• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả một ngày hôm nay Cố Châu Lâm đều luôn ở bên cạnh Dư Thần Dật, vô cùng quan tâm bóp chân xoa eo cho anh, còn giúp anh bôi thuốc.

Ngày hôm qua sau khi Cố Châu Lâm nhận lại quyền chủ động từ tay Dư Thần Dật, ban đầu hắn còn rất kiềm chế bản thân mình, nhưng đến khi Dư Thần Dật dùng sức “siết” hắn, choàng tay ôm cổ hắn, cả người đầy mồ hôi dán lên người hắn, cười nói “Cứ nhấn theo em thích đi”, con dã thú bị Cố Châu Lâm giam giữ trong nhà giam ở trái tim bị Dư Thần Dật cầm chìa khóa vươn tay mở cửa nhà giam ra, sau đó liền không thể cứu vãn nữa, hắn hoàn toàn mất đi khống chế.

Bây giờ trên người Dư Thần Dật đều đầy những dấu vết lộn xộn, còn khoa trương hơn cả những lần trước, thậm chí còn có cả dấu răng bị cắn ra nữa, có một số vết cắn nông hơn thì đã kết vảy, dấu răng đỏ sậm đặc biệt nổi bật trên làn da trắng lạnh.

Có nhiều dấu vết đến nỗi đến Cố Châu Lâm nhìn mà còn cảm thấy bị dọa sợ.

Lúc trước hắn chỉ muốn nhanh chóng lưu lại ký hiệu của mình lên người Dư Thần Dật, thậm chí còn kéo người vào trong nhà vệ sinh cắn tới máu tươi đầm đìa, nhưng lúc ấy hắn chỉ có sự sung sướng tràn ngập trong lòng, sự hưng phấn đến mức không thể kiềm chế được run rẩy, có chút khác với tâm trạng lúc bấy giờ.

Lúc này hắn nhìn thấy trên người Dư Thần Dật loang lổ vết thương, ẩn giấu dưới sự hưng phấn là một cảm giác đau lòng chợt xoẹt qua, tuy không quá mãnh liệt nhưng cảm giác tồn tại lại rất mạnh.

Có lẽ bởi vì lúc trước không có được nên hắn ôm tâm tư chiếm đoạt và độc chiếm, chờ đến khi đối phương hoàn toàn chui vào cái ôm của hắn, ỷ lại vào hắn, tâm tình của hắn mới dần chuyển thành đặt trong lòng bàn tay quý trọng.

Hắn vội vàng cẩn thận lau khô phía sau cho Dư Thần Dật, cẩn thận bôi thuốc cho anh, giọng nói khẽ như thể sợ nói lớn sẽ làm Dư Thần Dật vỡ ra, “Anh ơi, miệng vết thương đau không? Em cũng không biết tại sao mình không thể kiềm chế nữa…..”

“Không sao, cắn thì cắn thôi, em muốn cắn thì anh còn có thể ngăn em sao?” Dáng vẻ anh dung túng, dừng một lát rồi dùng giọng điệu hoài nghi nói: “Từ nhỏ em đã thích cắn anh rồi, anh còn nghĩ lúc đó là do em thay răng nên muốn nghiến răng, không ngờ hóa ra lại là sở thích nha.”

Cố Châu Lâm kinh ngạc mở to mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Cũng không phải là sở thích, em chỉ là muốn để lại dấu vết trên người anh thôi……”

“Em giống cún con ghê á.” Dư Thần Dật chọc chọc vào ngực của Cố Châu Lâm, dở khóc dở cười nói: “Vậy em chỉ được cắn anh thôi nha, ở bên ngoài mà cắn bậy là bị bắt đấy nhá.”

Cố Châu Lâm nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên ngực mình của Dư Thần Dật, kéo nó đến bên môi mình hôn nhẹ xuống, lại cắn nhẹ lên khớp xương trên ngón tay của Dư Thần Dật, nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt là tình yêu sâu đậm tựa như biển rộng, “Sẽ không cắn người khác đâu, em chỉ có mỗi anh thôi.”

Dư Thần Dật khẽ ngâm nga cười một tiếng, anh ngẩng đầu lên để lộ ra vết cắn trên yết hầu của mình trước mặt Cố Châu Lâm, “Nhưng mà anh thấy có chút ngứa, lúc nào cũng muốn gãy, em xem giúp anh coi bị gì vậy?”

Cổ và xương quai xanh của Dư Thần Dật là chỗ quan trọng nhất, khi anh ngẩng đầu lên, dấu vết trên cổ đặc biệt rõ ràng, Cố Châu Lâm nhìn yết hầu của Dư Thần Dật có một vòng dấu răng, hầu kết bất giác trượt một chút.

“Miệng vết thương nông, đã kết vảy rồi.” Cố Châu Lâm muốn tiến lên để nhìn, không nhịn được liếm lên môi mình một cái, ánh mắt dần tối sầm xuống, máu nóng lại bắt đầu dâng trào trong cơ thể.

“Hửm? Lại muốn cắn sao?” Dư Thần Dật dùng ngón tay vuốt ve một vòng quanh miệng vết thương, nhìn sắc mặt trầm xuống của Cố Châu Lâm, anh không những không tránh ra mà ngược lại còn khẽ động đậy đưa cổ mình tới trước mặt Cố Châu Lâm, “Không được cắn đâu, anh sẽ đau đấy.”

Dư Thần Dật nói mấy lời này xong, Cố Châu Lâm lập tức như bị kim đâm, hắn mím môi vội vàng muốn xoay đầu đi nhưng lại bị Dư Thần Dật nắm cằm kéo lại.

“Trốn cái gì?” Dư Thần Dật cười nhạo hắn một tiếng, âm thanh vừa lười biếng vừa quyến luyến, “Không được cắn nhưng em có thể liếm một chút, coi như là gãi ngứa cho anh.”

Ánh mắt Cố Châu Lâm lập tức đỏ lên.

Từ sau bữa tối ngày hôm qua, cơ thể của Dư Thần Dật đã không hợp để bị giày vò nữa, hai người chỉ có thể giúp nhau giải quyết vấn đề sinh lý, rồi lại cùng nhau nói chuyện phiếm, ăn cơm, tận đến trước khi đi ngủ, Dư Thần Dật vẫn không có thời gian ở một mình để mở cái tệp đính kèm đã tải xuống kia.

Cho đến hôm sau Cố Châu Lâm rời nhà đi làm, anh ở một mình trong nhà, chuyện đầu tiên khi tỉnh lại chính là mở cái email kia ra, nhấn mở cái tệp đính kèm đó.

Người bạn đó gửi tới không nhiều tư liệu lắm, thậm chí có thể nói là còn hơi mơ hồ, chỉ có linh tinh mấy bản ghi chép nhập viện xuất viện, cùng với bản ghi chép thời gian điều trị và chuyển viện, anh chỉ có thể nhìn ra Cố Châu Lâm thật sự bị bệnh nhưng hoàn toàn không biết đó là bệnh gì, càng không biết hắn được chữa khỏi như thế nào.

Những tư liệu này cực kỳ mơ hồ, hoàn toàn khác với chất lượng tư liệu thông tin cá nhân của Cố Châu Lâm mà Dư Thần Dật nhờ điều tra hồi đại học.

Dư Thần Dật không ngờ rằng tư liệu mà mình để tâm suốt một ngày hôm qua chỉ là mấy thứ mơ hồ này, anh lập tức nhíu mày thoát khỏi tài liệu đi đến hộp thư mới phát hiện đối phương khi gửi mail tới còn kèm theo mấy câu.

“Thời gian cách đây quá lâu, hơn nữa tư liệu còn bị người ta cố ý xóa đi, chỉ có thể tra được nhiêu đây thôi, nhưng bản ghi chép xuất viện cuối cùng của cậu ta đã ghi rõ là hoàn toàn chữa khỏi, tôi cảm thấy cậu cũng đừng để ý chuyện này quá.”

Đối phương đây là khuyên anh buông bỏ.

Dư Thần Dật nhíu mày càng chặt hơn, anh đáp lại một câu “Cảm ơn”, chuyển về lại tài khoản cũ sau đó lại mở tệp tài liệu trên điện thoại ra, nhìn dọc theo dòng thời gian, khi nhìn đến bản ghi chép nhập viện, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng.

Anh vội vàng kéo lên trên xem, phát hiện thời gian bắt đầu nhận trị liệu của Cố Châu Lâm trùng khớp với thời gian không lâu sau khi hắn rời đi, địa điểm là thị trấn bên cạnh đi xe khoảng tầm ba bốn tiếng đồng hồ, thời gian đi bệnh viện cũng có tính quy luật, hầu như là mỗi tuần đến hai lần, thời gian đi bệnh viện lúc sau dần cách xa nhau hơn, trở thành hai tuần một lần rồi ba tuần một lần.

Nhưng hơn nửa năm sau, tính quy luật này đột nhiên bị phá vỡ.

Bệnh viện Cố Châu Lâm đi khám vốn dĩ là bệnh viện thị trấn lại chuyển thành bệnh viện ở trung tâm thành phố ở xa hơn, hơn nữa lần trị liệu ở bệnh viện dày đặc hơn, hồ sơ điều trị trở thành hồ sơ nhập viện — Cố Châu Lâm nằm viện, phía sau là tình trạng xuất viện rồi nằm viện lại nhiều lần, tình huống này kéo dài khoảng hai năm, cuối cùng mới đổi thành ba chữ “Đã khỏi hẳn”.

Dư Thần Dật chống tay lên giường, ga giường dưới tay bị anh nắm nhăn thành một nhúng, nhưng anh vẫn hoàn toàn không biết gì.

Anh nhìn đi nhìn lại khoảng thời gian đó, trái tim như bị bóp chặt, càng siết càng chặt, hô hấp của anh dần trở nên khó khăn, giống như giây tiếp theo trái tim sẽ vỡ vụn, anh sẽ vì hít thở không thông mà chết mất.

Lần trước Dư Thần Dật nhờ người bạn kia điều tra tư liệu về Cố Châu Lâm, anh vẫn còn nhớ rõ hơn nửa năm sau khi Cố Châu Lâm rời đi, ba ruột của hắn đột nhiên nhận lại hắn, người đàn ông lừa mẹ của Cố Châu Lâm là thuộc một nhánh bên của đại gia tộc, bởi vì cơ thể có bệnh xấu, cuối cùng không sinh được con nối dõi cho nên đứa con duy nhất là Cố Châu Lâm được đón về.

Dư Thần Dật nhìn chằm chằm thời gian chuyển viện đầu tiên của Cố Châu Lâm, năm anh nhớ rất rõ, đây là năm mà Cố Châu Lâm bị ba hắn bắt về.

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho thời gian trị liệu vốn dĩ đã dần rút ngắn, Cố Châu Lâm dần trở nên ổn định lại đột nhiên phải nhận lấy những lần trị liệu dày đặc, thậm chí là nhập viện?

Những văn kiện này hệt như dây len quấn lộn xộn vào nhau hiện lên trước mặt Dư Thần Dật, anh rõ ràng đã nhìn thấy đầu dây len nhưng lại không có cách nào kéo đầu sợi dây ra khỏi tâm quả len.

Anh nghĩ thế nào cũng không biết được khi Cố Châu Lâm không ở bên anh đã xảy ra những chuyện gì, Dư Thần Dật gần như cắn môi mình đến bật máu, dáng vẻ của Cố Châu Lâm cứ hiện lên trong đầu anh.

Trong sự đau đớn kích thích ấy, suy nghĩ của Dư Thần Dật lại trở nên rõ ràng dị thường, anh đột nhiên nhớ tới gì đó, hô hấp nháy mắt liền ngừng lại, bỗng nhiên mở to hai mắt.

Cố Châu Lâm từ nhỏ đã có thói quen giữ gìn đồ vật, ngay cả một cái đề toán tiện tay viết phép tính lên trên cũng sẽ giữ gìn thật tốt, cho nên sau khi phát hiện trong tủ quần áo của Cố Châu Lâm cất mấy thứ này, Dư Thần Dật còn cười nhạo đối phương một trận.

Hơn nữa Cố Châu Lâm có dục vọng độc chiếm rất mạnh, người có tính cách này có lẽ sẽ không bao giờ đem mấy loại giấy bệnh này đặt ở nơi mà mình không thể kiểm soát được.

Nói cách khác….. Trái tim Dư Thần Dật đột nhiên đập nhanh hơn: Nói cách khác, những tư liệu không thể tra ra kia, không chừng bị giấu ngay dưới mi mắt anh, ngay tại nơi mà anh chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK