm không nói lời nào, mẹ Cố cũng không mở miệng, bà đưa đứa trẻ kia về nhà thì lập tức thay đổi sắc mặt, giọng nói đều đang run rẩy, “Tiểu Lâm, hồi nãy con làm gì vậy? Hả?”
“Đẩy nó xuống sông đó.” Cố Châu Lâm bình tĩnh nhìn mẹ Cố, giống như không hiểu tại sao người mẹ trước giờ luôn dịu dàng lại đột nhiên giống như bị bệnh tâm thần.
Mẹ Cố lùi lại hai bước chống tay lên bàn, vừa sốt ruột vừa đau lòng nói: “Tại sao con lại đẩy người ta xuống sông? Người ta không biết bơi, sẽ chết người đó!”
Sau khi bà nói xong thì khựng lại một chút, mang theo chút chờ mong hỏi: “Các con lúc đó chỉ đang chơi đùa thôi đúng không?”
“Không phải.” Cố Châu Lâm mở to mắt, thành thật nói: “Con chính là muốn nó chết đó.”
Hắn nói xong, lại sợ mẹ hỏi thêm “tại sao” nên dứt khoát mở miệng nói tiếp: “Con và anh Thần Dật đã hẹn nhau ngày mai đi ra ngoài chơi, nhưng nó lại khiến anh Thần Dật không muốn ra ngoài chơi với con nữa, anh ấy là của một mình con, cho nên con muốn cho nó chết, vậy thì có gì sai chứ?”
Hắn nói xong, sắc mặt mẹ Cố lập tức trắng bệch, không nói tiếp nữa,
Hắn hoàn toàn không biết mình làm sai chỗ nào, chỉ khó hiểu đứng đợi một lát, sau khi không đợi được gì thì quay đầu chạy về phòng mình — ngày mai đi ra ngoài chơi với anh ấy, hắn phải ngủ sớm một chút mới được, ngủ sớm thì mai mới có tinh thần.
Nhưng hắn thật sự không ngờ, hắn không có ngày mai để đi chơi cùng anh nữa.
Sáng sớm hôm sau, hắn bị mẹ Cố cưỡng chế rời khỏi căn nhà vất vả lắm mới yên ổn này, từ đó về sau tách khỏi Dư Thần Dật, rồi lại chuyển đến một thành phố xa lạ, nhận lấy cái gọi là trị liệu tâm lý.
Cũng chính thời điểm đó, hắn mới nhận ra mình không bình thường, nhưng dần dần hắn học được cách ngụy trang, thời điểm vốn dĩ có thể thoát thân lại đột nhiên bị người đàn ông kia mang đi, tư liệu hắn từng được mẹ đưa vào bệnh viện bị lật lại, một lần nữa cưỡng ép đi đến bệnh viện mới.
Trong suốt khoảng thời gian gian nan đó, hắn không biết mình đã từng gọi tên Dư Thần Dật bao nhiêu lần trong lòng, ôm mộng xa vời mới đi tới nơi đây, hy vọng có thể chiếm được “kho báu” chỉ thuộc về một mình hắn.