Tiếng cười khẽ này của hắn làm cho trái tim của Dư Thần Dật bắt đầu đập mạnh lên, rốt cuộc Dư Thần Dật cũng có thể thoát ra khỏi trạng thái lơ lửng trên không trung, anh không kịp phòng bị đối diện với gương mặt dịu dàng đẹp trai ở ngay gần anh của Cố Châu Lâm, lại nhớ tới nụ hôn vừa chạm liền buông ra ban nãy của bọn họ, tai và mặt anh nổ cái “bùm” nóng bừng lên.
Gương mặt của Dư Thần Dật vẫn còn bị Cố Châu Lâm nâng lên, anh càng nhìn Cố Châu Lâm thì mặt càng đỏ lên, tai nóng rực cả một vùng, anh thậm chí còn nghi ngờ lòng bàn tay ấm áp của Cố Châu Lâm sẽ bị độ ấm của đôi má anh làm cho nóng lên.
Anh có chút xấu hổ, chỉ cảm thấy mình bất giác đã hoàn toàn lâm vào tình thế bị động, anh cố ý muốn nói gì đó để nắm lại quyền chủ động, nhưng khi anh vừa mới nâng mặt lên liền nhìn khóe mắt và đuôi lông mày của Cố Châu Lâm có một nét cười nhàn nhạt.
Dư Thần Dật chỉ thấy trái tim mình đập nhanh hơn, giống như sắp xuyên thủng lồng ngực nhảy ra trên bàn tay của Cố Châu Lâm, muốn để cho Cố Châu Lâm xem rốt cuộc nó có bao nhiêu rộn ràng.
Anh đang muốn đè ngực mình lại, ép buộc mình trở nên tỉnh táo, nhưng hai má bỗng nhiên lại bị Cố Châu Lâm nhéo một chút.
Cố Châu Lâm nhéo má anh xong cũng không thu tay lại, đầu ngón tay dường như lưu luyến không nỡ rời khỏi gương mặt anh, sau khi Dư Thần Dật bị nhéo thì cái eo lập tức run lên, chợt nghe thấy Cố Châu Lâm tiến đến bên tai anh, đôi môi như có như không vô tình chạm lên vành tai nóng bỏng của anh, trong giọng nói hàm chứa ý cười trêu chọc: “Anh, nhịp tim của anh đập rất lớn.”
Nửa người của Dư Thần Dật lập tức tê rần.
Một người luôn để ý săn sóc như Cố Châu lâm bây giờ lại giống như hoàn toàn không nhận ra anh đang xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào một cái lỗ dưới đất để vùi đầu mình vào đó, ngược lại hắn còn hỏi một câu làm mọi chuyện tồi tệ hơn: “Anh ơi, em có thể hôn anh lần nữa không?”
Dư Thần Dật chỉ cảm thấy người mình tê dại, trái tim đập nhanh vô cùng, trái lại càng làm anh cho anh không thể cảm nhận sự đập mạnh điên cuồng này.
Nhớ đến cảm giác chua xót của một khoảng thời gian trước khi anh nghĩ rằng mình yêu đơn phương Cố Châu Lâm đột nhiên nổi lên, khiến anh sinh ra một loại cảm giác khát vọng và dũng khí vô hạn.
Dư Thần Dật nhắm chặt mắt lại, vươn tay nắm lấy cổ áo của Cố Châu Lâm, nghiêng đầu hôn lên.
Cố Châu Lâm hình như bị động tác của anh làm cho sửng sốt một chút, sau đó mới dịu dàng phủ lên môi Dư Thần Dật, đầu lưỡi mềm mại liếm qua môi của Dư Thần Dật, liếm ướt môi anh một lát rồi mới tiến vào trong khoang miệng khẽ hé ra.
Động tác vừa rồi của Dư Thần Dật có chút mạnh, khi hôn môi Cố Châu Lâm, bên trong không cẩn thận bị chính răng nanh của mình cắn ra một vết rách nhỏ, anh vốn dĩ sợ Cố Châu Lâm cảm thấy khó chịu vì mùi máu tanh trong miệng mình nên bất giác lùi về phía sau một chút, lại không ngờ rằng động tác đưa lưỡi vào trong vô cùng dịu dàng của Cố Châu lâm khi chạm đến gần vết rách trong miệng anh lại đột nhiên trở nên hung hăng hơn.
Dư Thần Dật bị Cố Châu Lâm dùng một tư thế đè gáy không cho chạy thoát khóa anh vào lồng ngực hắn, Cố Châu Lâm nhẹ nhàng gặm cắn môi anh, dường như muốn cắn sưng môi Dư Thần Dật mới bằng lòng buông ra.
Ngay sau đó, đầu lưỡi nóng bỏng của Cố Châu Lâm tiến quân thần tốc, động tác tàn nhẫn khuynh thành chiếm đất trong khoang miệng mẫn cảm của anh, càn quét mỗi một tấc đất trong miệng anh, cuốn lấy đầu lưỡi anh điên cuồng mút vào miệng mình, đầu lưỡi quấn lấy triền miên ma sát, sức lực lớn đến mức như muốn nuốt cả đầu lưỡi của Dư Thần Dật vào miệng mình.
“Ư…….ưm…….” Không khí trong khoang miệng của Dư Thần Dật bị Cố Châu Lâm hút sạch, anh không hít thở được nên muốn nghiêng đầu đi, nhưng lại bị Cố Châu Lâm ghìm chặt trong lòng ngực, dùng một động tác càng thêm nồng cháy tận tình xâm chiếm khoang miệng anh, đầu lưỡi liếm sâu vào bên trong.
Dư Thần Dật phát ra những tiếng nức nở đáng thương, gương mặt ửng hồng ánh mắt ướt át yếu ớt dựa vào lòng ngực Cố Châu Lâm, tay không chút lực vỗ lên vai Cố Châu Lâm vài cái, Cố Châu Lâm mới bằng lòng buông tha cho đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, lại âu yếm mút đi giọt nước mắt vương trên đuôi mắt anh.
Dư Thần Dật bị hôn tới chân nhũn ra, cả người xụi lơ nằm trong lòng ngực của Cố Châu lâm, đôi môi đỏ bừng hơi hơi hé ra, lồng ngực phập phồng, điên cuồng hô hấp như vừa được sống sót sau tai nạn.
Cố Châu Lâm ôm Dư Thần Dật, bàn tay dịu dàng vuốt ve sau lưng anh để giúp anh thuận khí, động tác săn sóc giống như người vừa rồi cương quyết đè Dư Thần Dật lại không cho anh chạy thoát không phải là hắn vậy,
Hơn nửa ngày Dư Thần Dật mới bình tĩnh lại, vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, đôi môi còn sưng lên, bên tai đỏ bừng cả một mảnh, xương quai xanh lộ ra màu hồng nhạt chọc cho người ta muốn thương yêu, ánh mắt ướt sũng hơi né tránh, nhưng lại hết lần này đến lần khác liếc nhìn Cố Châu Lâm, trong mắt là sự vui sướng sáng ngời, sự ỷ lại và tình yêu không tài nào che giấu.
Cố Châu Lâm bị ánh mắt buông thả chỉ có mỗi hắn có thể thấy của Dư Thần Dật làm cho ngọn lửa xấu xa trong lòng bùng lên liên tục, bây giờ Dư Thần Dật như một con thú nhỏ đã trải qua tổn thương sau tai nạn, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn là người kéo anh ra khỏi vũng bùn thối nát, đôi mắt đầy chờ mong nhìn hắn, dịu dàng lại dính người, hận không thể đem hết thể xác và tinh thần dâng lên cho hắn.
Nhưng đối phương lại không biết, người anh ỷ lại, toàn tâm toàn ý tin tưởng đã cứu vớt anh lại chính là bàn tay đứng sau tấm màn đẩy anh xuống vực sâu, khiến cho anh chìm nghỉm trong sự tuyệt vọng.
Nghĩ đến đây, Cố Châu Lâm liền không nhịn được cảm thấy hưng phấn.
Hắn thật sự rất thích loại cảm giác như bây giờ, tất cả những phản ứng của Dư Thần Dật đều nằm trong phạm vi suy đoán của hắn, còn có chuyện gì có thể vui sướng hơn việc có thể nắm hết những tâm tư cảm xúc của người mình yêu trong lòng bàn tay, thậm chí là cả suy nghĩ của người đó không chứ?
Mới vừa rồi khi vẻ mặt của Dư Thần Dật đang đấu tranh giữa nghi ngờ và tin tưởng hắn, cũng khiến hắn không nhịn được mà rùng mình, cảm giác chờ mong không thể kiềm nén và sự hưng phấn suýt chút nữa đã khiến hắn không thể kiềm chế mà xé rách mặt nạ của mình, mặc sức thưởng thức vẻ hoảng sợ sau khi biết chân tướng của Dư Thần Dật.
Hắn xây dựng cho Dư Thần Dật một cái bẫy, khiến cho Dư Thần Dật từng bước tiến vào trong cái bẫy của mình, cùng hắn bước từng bước về phía trước, càng ngày càng gần cái lồng giam phủ kín hoa tươi đó.
Cố Châu Lâm phấn khích tới mức mắt thường có thể nhìn thấy, ở sâu trong đáy mắt dâng lên một ánh sáng tối tăm, hắn rũ mi mình xuống, ý đồ che đi ánh sáng sáng trong đáy mắt mình.
Hình như Dư Thần Dật không nhìn thấy ánh mắt đầy biến hóa của hắn, anh không nói gì, lưu luyến nhích lại gần ngực Cố Châu Lâm, cuộn mình lại trong lồng ngực hắn.
Cố Châu Lâm ôm Dư Thần Dật, ánh mắt nhìn thấy Dư Thần Dật cúi đầu liếm môi một chút, khóe miệng hình như hơi cong cong lên nhưng rất nhanh lại không phục bình thường, thay đổi nhanh chóng đến mức tựa như là một ảo giác.
Cố Châu Lâm nhịn không được cười cười, nghĩ thầm, có lẽ Dư Thần Dật vừa trộm nhớ về nụ hôn ban nãy.
Hai người dựa vào nhau vuốt ve an ủi một lát, Cố Châu Lâm vẫn còn nhớ mình phải diễn cho tròn vai, hắn vỗ vỗ bả vai Dư Thần Dật, khẽ nói: “Anh ơi, bây giờ chúng ta đi đến cục cảnh sát được không?”
Dư Thần Dật gật đầu, vẫn vô cùng ỷ lại dính vào lồng ngực Cố Châu Lâm, anh níu quần áo của Cố Châu Lâm, một bộ dáng nếu rời khỏi Cố Châu Lâm sẽ bứt rứt đến không sống nổi.
Cố Châu Lâm thấy dáng vẻ này của Dư Thần Dật, dục vọng chiếm hữu to lớn trong lòng được thỏa mãn, khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên.
Dư Thần Dật giương mắt nhìn nụ cười của Cố Châu Lâm, anh cũng mỉm cười theo, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, dường như sương mù ngày hôm nay đã tan biến hết, trong lòng không còn lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Anh hôn lên mặt của Cố Châu Lâm, giọng nói khe khẽ: “Tiểu Lâm, em sẽ luôn ở cùng anh đúng không?”
“Ừm.” Cố Châu Lâm cực kỳ thích dáng vẻ này của Dư Thần Dật, chỉ thấy Dư Thần Dật giống như một con mèo nhỏ bị dầm mưa, sau đó trốn vào trong ngực hắn, cầu xin hắn ở cùng và hứa hẹn với nó.
Khi hắn mở miệng nói chuyện, giọng điệu đều mang theo ý cười không thể kiềm chế: “Em vẫn sẽ luôn ở cạnh anh.”