• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn bè của Chu Gia Dã đã đi hết, chỉ còn anh ở lại sân bóng không ngừng dạy tôi chơi bóng rổ.

Tôi liên tục ném hụt, anh thì không ngừng cười rồi nhặt bóng về cho tôi, vừa tỏ vẻ không có cách nào trị tôi vừa kiên nhẫn hướng dẫn. Anh ôm bóng quay lại, cười hỏi: “Em cố ý đúng không, em vừa ném đi đâu vậy?”

“Không, em không biết thật mà.”

“Em ngốc như thế thì anh phải dạy thế nào đây?”

“Tự anh nghĩ cách đi, dù sao hôm nay em cũng phải ném vào một quả.”

Xương lông mày Chu Gia Dã khẽ nâng lên, anh bó tay với sự bất chấp đạo lý của tôi, cúi đầu cười một tiếng: “Được, để em ném vào một quả.”

Anh đi đến đằng sau tôi, nắm tay đang cầm bóng của tôi: “Đứng vững, vừa rồi anh dạy em thế nào.”

Tôi nghe lời đứng vững, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cằm anh.

Anh che tay tôi ném quả bóng từ xa, quả bóng rổ rơi xuống đập vào sân thình thịch như nhịp tim được khuếch đại, anh xoa đầu tôi: “Được rồi, vào rồi.”

Mà tôi vẫn ngửa mặt nhìn anh.

Anh nhận ra, nhìn về phía tôi.

Tiếng bóng rổ rơi xuống đất càng ngày càng nhỏ, dần dần không còn tiếng động nữa, yên tĩnh lăn ra mép sân.

Tôi và anh đứng giữa sân bóng rổ rộng lớn không người, anh vẫn đứng sau lưng tôi ngực dán sát vào tôi, cằm anh cách tôi rất gần. Một lát sau anh xoay cằm tôi qua hướng anh, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn của anh vừa nóng vừa nặng, tràn đầy quyến luyến làm cho người ta khó lòng dứt bỏ.

Rốt cuộc, Chu Gia Dã năm ấy cố gắng giành giải nhất về cho tôi cũng thuộc về tôi.

Sau khi trở về tôi bắt đầu lôi chuyện cũ ra, tôi rất tò mò về tất cả những suy nghĩ của anh, hỏi anh tại sao lại tìm thấy tôi trong đám đông ở sân bay vào ngày Giáng sinh, hỏi anh đeo khuyên tai khi nào và tại sao ảnh đại diện của anh luôn là bươm bướm.

Nhưng dù tôi hỏi anh bất cứ điều gì, anh chỉ nói: "Đoán xem."

Cho dù tôi hỏi như thế nào anh đều bảo tôi đoán.

Tôi bực mình nhào tới ôm cổ anh từ phía sau ý đồ uy hiếp, kết quả là anh hơi cúi xuống, giơ tay lên bế tôi lên lưng, vẫn nói hai chữ đáng ăn đòn kia, đoán xem.

Anh cõng tôi về phòng rồi ném lên giường, vẻ mặt tiếc nuối: “Nếu em không đoán ra được thì anh cũng không còn cách nào.”

Tôi rất tức giận: “Không nói thì thôi.”

“Được, anh đi ngủ, đừng đến phiền anh.”

“…”

Sau đó anh đi thật, trở về phòng anh đóng phịch cửa một tiếng, không hề vướng bận, vô tình vô nghĩa.

Tôi nằm nghĩ càng thấy không cam lòng, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.

Anh cũng không trả lời.

Đợi mấy chục phút, anh vẫn không trả lời nửa chữ.

Tôi vò đầu bứt tai, chỉ bình tĩnh vài giây ngắn ngủi, tôi lén lút mở cửa chạy đến cửa phòng anh.

Khi ngủ, anh vẫn bật ngọn đèn sao bên cạnh, ánh sáng mờ ảo, anh thật sự đã ngủ say, trong ánh sáng dịu nhẹ bóng dáng anh rất yên tĩnh.

Tôi rón rén đi tới cạnh cửa sổ, ngồi xuống khẽ thăm dò gọi tên anh.

Anh vẫn ngủ say sưa, ngay cả mi mắt cũng không rung.

Nhanh thế mà đã ngủ thật rồi à?

Tôi hơi tiếc nuối, bởi vì tôi vốn còn muốn nói với anh rất nhiều điều.

Tôi nhìn anh một hồi lâu, phát hiện lúc anh ngủ không yên, mấy lần thấy anh ngủ đều cau màu, không biết có phải là trong mơ không thoải mái hay không, hay là tất cả sự yếu ớt của anh đều dành cho buổi tối không ai thấy.

Trên vành tai của anh có một nốt ruồi nhạt, thế mà trước đó tôi chưa từng chú ý đến.

Nhưng tôi cũng rất ít khi có thể nhìn anh yên tĩnh ở khoảng cách gần như thế.

Tôi đưa tay muốn nhẹ nhàng chạm thử nốt ruồi trên vành tai anh.

Nhưng tôi vừa chạm vào thì Chu Gia Dã đã tỉnh dậy, anh vừa mở mắt ra còn mang theo vài phần buồn ngủ và hung dữ, lông mày nhíu lại, sau khi nhìn thấy tôi thì càng nhăn nhiều hơn.

“Là em đánh thức anh sao?”

Tôi rụt tay về.

Vẻ mặt anh vẫn vừa trầm vừa mệt mỏi, giọng điệu mơ hồ: “Em ở đây làm gì?”

Tôi ăn ngay nói thật: “Muốn nhìn anh một chút.”

Anh khẽ nhúc nhích, chôn sâu xuống gối, nhắm mắt lại: “Về đi em.”

“…À.”

Nhưng mà tôi không hề động đậy, vẫn ngồi xổm ở đó nhìn anh.

Anh không để ý tới tôi, tôi định nói với anh gì đó: “Chu Gia…”

Tôi vừa mở miệng thì anh bỗng nhiên mở bừng mắt, lôi tôi đứng dậy từ cạnh giường, sức lực anh rất lớn, trọng tâm của tôi không vững nên nhào thẳng lên người anh.

Cánh tay anh ghì tôi lại, xoay người giam tôi bên dưới người anh, sức anh lớn, người cũng nặng. Vì bị cảm giác áp bức không thể chống lại được làm ngậm miệng lại nên tôi không dám nói thêm gì nữa.

Dường như anh rất hài lòng với dáng vẻ biết sợ của tôi, lúc này mới lật qua nằm xuống, chỉ là cánh tay giữ chặt tay tôi vẫn không buông ra.

Anh từ từ nhắm hai mắt lại giống như muốn ngủ tiếp.

Tôi nghiêng mặt sang nhìn anh, tóc phất qua mũi anh, anh nhích lại gần bả vai tôi, khẽ nói: “Lại muốn hỏi anh cái gì?”

“Là… những cái anh lừa em.”

“Có gì hay mà hỏi?”

Tôi định nói chút gì đó, anh lại nó: “Không bằng em hỏi thẳng vì sao anh thích em?”

Tôi ồ một tiếng: “Vì sao anh thích em?”

Anh lại không nói chuyện.

Tôi lướt qua anh nhìn đến giá sách cạnh đầu giường, đột nhiên hỏi: “Vì anh biết những quyển sách kia là của em sao?”

“Chu Gia Dã?”

“Tiểu Dã?”

“Chậm rãi tìm.” Anh ôm lấy tôi, giọng nói khẽ truyền tới từ bờ vai tôi: “Anh biết chữ của em, em viết trên vở cũng từng đưa anh xem, anh mua hết những thứ cảm thấy giống em, chậm rãi tìm.”

Bóng đêm yên tĩnh, ánh sáng từ chiếc đèn sao mông lung mơ hồ, anh chôn mặt trong vai tôi, hơi thở yên ổn quyến luyến, giọng nói nhỏ nhẹ như đang nỉ non.

Tôi chợt nhớ đến mùa hè kết thúc năm lớp mười hai, ngày đó Chu Gia Dã đưa tôi ra trạm xe buýt để về nhà, tôi nhìn bóng anh càng ngày càng nhỏ ngoài cửa sổ xe, rất sợ đây là lần chia tay của tôi và Chu Gia Dã.

Hôm đó tôi về đến nhà nhìn thấy lời mời kết bạn đã được chấp nhận, tôi không nói tài khoản của tôi là gì nhưng anh vẫn tìm được tôi, tôi hỏi sao anh biết đấy là tôi, anh nói anh đồng ý tất cả những người anh cảm thấy giống tôi.

Chắc khi đó anh sợ tôi buồn, nhưng lần này chắc chắn không phải sợ tôi buồn, thế thì vì sao, anh nói không bằng tôi hỏi thẳng anh vì sao anh thích tôi.

Tôi xoay người qua ôm anh: “Chu Gia Dã, sao anh lại tốt như vậy chứ?”

Anh bị ép mở mắt ra, giọng nói lại không ổn lắm: “Biết anh tốt thì phải tốt với anh một chút, đừng có đêm hôm khuya khoắt lên giường anh rồi giày vò anh.”

“…”

Tôi nói: “Vậy em về.”

Tôi nói xong lập tức xoay người chuẩn bị xuống, lại bị anh từ phía sau ôm lại, anh đưa tay tắt ngọn đèn sao lung linh kia đi, đắp kín chăn cho tôi.

Sau khi học kỳ này khai giảng, tôi bắt đầu vội vàng viết luận văn. Trong kí túc xá không có ai, tôi lại rất sợ cảm giác cô độc một mình cho nên phần lớn thời gian tôi đều ở nhà Chu Gia Dã, hiếm thấy là trong khoảng thời gian này anh cũng ở lại Đế Đô khá nhiều.

Thời gian đó Chu Gia Dã không nhận phim, chỉ có một chút lịch trình ngắn hạn, mấy ngày là có thể quay về, lúc bận rộn nhất cũng chỉ vì công ty sắp xếp chương trình học cho anh. Tôi hỏi anh sau này muốn diễn loại kịch bản nào, anh chỉ nói chưa nghĩ ra, trước mắt chưa nhận được kịch bản thích hợp, trùng hợp cũng cần mài giũa kỹ năng diễn xuất nên tạm thời không vội.

Anh hỏi tôi đã nghĩ xem mình muốn tìm loại công việc gì chưa, nhưng tôi cũng chưa nghĩ đến việc đó.


Anh lại nhắc đến chuyện tôi viết tiểu thuyết, anh nói không phải viết rất tốt sao, nếu như em thích thì không cần phải đi con đường của số đông người, có lẽ đây mới là con đường thích hợp với em.

Tôi có lo lắng của riêng mình.

Tôi không nói gì, anh cũng không ép hỏi, chỉ là động tác rất nhẹ nhàng gạt tóc trên trán, từ bên mặt đến tai, ngón tay anh ấm áp, chạm phải làn da vừa ngứa vừa nóng.

Anh là thế đấy, không nói chữ nào nhưng lại có thể làm cho người ta đầu hàng.

“Anh thấy đó, em cũng không phải là tác gia nổi danh, sẽ có lúc người ta không thừa nhận nữa, nếu vài năm nữa văn phong của em trở nên dở tệ, không ai thích thì chẳng phải em sẽ chết đói sao?” Tôi nghiêm túc nói với anh.

Ngón tay anh dừng ở vành tai rồi nhéo nhéo, khẽ cười nói: “Sao anh lại để em chết đói được?”

“Ai mà biết được, người phải dựa vào mình, anh thấy em mỗi ngày chọc giận anh, nhớ có ngày nào đó anh thấy chán, bên ngoài lại có cô gái đẹp dịu dàng… ui, em không nói nữa được chưa?”

Tôi chỉ đùa một chút mà anh còn mất hứng hơn tôi.

Nhưng tôi biết anh quan tâm đến việc không có cách nào công khai ở bên nhau hơn tôi, anh cũng càng buồn bã hơn tôi.

Lần đau đớn nhất là tôi trượt ngã cầu thang ở trường, đụng trúng đầu cộng với tụt huyết áp nên sau khi ngã xuống thì tôi ngất xỉu.

Sau đó không biết nằm đấy bao lâu mới được người ta phát hiện, tóm lại là có ai đó đưa tôi đến phòng y tế. Thời tiết chưa ấm lên, tôi nằm ở đó không chỉ ngã bị thương mà còn nhiễm lạnh sốt cao.

Trong số liên lạc khẩn cấp của tôi điền số bố mẹ, bởi vì lúc trước điền thông tin cá nhân, cố vấn yêu cầu tôi điền số điện thoại của phụ huynh. Nhưng tôi biết hai số điện thoại đó sẽ không bao giờ liên lạc được nên khi cập nhật thông tin học kỳ này, tôi đã điền số điện thoại của Chu Gia Dã vào cuối, vì nếu một ngày nào đó tôi thật sự có chuyện thì chỉ có số điện thoại của anh mới có thể liên lạc được, cũng chỉ gọi cho anh.

Thế là cố vấn tìm sổ ghi chép điện thoại, sau khi không thể gọi cho bố mẹ tôi thì gọi cho Chu Gia Dã.

Nhưng mà khi đó Chu Gia Dã đang ghi hình chương trình giải trí, gọi mấy lần cũng không ai nghe.

Cũng may ngày đó tôi không có việc lớn gì, chỉ ngã tụt huyết áp nên ngất đi, nhưng trên người tôi có rất nhiều vết máu bầm, đầu gối trầy da, khi cử động rất đau, chân tôi bị bong gân, khi đi lại càng đau hơn, cộng thêm sốt cao do cảm lạnh, tôi nằm trong phòng y tế thật sự giống như bệnh nặng hấp hối.

Cố vấn không dám đi, kí túc xá của tôi không có ai, bây giờ cũng không liên lạc được người nào để chăm sóc tôi, cho nên khó cho ông ấy phải luôn ở phòng y tế trông chừng tôi truyền nước, đợi cho đến khi có người đón tôi mới thôi.

Thế là ông ấy gọi điện thoại mãi, ba số điện thoại không ai nhận, ông ấy hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.

Tôi nói bố mẹ bận rộn nhiều việc, từ bé đến lớn gần như bỏ mặc tôi, sau khi lớn lên không có qua lại. Tôi luôn tự phải kiếm tiền để có tiền học và trang trải cuộc sống. Chắc là cố vấn nghĩ đến nghỉ hè nghỉ đông hằng năm tôi đều xin ở lại trường, chợt không biết nói gì nữa, sau đó ông ấy hỏi: “Vậy số thứ ba thì sao?”

Tôi không thể làm lộ danh tính của Chu Gia Dã.

Trong cuộc sống của tôi không thể làm lộ chút gì về vết tích của Chu Gia Dã, bởi vì quan hệ của tôi với anh còn chưa được lộ ra ánh sáng, nó sẽ quấy nhiễu cả anh và tôi, tôi hiểu hết những đạo lý này.

Lời nói dối đã trở nên bình thường như cơm bữa: “Là anh trai em, sau khi ở riêng với bố mẹ thì đều là anh ấy chăm sóc em.”

Hơn chín giờ đêm, cuối cùng cũng gọi được cho Chu Gia Dã, cố vấn nói rõ chút tình huống với anh.

Trời đã tối khuya, trong phòng y tế rất yên tĩnh, tôi nghe trong điện thoại cố vấn hỏi anh có phải anh trai của tôi không, đầu dây bên kia im một lát rồi nói phải.

Tôi không đoán ra tâm trạng của Chu Gia Dã, chỉ biết là sau mấy chục phút, người đi vào là trợ lý của anh. Sau khi anh ấy nói vài câu với cố vấn thì đỡ tôi đi ra khỏi phòng y tế, lúc đấy mới dám đau buồn nói với tôi: “Ui chị gái nhỏ không sao chứ, suýt nữa làm anh tôi hoảng chết mất.”

Chín giờ tối, trong sân trường vẫn có sinh viên qua lại. Sau khi tan tiết tự học buổi tối họ sẽ hoạt động câu lạc bộ, ra đường chơi với bạn bè, những cặp đôi yêu nhau đi tản bộ, con đường trong trường không quạnh quẽ.

Từ phòng y tế ra cổng phải đi qua một con đường dài, Chu Gia Dã không thể tới.

Một đoạn đường dài như thế, tôi chỉ có thể vịn trợ lý của anh, trẹo chân, phát sốt, cả người trầy da tụ máu bầm, vừa đau vừa mệt tự đi từ từ.

Thể chất của tôi rất xui xẻo, vừa hơi đau đầu nóng sốt thì triệu chứng sẽ rất nghiêm trọng, gió thổi qua lập tức lạnh run, mỗi khối thịt trên người đều đau không chịu nổi, tôi vốn đã choáng váng, đau nhức khắp người, cộng thêm những vết bầm tím, vết xước trên người, mắt cá chân sưng tấy và đau nhức, trong làn gió đêm mát lạnh, tôi thật sự cảm thấy như thể mình sẽ lại ngã xuống bất cứ lúc nào.

Đèn đường ở cổng trường lờ mờ, xe Chu Gia Dã dừng ở ven đường vắng người.

Khi tôi ra khỏi trường trong trình trạng khốn khổ như vậy, anh cũng chỉ có thể kiềm chế bản thân, khi trợ lý của anh mở cửa và đỡ tôi ngồi vào ghế sau xe, lúc Chu Gia Dã ôm lấy tôi, tôi cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, lòng bàn tay anh còn buốt lạnh hơn cả tôi.

Tôi ôm cổ anh muốn làm anh vui lên một chút, tiếng nói nhẹ nhàng: “Em nói với cố vấn anh là anh trai của em, anh có buồn không, chủ yếu là từ nhỏ em đã sợ giáo viên, không nói được những quan hệ khác, nói ra ngại lắm.”

Môi anh lạnh buốt dán vào cổ tôi, anh không nói gì, cũng không có tâm trạng để ý đến những câu chuyện cười của tôi.

Xe về đến nhà, cuối cùng tôi không cần tự đi đoạn đường này nữa, anh ôm tôi lên lầu. Mọi chuyện dừng lại ở đây, cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng dây thần kinh căng thẳng ngủ một giấc ngon.

Bởi vì tôi biết chỉ có về tới đây thì tôi và anh mới có thể ôm nhau mà không kiêng dè gì.

Quan hệ của tôi và Chu Gia Dã chỉ có thể giấu kín tại lồng giam kiên cố an toàn này.

Cũng may ngày đó ở phòng y tế tôi đã truyền nước, buổi sáng thức dậy liền hạ sốt, chỉ là cả người trầy xước ứ máu và mắt cá chân sưng đau làm tôi chỉ có thể nằm trên giường.

Đương nhiên tôi chiếm đoạt giường của Chu Gia Dã, nhìn anh ngồi bên giường bôi thuốc cho tôi một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ, từ góc độ của mình, tôi chỉ có thể nhìn thấy hàng mi cụp xuống của anh.

Trông vẻ mặt của anh vẫn không ổn lắm, đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy Chu Gia Dã như vậy. Vào năm thứ hai trung học, khi tôi được đưa đến phòng y tế để truyền dịch, lúc về tôi thấy anh ở cầu thang, anh cũng như thế này.

Anh đẹp nên dù là nhíu mày cũng đẹp.

Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh nhíu mày.

Một lúc rồi anh không nói gì, tôi tìm chuyện nói với anh, gọi từ Chu Gia Dã tới Tiểu Dã, gọi cả xưng hô anh trai mà hôm qua tôi nói dối ở phòng y tế.

Nhưng anh không nói một lời, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Nếu anh thật sự là anh trai em thì tốt quá, nếu như vậy, anh sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh em.”

Mà không giống như hiện tại, chỉ có thể nấp trong bóng tối như thế này.

Giọng anh rất nhẹ giống như nói mớ, nhưng tôi lại cảm nhận được chóp mũi chua xót, bỗng thấy buồn vô cớ. Không phải tôi buồn cho mình, tôi cảm thấy buồn thay anh, anh còn buồn hơn vì không thể ôm tôi.

Anh bôi thuốc cho tôi rồi cất kỹ hộp thuốc đi, tôi đưa tay nắm lấy tay anh, anh quay lại ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi nhìn anh không nói gì, quay mặt đi, thản nhiên luồn tay vào trong quần áo chạm vào eo anh: “Không được, anh không thể là anh trai em, nếu không ban đêm em ngủ thì ôm ai đây?”

Một hồi lâu anh mới bật cười kéo tay tôi ra, môi anh hôn nhẹ lên đầu ngón tay tôi, giọng nói ấm áp: “Đương nhiên anh không phải anh trai của em.”

Anh nghiêng người tới hôn tôi, cái hôn chỉ rơi lên trán: “Ngủ tiếp một giấc đi, em thức dậy vẫn thấy anh ở nơi này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK