Tôi và cậu ấy chưa nói tới cái gì có liên quan.
Chỉ có thời gian đi học là tôi có thể nhìn thấy cậu ấy, nghe nói cậu ấy thật sự rất thích chơi bóng, phần lớn thời gian đều ở sân bóng rổ trường học.
Cậu ấy rất thích chơi bóng, giáo viên mời phụ huynh cậu ấy không sợ nhưng vừa nói muốn tịch thu bóng, cậu ấy sẽ lập tức nhận sai.
Đó là ở một ngày nào đó tôi giao bài tập trễ, đại biểu môn học đã nộp bài tập lên văn phòng, tôi chỉ có thể tự mình đi văn phòng nộp bài tập một chuyến.
Đi vào liền thấy Chu Gia Dã.
Giáo viên đang ân cần dạy bảo kêu cậu ấy ít đánh bóng mà quan tâm đ ến học tập nhiều hơn, cậu ấy cố gắng phản đối đến mức vừa như bị oan ức vừa nói đạo lý rõ ràng, giáo viên nghe xong vừa tức vừa cười.
Kêu cậu ấy gọi điện thoại cho phụ huynh, cậu ấy lập tức ngoan ngoãn nhận lấy di động thay giáo viên nhập một dãy số, giáo viên thấy bộ dáng dầu muối không ăn này, đổi sang làm cậu ấy lấy bóng rổ ra tới, cậu ấy lập tức nhận sai.
Dáng vẻ thay đổi kia, tôi cố gắng lắm mới không cười ra tiếng nhưng cậu ấy giống như thấy khóe miệng tôi không nhịn cười được, cậu ấy lại không chút xấu hổ nào, tiếp tục nhận sai, nói một ngày ít nhất 300 chữ kiểm điểm, những câu nói chân thành làm cho các giáo viên khác trong văn phòng nghe xong đều cười.
Cuối cùng giáo viên có phạt cậu ấy hay không thì tôi không biết, bởi vì tôi nộp xong bài tập liền đi ra phòng học.
Dù vậy rất nhanh tôi sẽ biết.
Trường học chúng tôi cuối tuần là bắt đầu từ thứ bảy, buổi tối sẽ không học tiết tự học, học xong buổi chiều liền có thể trực tiếp về nhà.
Học cả tuần, thật vất vả mới đến cuối tuần, vừa tan học tất cả đều bay đi rất nhanh, rất nhanh phòng học liền không còn ai.
Ngày đó đến lượt tôi trực nhật, tôi bỏ bài tập cuối tuần muốn mang về vào cặp sách, sau đó đi phía sau phòng học để lấy cây chổi.
Quay đầu lại đụng phải Chu Gia Dã.
Tôi bị dọa nhảy dựng.
Cậu ấy lại cười mắt cong cong hỏi tôi: "Có thể nhờ cậu giúp tớ một chút không?"
Tôi nắm cây chổi, theo thói quen nhớ đến các loại nhờ giúp đỡ xấu xa trước kia, bản năng có chút sợ hãi.
Tôi cẩn thận hỏi cậu ấy: "Gấp cái gì?"
"Đợi chút cậu trực nhật xong tan học đi ngang qua sân bóng có thể đưa cặp sách giúp tớ không?"
Tôi nhìn cậu ấy xách cặp sách ở trên tay: "Là cái này sao?"
"Không phải, là cái kia trong bàn học.
" Cậu ấy quay đầu lại chỉ vị trí của mình.
"?"
Đương nhiên tôi không thể hiểu nổi vì sao cậu ấy muốn lấy hai cái cặp sách.
Theo thói quen tôi không hỏi nhiều bởi vì quá khứ trải qua luôn là hỏi càng nhiều bị bắt nạt càng nhiều.
Nhưng cũng có lẽ là tôi khó hiểu quá rõ ràng, hỏi hay không hỏi đều treo ở trên mặt.
Cậu ấy đè thấp giọng, giọng điệu giống đang nói một cái bí mật: "Cái cặp này dùng để giấu bóng, lão Tần không cho tớ đem bóng tới trường học, thầy ấy nói lại nhìn thấy bóng ở phòng học liền tịch thu, cho nên tớ lấy một cái cặp để giấu bóng rổ.
"
"Cậu không được nói cho người khác nha.
"
Cậu ấy lấy cặp giấu bóng rổ đeo lên trên vai, quay đầu lại về phía tôi mà cười xán lạn: "Nhờ cậu nha.
"
Tôi quét dọn phòng học xong, đóng cửa sổ, từ phòng học ra tới, bên ngoài hoàng hôn đã rơi xuống, toàn bộ vườn trường hiện lên một tầng vàng ánh.
Tôi không quên lấy cặp cho Chu Gia Dã.
Mới từ khu dạy học ra tới, xa xa liền nghe thấy ồn ào náo nhiệt bên sân bóng rổ, âm thanh cố lên hết đợt này đến đợt khác.
Tôi thường thường ăn xong cơm chiều liền về phòng học chờ tiết tự học buổi tối, rất ít vào thời gian tan học ở bên ngoài, tôi chỉ nghe Trương Nam Nam nói qua sân bóng rổ người rất nhiều nhưng đồ sộ như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.
Đặc biệt là hôm nay không học tiết tự học buổi tối, vốn là so ngày thường có càng nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Ba tầng bên trong bên ngoài sân bóng rổ, tôi đứng ở ngoài đám người, từ khe hở của dòng người chen chúc xô đẩy trông thấy Chu Gia Dã đang nhảy lên đánh bóng vào rổ, nháy mắt bóng tiến vào liền có tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Hoàng hôn màu vàng nhạt chiếu lên hình bóng của cậu ấy, theo động tác cậu ấy chạy rồi nhảy lên, cả người trông như ánh mặt trời sáng ngời, hoàng hôn chiếu lên trên người cậu ấy chỉ là dính ánh sáng của cậu ấy.
Tôi đang buồn rầu làm sao đi tìm Chu Gia Dã, cậu ấy quay đầu lại nhìn thấy tôi ngay.
Cậu ấy vẫy tay về phía tôi: "Lâm Ý, nơi này!"
Cách đám đông chen chúc, cậu ấy gọi tên tôi thật lớn, vốn dĩ tất cả ánh mắt đang hội tụ trên người cậu ấy lúc này đều nhìn về phía tôi, tôi giống như hoàng hôn, có được ánh sáng nhờ lây dính ánh sáng của cậu ấy.
Cậu ấy xoay người về phía bạn bè làm động tác chờ một chút, rồi sau đó trước vô số tầm mắt chạy nhanh về phía tôi.
Cậu ấy nhận lấy cặp sách từ trong tay tôi, cả người cậu ấy đều là mồ hôi, hơi thở cũng có chút không xong, gương mặt kiêu ngạo khó nghe lời cười rộ lên lại rất sáng ngời.
Cậu ấy nói cảm ơn tôi, sau đó tiếp tục trở về sân bóng.
Lực chú ý ở đây cũng lần nữa về tới trên người cậu ấy.
Chỉ là một cái nhạc đệm ngắn ngủi.
Thế nhưng cho dù trải qua bao nhiêu năm, tôi đều không thể quên được dáng vẻ ngày đó cậu ấy ở trên sân bóng nhìn về phía tôi, gọi tên tôi, cậu ấy xuyên qua đám người đông đúc, khoác lên mình hoàng hôn sáng ngời chạy về phía tôi.
Sau đó tôi đã nghĩ tới cảnh này rất nhiều lần, nếu nói tôi và Chu Gia Dã liên hệ với nhau tại một cái khởi đầu thì nó bắt đầu từ nơi này.
Trước sau tôi vẫn không nghĩ ra cậu ấy sao có thể quay đầu liền thấy tôi từ bên trong nhiều người như vậy.
Giống như lễ Giáng Sinh rất nhiều năm sau đó, tôi đứng ở biển người, fans của cậu ấy hàng trăm hàng ngàn, giơ lên bảng tên sáng đèn, màu tóc nhuộm không giống bình thường, người đáng chú ý nhiều như vậy, cậu ấy vẫn phát hiện ra tôi.
Hết chương 2.
.
Danh Sách Chương: