Tuy rằng đó giờ anh luôn mong mình có thể ở cùng một chỗ với Cố Châu Lâm, nhưng lý trí của người trưởng thành luôn nhắc nhở anh rằng làm phiền Cố Châu Lâm nhiều quá sẽ chỉ làm mối quan hệ của hai người ngày càng xa thôi, vì thế anh cũng không lấy quá nhiều đồ, chỉ lấy đủ quần áo tắm rửa và một số nhu yếu phẩm đủ cho một tuần chất đầy trong ba lô.
Sau khi đem đồ về lại nhà Cố Châu Lâm, cả hai cùng nhau đi siêu thị.
Hồi trước, khi Cố Châu Lâm còn cùng đi làm và tan làm với anh, lúc hai người ăn sáng và ăn cơm tối chủ yếu đều ăn trong nhà của Dư Thần Dật.
Bữa sáng đều là Dư Thần Dật làm, khi Cố Châu Lâm đến vừa lúc có thể ăn sáng, nếu thời gian còn sớm thì Cố Châu Lâm sẽ phụ trách rửa chén rồi mới rời nhà.
Còn buổi tối sau khi tan làm thì hai người sẽ thay phiên nấu cơm, thỉnh thoảng có ai tăng ca thì người kia sẽ tìm một chỗ ngồi đợi, chờ đối phương tăng ca xong thì cùng nhau đi ăn ngoài.
Bây giờ cũng không có gì khác trước, chỉ là chỗ hai người nấu cơm rồi cùng nhau ăn bị chuyển từ trong nhà Dư Thần Dật sang nhà Cố Châu Lâm mà thôi.
Nhưng sau khi bọn họ mua đồ ăn xong, Dư Thần Dật giúp Cố Châu Lâm sắp xếp đồ ăn gọn gàng vào tủ lạnh, anh mới nhận ra hai cái này khác nhau chỗ nào.
Có lẽ chính là…..Sự khác nhau giữa đối phương tiến vào không gian riêng của mình và chính mình tiến vào không gian riêng của đối phương.
Khi anh ở trong nhà Cố Châu Lâm dọn dẹp đồ đạc, lần đầu tiên anh nảy sinh một cảm giác thỏa mãn.
Không giống với việc anh mở không gian riêng của mình cho Cố Châu Lâm, bây giờ Cố Châu Lâm đang mở rộng cửa để chào đón anh bước vào cuộc sống của hắn, hành động này khiến cho Dư Thần Dật cảm thấy quan hệ của mình và Cố Châu Lâm đã tiến gần thêm một bước, còn thân mật gấp trăm lần lúc trước.
Vài ngày sau, Dư Thần Dật nhận được điện thoại của cục cảnh sát, bọn họ nói rằng đã bắt được một tội phạm thường xuyên phạm tội quấy rối tình dục ở ga tàu điện ngầm Dư Thần Dật hay ngồi, hơn nữa gần đây xuống tay không kể giới tính, trạm dừng chân của tàu điện ngầm mà đối phương thú nhận cũng trùng khớp với những thông tin mà Dư Thần Dật báo cho cảnh sát, hơn nữa chiều cao của người này cũng giống như những gì Dư Thần Dật tả, cho nên họ mới thông báo cho Dư Thần Dật đến xác nhận.
Khi Dư Thần Dật nhận được điện thoại anh còn sững sờ một lát.
Anh vốn nghĩ báo cảnh sát cũng không giúp được gì, bởi vì anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ người kia ra làm sao, cũng không có chứng cứ gì, báo cảnh sát chẳng qua là để yên tâm thôi, cho nên khi anh nghe thấy cảnh sát thật sự bắt được tên đó, trong lúc nhất thời anh chưa kịp phản ứng lại, sau khi trả lời một tiếng “Được” thì liền cúp điện thoại.
“Sao vậy anh?” Cố Châu Lâm cầm trên tay trái quýt đã bóc sạch vỏ, đang cẩn thận gỡ bỏ tơ quýt màu trắng xuống, sau đó lại đặt vào tay Dư Thần Dật, “Vẻ mặt của anh là lạ sao ấy, là ai gọi điện cho anh sao?”
Dư Thần Dật ngây ngốc gật đầu, anh bỏ một miếng quýt vào trong miệng, chất lỏng mang hương vị ngọt ngào lập tức tràn ngập trong khoang miệng anh.
“Cảnh sát gọi đến.”
Dư Thần Dật vừa nói, vừa cầm nửa miếng quýt còn lại đặt lên trước môi Cố Châu Lâm, “Bọn họ nói đã bắt được người rồi, bảo anh qua đó xác nhận một chút.”
“Hửm?” Cố Châu Lâm nhíu mày, trên mặt có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền mỉm cười cúi đầu xuống ăn miếng quýt Dư Thần Dật đút cho mình, cái miệng còn như vô tình chạm lên ngón tay của Dư Thần Dật.
Trong miệng hắn ngậm miếng quýt, quai hàm căng phồng khiến cho nụ cười trên mặt hắn có chút kỳ quái.
Cố Châu Lâm vụng về nói: “Vậy mà bắt được rồi sao? Em cùng anh đi xem nha.”
Dư Thần Dật vân vê ngón tay bị Cố Châu Lâm chạm vào, “Ừm.”
Cái tên bị bắt ngồi phía sau cánh cửa sổ thủy tinh, thoạt nhìn hắn ta khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, có chút gần bằng với Cố Châu Lâm.
Sau khi nhìn người đàn ông này xong, anh lấy lại bình tĩnh. Người kia đang ngồi trên ghế, nhìn không ra cao cụ thể bao nhiêu nhưng anh nhớ đến hình thể người kia khi áp chế anh, có lẽ là không khác người đàn ông sau cửa kính này là bao.
Anh đứng ở ngoài tấm cửa thủy tinh nhìn một lát, cảnh sát hỏi anh có muốn mở cửa ra xem không, Dư Thần Dật liền có chút khẩn trương, anh theo bản năng dịch sang bên cạnh hai bước, cho đến khi cánh tay mình dựa vào cánh tay của Cố Châu Lâm, anh mới bình tĩnh lại gật đầu với cảnh sát.
Cảnh sát vừa dẫn Dư Thần Dật đi mở cửa, người ngồi bên trong nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng lướt qua người viên cảnh sát, tiếp đó khóa chặt lại trên người Dư Thần Dật rồi bỗng nhiên nhếch môi lộ ra một nụ cười khiến cho người khác phải cảm thấy sợ hãi với Dư Thần Dật.
Dư Thần Dật bị nụ cười này làm cho hoảng sợ, anh lùi từng bước ra sau theo bản năng, người kia thấy anh bị dọa thì giống như càng thêm hưng phấn, ánh mắt hơi lồi ra, nụ cười càng lúc càng kéo lớn hơn, nhìn chòng chọc vào Dư Thần Dật không tha.
Cảnh sát cau mày gầm lên một tiếng, Dư Thần Dật bị ánh mắt ác ý này làm cho sau lưng đổ mồ hôi lạnh, giây tiếp theo, ánh mắt người kia bị một hình ảnh khác chặn lại.
“Anh?” Cố Châu Lâm bước sang một bên, đứng trước mặt Dư Thần Dật chắn ánh mắt của người kia, khi hắn nghiêng đầu nhìn anh, trên gương mặt là sự lo lắng không hề che giấu, “Anh ơi, không sao chứ? Xem xong rồi thì chúng ta về được không?”
Dư Thần Dật không lên tiếng trả lời, Cố Châu Lâm hình như còn khẩn trương hơn cả anh, hắn lập tức vươn tay nắm lấy tay anh.
Cố Châu Lâm xoay người, nắm bả vai Dư Thần Dật làm anh xoay người theo, từ phía sau đẩy anh đi về phía trước: “Đừng sợ, là hắn ta sao?”
Dư Thần Dật không lắc đầu cũng không gật đầu, trong lòng anh cứ cảm thấy là lạ, giống như có gì đó không đúng, nhưng anh lại không thể nói được là không đúng chỗ nào, “Không biết….Hình như là hắn, nhưng anh lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng ấy…..Chắc là hắn đó.”
“Ừm.”
Cố Châu Lâm dùng sức nhéo bả vai của Dư Thần Dật một cái, “Chúng ta đến đây tìm cảnh sát xác nhận một lát, xong rồi thì về nhà, tối nay em làm chân gà hầm cola cho ăn chịu không?”
Trong miệng Cố Châu Lâm nói về thực đơn tối nay, mùi thức ăn trong lời nói nhanh chóng xua tan đi ánh mắt ngập tràn ác ý làm Dư Thần Dật bất an của tên kia, Dư Thần Dật mỉm cười gật đầu, trêu ghẹo nói phải ăn một bữa tiệc lớn.
Cố Châu Lâm nói được, sau khi cùng Dư Thần Dật đi xác nhận xong thì bọn họ ra ngoài, gió lạnh thổi bay mấy chiếc lá dưới chân hắn, hắn xoay đầu theo hướng gió, khóe miệng còn hiện lên nụ cười, nhưng ánh mắt lại hết đen lại trầm, xa xăm nhìn cục cảnh sát một cái.
Dư Thần Dật ở tạm trong nhà Cố Châu Lâm cũng vì chuyện tên biến thái, bây giờ biến thái đã bị bắt giữ, theo lý mà nói anh cũng nên quay về nhà của mình, nhưng hai người lại không hẹn mà cùng không nhắc tới chuyện này, bọn họ cứ ở chung với nhau bình thường như cái gì cũng chưa phát sinh.
Mãi đến hai tháng sau, công ty tiến hành xác thực tư liệu cá nhân xem mọi người có đổi chỗ ở hay không, Dư Thần Dật mới nhận ra rằng anh vốn đã bất tri bất giác sống chung với Cố Châu Lâm lâu như vậy rồi.
Lúc trước khi anh đi lấy quần áo cũng chỉ dự định có một tuần, nhưng bây giờ chớp mắt đã qua hai tháng, trong nhà Cố Châu Lâm đâu đâu cũng có đồ của anh, giống như đã trở thành nhà của anh vậy.
Dư Thần Dật mở nắp bút ra, ký tên mình lên giấy xác nhận, nghĩ thầm mọi chuyện đều đã qua rồi, hai tháng nay quan hệ của anh và Cố Châu Lâm cũng không có tiến triển gì đáng kể, có lẽ là do anh suy nghĩ nhiều.
Một khi đã vậy thì anh vẫn nên trở về nhà của mình thôi.
Anh nghĩ vậy nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại xuất hiện một dự cảm không tốt.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bởi vì chủ đề và tính cách của nhân vật nên mọi người hãy đăng ký đọc một chương trước, nếu không thích hoặc cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng chính mình, kịp thời dừng lại nha.
Trước khi xem thì hãy nhìn mìm lại cái đi, công thật sự là bệnh kiều, cực kỳ bệnh, từ đầu tới cuối đều bệnh, là cái loại chết cũng không hối cải, bẫy chồng bẫy đó!
Nói ra thì sợ bị mắng….Nhưng mà bộ này sẽ không ngược đâu~ chỗ đau lòng duy nhất chúng là chỗ Tiểu Dư tưởng mình đang đơn phương thôi~