• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa ăn này rất dài.

Ngoài trời vẫn mưa rả rích, cái lạnh bao trùm buổi sáng mùa đông. Hơi nước lượn lờ như tấm màn mờ ảo, khiến người ta khó lòng phân biệt được mơ hay thực.

Chu Gia Dã im lặng nghe cô đáp cũng phải, lâu rồi không gặp, cậu vẫn nhớ tôi à?

Anh đưa mắt nhìn ra sau cô, ngoài tiệm mưa dai dẳng mấy ngày liền, vừa ẩm vừa lầy lội, lạnh như cắt vào da thịt.

Mãi đến khi cô cất lời, hỏi tô mì này là anh làm à?

Một câu hỏi có câu trả lời rõ như ban ngày nhưng nó đã kéo suy nghĩ của anh về hiện tại. Anh đổi kiểu cười, giọng điệu trêu ghẹo như khi trò chuyện với cô hồi trước, kết thúc câu chuyện lâu rồi không gặp này.

Nghe cô kể về con hạc giấy mà khi trước anh đưa.

Nghe cô kể về tin nhắn cô nhắn cho anh sau khi thi Đại học xong.

Khi cô kể xong câu chuyện của mình, không khí vẫn còn đọng lại cơn mưa mùa đông, lạnh đến độ khiến anh không biết rõ đây có phải mơ hay không.

Nước nóng sôi sục, hơi nóng bốc lên, gió lạnh cuốn bay nỗi đau của anh. Anh nghe cô chậm rãi kể chuyện, bỗng nhiên lại dao động trong một khắc. Là cô muốn gặp anh, vậy anh có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà nối lại tình xưa được không?

Lúc này đây, phải chăng anh có thể tiến đến gần cô thêm một chút?

Mang theo sự rung động bị cưỡng ép tạm ngừng ở tuổi 17 nữa, cùng nhau tiến đến gần cô.

Song cơn mưa vẫn rả rích, không khí lạnh cắt da cắt thịt, hồi ức liên tục đánh úp khiến anh bừng tỉnh khỏi giấc mơ ấm áp.

Dù là cơn mơ nhưng thức giấc vẫn sẽ thấy đau.

Hồi niên thiếu phách lối không biết trời cao đất dày, khi đó anh có thể làm bất cứ chuyện gì theo bản năng, còn hậu quả của sự liều lĩnh đó là vết cắt vào trái tim cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Anh chưa rõ thích là gì thì đã phải học về sự tan vỡ và đau khổ, bể đầu chảy máu, bị ép phải khuất phục, cuối cùng cũng học được bài học thận trọng sau bao ngày đêm khó nhọc.

Muốn đến gần cô, bản năng của anh muốn tiến lại gần cô. Chỉ là bây giờ anh không dám lỗ mãng nữa.

Anh sợ cô sẽ lại biến mất.

Nếu cô biến mất lần nữa, anh sẽ phải mất bao lâu để bản thân tiếp nhận sự thật này?

Sau khi thêm Wechat của cô, anh xem qua tài khoản và vòng bạn bè, thật ra cũng không khác trong tưởng tượng của anh lắm. Nội dung trên vòng bạn bè của cô rất ít, cơ bản toàn là chia sẻ lại bài pr của trường học. Giống như trước đây, cô hiếm khi chia sẻ cuộc sống của mình, cô cẩn trọng và tò mò lén ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cố gắng vùng vẫy và sống thật tốt.

Thế giới của cô rất nhỏ, ánh mắt cô rất yên tĩnh, chỉ cần một xíu liều lĩnh thôi cũng sẽ làm rối loạn cuộc sống của cô.

Anh không thể làm một kẻ lỗ mãng nữa.

Dẫu không gặp lại cũng không sao, dẫu phải tạm biệt ngay tại đây anh cũng chấp nhận. Anh chỉ mong cô luôn mạnh khỏe, sau này vui vẻ hơn và sống thật tốt.

Thêm lại các phương thức liên lạc với cô đã là vượt quá giới hạn rồi.

Anh nhanh chóng lướt hết vòng bạn bè của cô, bỗng nhiên thấy được bài chia sẻ bình chọn cho nghệ sĩ Chu Gia Dã.

Mưa đông vẫn còn tí tách rơi, thế giới của anh bỗng chìm vào lặng im.

Anh ngước mắt nhìn Lâm Ý ngồi đối diện, cô cũng đang yên lặng nhìn ngắm thế giới của anh sau mấy năm xa cách. Song vào giây phút này, nỗi nhớ khôn nguôi ngày đêm của anh lại sắp mất kiểm soát, như lúc cô nhắc đến con hạc giấy mà anh đưa, như lúc cô kể về tin nhắn cô gửi anh sau khi thi Đại học.

Tóm lại là chỉ có khoảnh khắc này thôi.

Anh vờ như không thấy gì cả rồi thoát khỏi vòng bạn bè của cô, không chọc ghẹo cô như trước nữa, cứ thế cho qua việc này.

Đến khi anh đưa cô tới nhà ga, nhìn cô bước vào cửa và nói lời tạm biệt, bóng dáng cô lại hòa vào biển người, còn anh đứng ngoài cửa nhìn cô rời đi.

Tiết mục lâu rồi không gặp đến giờ mới kết thúc.

Cô quay lưng về phía anh, phải đến giờ phút này, cảm xúc dày đặc như muốn nhấn chìm anh mới được giải tỏa. Cuối cùng anh không thể kiềm chế nổi, không muốn buông tay dẫu chỉ một giây, anh cứ mãi dõi theo bóng dáng mà anh vô cùng muốn ôm lấy.

Nhà ga ở thành phố nhỏ cũ kỹ và ồn ào, người qua người lại nên khoảng cách giữa anh và Lâm Ý ngày càng xa. Tình yêu cuồng nhiệt trong lòng anh đau đớn như muốn phá hủy tất cả mọi thứ.

Nhưng anh vẫn dõi theo bóng dáng ấy, muốn tiễn cô đi.

Bởi lẽ cho đến khi đó, anh vẫn muốn để cô rời đi.

Lý trí còn sót lại bảo anh rằng anh nên làm như thế.

Cứ xem như cơn mưa rả rích này là giấc mộng mà anh chưa tỉnh giấc, chỉ khác là nó chân thật hơn khi trước mà thôi. Cuộc sống của cô đã trở lại vẻ bình yên và ổn định, lúc này anh không dám mạo hiểm xông vào thế giới của cô nữa.

Vậy nên dù đã có liên lạc của cô nhưng một thời gian dài sau đó anh cũng không liên lạc lại với Lâm Ý.

Dẫu sao có được liên lạc của cô đã là việc làm vượt giới hạn nhất của anh rồi.

Anh cũng chỉ có thể buông thả một chút vậy thôi.

Anh rất nhớ cô, mỗi ngày đêm xa cách anh đều nhớ cô khôn nguôi. Anh không muốn xa cô giữa biển người rộng lớn nhưng cũng không dám thoải mái bước vào một cách dễ dàng nữa. Vậy nên anh chỉ yên lặng ở trong danh sách bạn bè, lặng lẽ ngắm nhìn thế giới của cô.

Chỉ giữ chút liên kết nhạt nhòa này là được, chỉ cần như thế này là được rồi.

Đó là suy nghĩ của anh.

Anh tưởng rằng mình sẽ làm được.

Đầu óc anh cực kỳ tỉnh táo nhưng bản năng lại dày vò anh từng ngày. Hai lần vô tình gặp được Lâm Ý, lần nào cũng khiến anh khó lòng kiểm soát bản thân. Ở nơi cô không thể thấy, anh đã nhiều lần ngẩn ngơ nhìn vào khung chat chỉ có mỗi một thông báo đã thêm bạn tốt của hệ thống.

Trong những khoảnh khắc yên tĩnh, anh đều khó lòng kìm nén mong muốn đi tìm cô.

Thế nên khi thông báo hiện lên, anh thấy nỗi nhớ mà mình cố gắng kiềm chế lại chuẩn bị sục sôi. Thời gian này anh không liên lạc với cô, dòng suy tư vốn sắp bình ổn lại chực chờ để bao vây anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lâm Ý nói muốn gửi sách cho anh nên hỏi anh địa chỉ nhận hàng, lúc đó anh lại đáp rằng anh sẽ tự đến nhận. Mối tình mà anh phải mất mấy năm ròng mới nguôi ngoai được, ấy thế mà cô chỉ cần xuất hiện một chút, chỉ cần muốn gặp anh thôi là anh lại khó lòng bình tĩnh nổi.

Lý trí bảo anh không nên làm vậy, nhưng nhịp tim lại phản đối một cách mãnh liệt, mỗi lần cô xuất hiện là lý trí đều chịu thua.

Thế nên anh xin người đại diện cho nghỉ, đến trường của Lâm Ý vào buổi tối rảnh rỗi duy nhất trước khi bay đến Tô Thành.

Song anh không báo trước cho cô.

Bởi khi ấy anh không hiểu rõ ý muốn của mình, rốt cuộc là anh muốn gặp cô nhiều hơn hay muốn để bản thân buông tay nhiều hơn. Anh vừa mong cô sẽ đến nơi hẹn, vừa không muốn cô đến.

Anh muốn gặp cô.

Song tất cả cũng chỉ là một ván cược, cuộc cá cược với chính ham muốn của anh.

Có lẽ anh muốn tìm cho chính mình một lý do để buông tay, để chấp nhận sự thật. Nếu cô không đến thì chẳng phải anh có thể kiếm một lý do chính đáng để bản thân buông bỏ, không giằng co hay đau khổ nữa cũng tốt, cứ như vậy thôi.

Chu Gia Dã ngồi xuống chiếc ghế dài trên con đường nhỏ cạnh cổng trường, anh đã gửi tin nhắn cho Lâm Ý một hồi lâu mà vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Nhưng anh vẫn ngồi đó mãi, không rời đi.

Vào xuân rồi mà gió đêm vẫn lành lạnh, gió luồn qua lọn tóc và gương mặt, nhiệt độ vẫn ở mức rất thấp. Anh ngồi giữa những cơn gió đêm thổi vù vù, mong rằng dòng máu đang sôi sục trong người có thể hạ nhiệt như cái lạnh của buổi đêm. Mà lòng anh lúc này lại giằng co khó chịu, đau đớn như bị tra tấn, anh rất mong giây kế tiếp cô sẽ xuất hiện trước mặt anh.

Rất muốn gặp cô.

Rất nhớ, rất muốn gặp lại cô.

Anh rất mong cô có thể giống như lần trước, cất giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu êm, bảo rằng Chu Gia Dã, sao cậu lại đến đây, đợi lâu rồi phải không.

Song anh chỉ đợi được tin nhắn của người đại diện, bởi anh không có nhiều thời gian để nghỉ, vẫn còn nhiều hoạt động tiếp theo cần anh phải có mặt. Người đại diện hỏi anh cần bao lâu nữa, xe sẽ đến đây đón anh luôn.

Khi đó, anh chưa nhận được phản hồi của Lâm Ý.

Anh nghĩ, có lẽ chỉ đến đây thôi.

Anh trả lời tin nhắn của người đại diện, đáp rằng anh xong việc rồi, có thể đến đón anh luôn.

Gió xuân lành lạnh, đèn đường dọc hàng cây mờ căm, anh ngồi dưới ánh sáng mờ ảo, lắng nghe âm thanh tràn trề sức trẻ của sinh viên xung quanh. Có mấy câu lạc bộ đang bàn bạc phương án, có đôi tình nhân đang trò chuyện, cũng có người cầm sách đọc dưới ánh đèn. Tuổi trẻ, nhiệt huyết, bình thản, tốt đẹp, chắc cuộc sống hiện tại của cô là như thế.

Sau này, cô cũng sẽ sống hạnh phúc và bình an.

Yên ổn học xong Đại học, làm một công việc ổn định, gặp một chàng trai tốt bụng thích đọc sách để đọc cùng cô, anh ta có thể đón cô tan làm, sau này cô sẽ có cuộc sống yên tĩnh và bình an.

Còn anh, lỡ quên rồi thì quên thôi.

Anh vốn bỗng dưng xúc động nên mới nghĩ đến việc gặp cô, cũng không hiểu bản thân thấy hụt hẫng cái gì.

Gió xuân thổi qua, lướt qua gò má và tai anh. Rõ ràng là anh muốn chấp nhận sự thật, rõ ràng là lý trí bảo rằng đây chính là kết quả hợp lý nhất, song trong bóng tối, làn da lại lạnh đến dọa người.

Anh luôn cầm điện thoại trong tay, dưới ánh đèn đường mờ căm, anh lướt khung trò chuyện, cuối cùng dừng lại ở tin nhắn anh gửi cho Lâm Ý.

Có tin nhắn mới hiện lên.

Anh cúi đầu nhìn, là tin nhắn ok của người đại diện.

Gió đêm lại thổi qua, lướt qua chỗ nào là đau chỗ đó, giống như bao giấc mộng tan vỡ của anh mấy năm nay.

Anh muốn tìm một lý do để từ bỏ nhưng đợi chờ lâu đến thế mà cô vẫn chưa đáp lời khiến anh ngày càng không rõ bản thân mình muốn gì. Chỉ có một góc nhỏ nơi con tim cứ cầu xin hết lần này đến lần khác, Lâm Ý, em có thể đến gặp anh không, có thể đến đây trước khi anh rời đi không.

Dòng nước tuôn trào rồi lại rút hết.

Ánh trăng như vỡ tan trong làn gió đêm lạnh lẽo cuồn cuộn, anh mơ màng khó lòng phân biệt được màu sắc thật của vầng trăng. Hôm nay là cuối tuần, người đến người đi trước cổng trường, rộn ràng khiến người khác thấy cô đơn.

Cũng chính ngay lúc ấy.

Vào lúc anh hoàn toàn nản lòng và chịu thua.


Lâm Ý trả lời tin nhắn của anh, lúc đó anh rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn tin nhắn cô gửi đến: [Xin lỗi cậu nhiều nha, tối nay tớ ra ngoài chơi, nhưng mà cũng chỉ ở quanh làng đại học , không xa đâu. Tớ sắp về tới nơi rồi, cậu phỏng vấn xong rồi hả?]

Gió đêm thổi qua làn da khiến người ta run rẩy vì lạnh. Anh bình tĩnh nhìn phản hồi của cô, không còn sức để dao động nữa.

Khoảng mười phút nữa anh sẽ rời đi, thật ra cũng chẳng còn quan trọng nữa. Anh không mong gì xa xôi, chỉ bình tĩnh đáp lại cô: [Cậu cứ chơi đi, mai tôi đến Tô Thành sẽ gửi địa chỉ cho cậu.]

Anh còn gửi kèm sticker, dỗ cô như bao lần trước: [Cứ chơi thỏa thích đi.]

Đèn đường tối tăm, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên bóng dáng anh mờ mờ.

Lần này cô trả lời rất nhanh, hỏi anh phỏng vấn xong rồi à?

Rồi lại hỏi tiếp: [Cậu về rồi ư?]

Con tim vốn nguội lạnh trong gió đêm của ngày xuân lại bắt đầu phập phồng, dòng nước phun lên, ánh trăng không ngừng chuyển động trên mặt nước, cứ cuồn cuộn như thế.

Một lúc lâu sau, giữa ánh trăng lập lòe, anh trả lời lại một chữ: [Chưa.]

Lâm Ý không trả lời nữa.

Anh ngồi trên chiếc ghế dài dưới ánh đèn mờ ảo, ánh trăng rơi xuống người anh, dịu nhẹ và đơn độc, xung quanh vẫn rộn ràng tiếng cười trong cuộc thảo luận của câu lạc bộ, tiếng cười của cặp đôi yêu nhau đang sẻ chia niềm vui, tiếng cười đùa của nhóm bạn thân, rộn ràng náo nhiệt. Đám đông có nhau, còn anh lại một mình ngồi trên hàng ghế tối tăm, tay luôn cầm điện thoại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ánh sáng màn hình mờ nhạt, nối liền với ánh trăng trên bầu trời là ánh sáng duy nhất trong cõi lòng anh.

Anh yên lặng nhìn đài phun nước, không biết bản thân thật ra đang mong chờ điều gì.

Lúc Lâm Ý vội vã chạy đến cổng trường thì Chu Gia Dã đã thấy cô ngay.

Hoặc là nói, khi cô xuất hiện giữa dòng người thì anh đã nhìn thấy cô rồi. Thấy cô chạy vội vã đến đài phun nước, mệt đến mức liên tục thở dốc như hồi kiểm tra thể chất năm lớp 10, cô liều mạng chạy 800m trên đường băng.

Cô mệt đến mức phải khó khăn lắm mới ổn định nhịp thở, sau đó lại cuống quýt tìm kiếm khắp nơi, nhìn xung quanh một lượt rồi yên lặng cúi đầu khi đã ổn định hơi thở.

Cách đó không xa, bóng tối tĩnh lặng, gió xuân hòa ánh trăng, anh cảm thấy mắt mình đau đến mờ đi.

Anh biết cô không thích vận động, cũng không thích chạy nhanh, việc gì mà khiến cơ thể mệt mỏi là cô đều không thích. Lúc nào giọng điệu của cô cũng êm dịu tinh tế, cười cũng dịu dàng, đi lên lầu sẽ mệt đến mức nhăn mặt, vừa đến tiết thể dục là sẽ ủ rũ ngay.

Song cảnh tượng trước mặt anh rõ ràng là cảnh Lâm Ý chạy vội tới, chạy hết sức qua dòng người, chạy tới nơi ánh trăng lập lòe.

Con tim anh bắt đầu đau nhói.

Anh cầm điện thoại trong tay, điện thoại cộm vào lòng bàn tay, đụng phải vết sẹo chỉ anh nhìn thấy, đau vô cùng. Anh mím môi, nhìn cô xoay người bước vội đi, bỏ lỡ anh.

Anh nhắn cho Lâm Ý: [Cậu định đến tìm tôi à?]

Lâm Ý chưa rời khỏi tầm mắt anh, anh thấy cô cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, không đáp lại anh mà nhanh chóng bước về phía trước. Cô chạy một mạch, không còn sức nữa nên tốc độ chậm hơn nhiều, song cô vẫn nhanh chóng chạy tới cổng trường kế tiếp, cô muốn gặp anh, rất muốn gặp anh.

Không biết tại sao mà giây phút đó, anh bỗng mềm lòng đến mức không biết nói gì, chỉ có một chút lý trí kiên trì vang lên trong lòng, bảo anh đừng chọc ghẹo cô gái dịu dàng kia nữa, đừng quấy rầy cuộc sống vốn đang yên bình của cô, đừng khiến cô bị thương, đừng làm hại cô, đừng đụng vào cô nữa.

Cửa hàng ven đường đang mở nhạc, dẫu xa nhưng vẫn lờ mờ nghe được bài "Buông" của Trần Thanh Án. Anh không nghe rõ lời, nhưng vẫn biết đang hát gì.

--- Cứ thế trả em về dòng người thôi, tốt hơn hết là buông tay và từ bỏ.

Khóe mắt và lòng bàn tay anh lạnh lẽo, anh gọi điện cho Lâm Ý, cô nhanh chóng bắt máy.

Thời gian trên màn hình trôi từng giây, ghi lại thời gian anh ở cùng một nơi vớicô. Anh mím môi, không biết mở lời thế nào, rốt cuộc là nên bình tĩnh lại hay cứ làm theo bản năng?

Nên nói đừng tìm anh nữa, hay nên nói xin em, đừng để anh bỏ lỡ.

Anh giằng co không biết cất lời thế nào, cô cũng im lặng. Cuộc điện thoại này kéo gần khoảng cách giữa anh và cô, anh có thể nghe thấy tiếng thở gấp chưa kịp ổn định vì chạy vội của cô qua điện thoại, cô gái làm gì cũng từ tốn, thế mà lại cố chấp vì anh.

Một lúc sau, cuối cùng anh mở lời trước, giọng điệu như đang vừa cười vừa nói: "Đừng tìm tôi nữa, cứ chơi đi, nếu cậu không muốn gửi qua bưu điện thì đợi lần sau tôi về rồi đưa."

Bài hát đằng xa vẫn đang phát, thấp thoáng chẳng rõ lời, nhưng mấy năm trước bài này rất nổi nên anh vẫn biết họ đang hát cái gì. Bài hát đang phát, cũng chỉ là từng buông tay hoặc từ bỏ, đừng gặp lại nữa, nếu không sao anh có thể nguôi ngoai nỗi nhớ em.

Nhịp thở của cô vẫn chưa ổn định, song giọng điệu bình tĩnh lại cực kỳ cố chấp. Giọng cô rất nhẹ, là lời nói dịu dàng anh từng nghe bao lần trong mơ: "Chu Gia Dã, cậu đang ở đâu?"

Nghe thấy tên mình trong miệng cô, nó như một câu thần chú, chỉ ba chữ thôi cũng là trí mạng.

Anh thấy bản thân mình thật sự sắp chìm đắm trong đó rồi.

Cơn mơ nát tan lặp đi lặp lại bao năm nay, bao lần muốn buông tay, mỗi lần tỉnh giấc lại thấy thất bại vô cùng. Tường thành bình tĩnh mà anh mất bao nhiêu thời gian mới xây được, giờ như sắp sụp đổ.

Chỉ còn lại hơi thở lý trí cuối cùng đang xé toang vết sẹo đã lành của anh.

Dòng nước tuôn trào trong đài phun rồi rớt xuống, ánh trăng bị xé ra trong làn nước liên tục chuyển động, ánh trăng lăn tăn lại cố chấp muốn ghép thành một khối, tan ra rồi lại hòa vào nhau, không ngừng từ bỏ, không ngừng cố chấp.

Anh vẫn còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Ý, bóng lưng cố chấp ở đầu đường, liên tục chen về phía trước trong đám đông. Hôm nay cô rất đẹp, mặc chiếc váy của mùa xuân, mái tóc nhẹ nhàng thả ra sau. Ánh đèn chiếu rọi con đường dài đông nghịt, cô không hề quay đầu lại, vẫn cứng đầu muốn gặp anh.

"Không cần phiền vậy đâu, hôm nay là do tôi cả. Tôi không báo trước với cậu, lần sau tôi sẽ hẹn giờ trước với cậu, nhé?"

Cô không đáp.

Một lát sau, anh lại thấy Lâm Ý cất bước, tiếp tục bước về phía trước, chìm vào dòng người.

Ngọn đèn lập lòe, ánh trăng rọi xuống, dòng nước tiếp tục phun lên cao rồi vỡ thành từng giọt, phản chiếu cả con phố dài đông đúc. Giữa thế gian nhộn nhịp, giữa dòng người tấp nập, người anh yêu nhiều năm cố chấp không từ bỏ chỉ vì muốn gặp anh.

Bấy giờ anh đã cam chịu số phận, còn cô vẫn kiên trì.

Bài hát đằng xa vẫn còn phát, anh biết cái giá phải trả của cái ôm là không thể ngừng nhớ em, nếu gặp lại em lần nữa, sao anh có thể buông tay?

Chu Gia Dã nghe thấy tiếng tòa thành được xây dựng trong nhiều năm tan vỡ, nghe thấy hơi thở và lý trí cuối cùng sụp đổ ầm ầm dưới ánh trăng đêm xuân dịu nhẹ này.

Lòng anh liên tục lặp lại âm thanh dày vò và đè nén, Lâm Ý, em đến tìm anh đi, đừng để anh bỏ lỡ.

Làn gió vẫn lạnh, thổi qua vết sẹo nơi lòng bàn tay. Giọng anh rất đỗi nhẹ nhàng: "Đừng đi về phía trước nữa."

"Lâm Ý."

"Quay đầu lại đi."

Xin em, hãy đến gặp anh đi.

Đừng để anh buông bỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK