• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Ý không ở lại trong đoàn phim quá lâu, trùng hợp là ngày hôm sau Chu Gia Dã phải đi ghi hình chương trình giải trí nên cô theo xe anh rời khỏi đoàn phim.

Vì địa điểm ghi hình của chương trình giải trí là ở một nơi khác nên anh khởi hành từ rất sớm. Lúc đó trời còn tối, Lâm Ý buồn ngủ không chịu nổi.

Cô buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra nổi, đang nửa tỉnh nửa mê thì nhận ra Chu Gia Dã đã rời giường, cả quá trình cũng không có ai quấy rầy cô. Sau đó Chu Gia Dã nhẹ nhàng thay quần áo cho Lâm Ý khi cô còn đang mắt nhắm mắt mở, cả người như con rối để Chu Gia Dã tùy ý nâng tay nâng chân giúp cô mặc váy vào, sau đó anh bế cô đến bồn rửa mặt đánh răng. Cô buồn ngủ mê man được anh sửa soạn như búp bê.

Sau đó Chu Gia Dã cầm lấy hành lý đã đóng gói, một tay xách hành lý, một tay xách cô.

Trợ lý của anh cũng dã đến, khi mở cửa còn chào cô: “Chào buổi sáng, chị dâu.”

Có tiếng người ngoài, cuối cùng cô cũng tỉnh hẳn, bối rối nhìn Chu Gia Dã trước mặt, anh nhướng mày buông lỏng vòng tay đang ôm lấy cô như đang xách hành lý, đưa tay ra làm động tác mời, mặt đầy ý trêu đùa. Cô mơ màng nhận ra mình không phải đang mộng du.

Mãi cho đến khi lên xe, Lâm Ý mới tỉnh táo để mường tượng lại tất cả những chuyện vừa xảy ra, người đại diện của Chu Gia Dã cũng tới đón hai người họ, anh ấy còn đang ngồi ở ghế phụ, cô ngại nói chuyện nên gửi tin nhắn cho anh: [Sao anh không gọi em dậy?]

Nhưng anh không xem tin nhắn, điện thoại cũng không ở bên cạnh, chỉ thấy cô nhìn qua với vẻ mặt như có lời muốn nói.

Anh hiểu ra, nghiêng người nhìn tin nhắn cô gửi trên màn hình điện thoại của cô sau đó cầm lấy điện thoại, nhập câu trả lời vào khung trò chuyện: [Anh có gọi.]

“…”

Được rồi, đúng là cô ngủ rất ngon.

Cô còn đang cảm thấy xấu hổ, Chu Gia Dã lại cầm điện thoại của cô để trả lời: [Bây giờ em ngủ càng ngày càng ngon là chuyện tốt, anh hi vọng mỗi ngày Ý Ý có thể ăn ngon ngủ ngon.]

Ánh mắt Lâm Ý khẽ động, cô ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt dịu dàng của Chu Gia Dã, thấy anh khẽ nắm tay cô. Trong xe yên tĩnh, trời vừa tờ mờ sáng, đèn xe chiếu rọi con đường phía trước, xung quanh chỉ nghe loáng thoáng tiếng bánh xe nghiền trên đường. Chiếc xe từ từ di chuyển trước khi bình minh tới.

Trong đêm mờ tối trước bình minh, Lâm Ý nhích tới hôn lên mặt Chu Gia Dã một cái, ánh sáng mờ nhạt phác họa đường nét mơ hồ nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy nụ cười hơi cong và ánh mắt trấn an của anh.

Cô lấy lại điện thoại, nhắn tin cho anh: [Anh cũng ngủ một lát đi, hôm nay không phải ghi hình cả ngày sao?]

Sau đó cô cất điện thoại di động, không làm phiền anh nữa.

Chu Gia Dã nghiêng người tựa vào vai cô, cảm nhận được sức nặng trên vai khiến cô giật mình khẽ quay đầu lại, cụp mắt nhìn xuống hàng lông mi đẹp và sống mũi cao của anh, trong phút chốc cả người cô cứng đờ không dám nhúc nhích.

Cô liếc nhanh người đại diện ngồi ở ghế lái phụ phía trước, trong xe quá yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe chạy trên đường rất nhỏ, trời vẫn tối, trong ánh sáng mờ ảo cô nhìn thấy hình dáng anh đang ngủ yên bình.

Bình thường ở nhà anh thích dựa vào cô như thế này để chơi game, trả lời mail, xem bưu phẩm. Anh im lặng tựa lên vai cô như ỷ lại, có đôi khi sẽ lộ ra biểu cảm như trẻ con trước mặt cô, há miệng đợi cô đút cho một miếng hoa quả.

Nhưng mà bây giờ hai người họ đang ở bên ngoài.

Giải Bạch Mã mới qua chưa đầy nửa năm, sáu tháng nay anh không tham gia vào đoàn phim, phần lớn những chuyến đi ngắn hạn của anh qua vài ngày là có thể về nhà. Khoảng thời gian này cô có rất nhiều thời gian bên anh nên cũng ít khi theo anh đi làm.

Đây là lần đầu tiên cô theo anh đi làm việc.

Có lẽ vì cảm nhận được người cô cứng ngắc, có vẻ không tự nhiên nên Chu Gia Dã đưa tay nắm lấy tay cô, sau đó anh thật sự bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong xe yên tĩnh đến mức Lâm Ý có thể nghe được tiếng tim mình dần dần bình tĩnh lại.

Nhưng thay vì đi theo anh đến địa điểm ghi hình thì cô lại trở về Đế Đô, hành trình sau đó không đi cùng anh không tiện lắm. Thật ra cô không muốn quấy rầy công việc của anh, cũng không muốn bị chụp ảnh trong lịch trình của anh.

Anh là Chu Gia Dã của cô, nhưng anh cũng là Chu Gia Dã của rất nhiều người khác.

Đấy là chuyện anh thích làm, cho nên cô hi vọng anh mãi mãi có thể làm chính mình.

Lâm Ývề Đế Đô, buổi tối trước khi ngủ thì đọc sách giết thời gian. Cô cũng chỉ có thể đọc sách, nếu làm chuyện khác thì sẽ dễ khiến tâm trạng chập chờn, khó đi vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay cô mới xem được một nửa thì nhận được cuộc gọi của Đàm Dao.

Vừa kết nối, giọng điệu của Đàm Dao ở đầu dây bên kia rất hưng phấn: “Nhanh nhanh nhanh, em mở trực tiếp ra! Liền ngay và lập tức!”

“Trực tiếp gì thế chị?” Vẻ mặt cô mờ mịt.

“Weibo Trình Giác đang phát trực tiếp! Nhanh nhanh nhanh!”

Cô còn chưa hiểu sao Trình Giác phát trực tiếp thì có gì kích động nhưng Đàm Dao thúc giục quá nên cô không nghĩ nhiều, lập tức buông sách xuống, cầm máy tính bảng mở weibo Trình Giác ra.

Trình Giác đang phát trực tiếp, cô vừa vào liền thấy hình ảnh còn đang lay động, chắc là Trình Giác đang bước đi, trời đã tối, đèn đường và thành thị đã bị bóng đêm bao phủ, không nhìn rõ anh ấy muốn đi đâu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô xem một lát vẫn chưa rõ Đàm Dao bảo cô nhanh tới xem phát sóng trực tiếp làm gì, chờ một lúc lại nghe tiếng Trình Giác: “Không đúng, chị Đàm Dao, chị thật sự đi báo tin à?”

Giọng nói của Đàm Dao phát ra từ phòng phát sóng trực tiếp, cô ấy vô cùng vui vẻ: “Không phải tôi, tôi không biết gì cả.”

Bình luận chạy ngang màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp đang nhấp nhô, đều là dáng vẻ xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: [11 tới thật rồi!]

[Chắc chắn là chị Đàm Dao, chắc ăn luôn!]

[11 tới thật ha ha ha, Trình Giác xong đời rồi.]

Bình luận chạy ngang màn hình đều phát hiện cô vào phòng phát sóng trực tiếp, vội vàng bắt đầu cáo trạng: [11 đừng nghe anh ấy giải thích! Người này hư lắm!]

[Anh ấy vừa nói xấu cô đấy! Anh ấy bảo nếu cô có đến thì cũng vô dụng, đêm nay chắc chắn Chu Gia Dã ở cạnh anh ấy tới sáng! Hoàn toàn không tới lượt cô!]

[Anh ấy còn nói bình thường đều là cô nghe theo Chu Gia Dã! Chu Gia Dã muốn đi ra ngoài chơi thì đi, gọi một tiếng là đi, hoàn toàn không cần báo cáo với cô!]

[Anh ấy còn nói muốn đánh bóng là đánh bóng, muốn chơi game thì chơi game, hoàn toàn không cần để ý tới cô!]

Bình luận trực tiếp lên xuống cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả lúc cô mới vào phòng phát sóng trực tiếp, bình luận chạy ngang khiến cô hoa cả mắt, chỉ có thể bắt được một vài câu nhưng cũng hiểu đại khái chuyện gì đang xảy ra.

Máy quay rung chuyển một lúc liền lộ ra khuôn mặt của Trình Giác, vẻ mặt anh ấy không còn gì luyến tiếc, ngại ngùng che mặt lại, một lúc lâu sau mới nhìn vào ống kính cầu xin tha thứ: “Không mà, chị Dao, sao chị lại đi mách thế, em chỉ đang nói cho đã miệng thôi mà!”

Đàm Dao được kết nối với micro trong phòng phát sóng trực tiếp, có thể nghe thấy giọng nói vui mừng khôn xiết của cô ấy, dáng vẻ xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện: “Này này này, đừng thế chứ, gì mà gọi là mách hả? Cậu lấy một nửa kiên cường vừa rồi nói lại câu kia xem… Hôm nay mà có 11 xem phát trực tiếp thì cậu cũng phải chơi game với Tiểu Dã suốt đêm, bình thường Tiểu Dã ở nhà cũng hoàn toàn không sợ, đàn ông sao có thể sợ vợ mình được?”

Đàm Dao quả thật là một diễn viên có kinh nghiệm, cô ấy nói lời thoại bằng giọng điệu bắt chước rất giống, nghe ngữ điệu có thể tưởng tượng ra cách nói mạnh miệng của Trình Giác.

Trình Giác che mặt không còn cách nào gặp người ta nữa, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Làm sao đây thầy Chu, vợ anh tới thật kìa, anh giải thích giúp em đi.”

Bình luận chạy ngang màn hình đều cười ha ha ha, toàn bộ đều đang xem náo nhiệt, vừa di chuyển vừa nhấp nhô cực nhanh.

Có người còn đổ thêm dầu vào lửa bảo Chu Gia Dã đừng giải thích.

Trong đêm tối, dòng sông phản chiếu ánh sáng từ đèn điện, Trình Giác giơ điện thoại di động lên, nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh.

Mặc dù máy quay không quay được người bên cạnh nhưng ai cũng biết rõ ràng bên cạnh Trình Giác là ai. Lâm Ý nhịn cười xem phát sóng trực tiếp, cô cũng rất hồi hộp, nhìn chằm chằm màn hình phát sóng trực tiếp, cô nhận ra Chu Gia Dã đang ở bên cạnh, không biết lúc nào ống kính sẽ quay sang anh, lúc này cô mới bắt đầu cẩn thận xác định xem họ đang ở đâu.

Ánh đèn sau lưng anh rất sáng, khung cảnh ban đêm giống như ở ven sông, hẳn anh vẫn đang ở thành phố nơi anh ghi hình cho chương trình giải trí ngày hôm nay.

Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Chu Gia Dã: [Sao anh lại ở trong phát sóng trực tiếp của Trình Giác?]

Màn hình phát sóng trực tiếp vang lên tiếng thông báo của anh, Trình Giác vội la lên: “Không đúng, sao anh còn rảnh rỗi chơi điện thoại, cứu em đi, vợ anh còn đang chờ trước mặt kia, lần sau em còn mặt mũi nào gặp cô ấy.”

Ống kính vẫn không quay sang Chu Gia Dã nhưng lần này lại nghe được giọng anh, anh khẽ cười: “Tự cậu giải thích với cô ấy đi.”

Bình luận trực tiếp còn đang ha ha ha, Đàm Dao cũng góp vui: “Đúng đấy, tự giải thích đi. Vừa rồi còn đắc ý địa vị mình cao mà, Tiểu Dã người ta hiển nhiên nghiêng về phía 11 hơn.”

Trên phòng phát sóng trực tiếp vui sướng, Chu Gia Dã trả lời tin nhắn của cô: [Ghi hình chương trình giải trí xong thì mọi người ăn cơm cùng nhau, lần trước Trình Giác đồng ý với người hâm mộ sẽ phát trực tiếp cho nên tiện tay mở lên. vừa nãy cậu ấy nói đùa thôi.]


[Sao trên phát sóng trực tiếp không có anh?]

[Em muốn nhìn à?]

[Muốn.]

[Đợi lát nữa.]

Lâm Ý hơi ngơ ngác: [Bây giờ anh không tiện sao?]

Trình Giác có tính cách vui vẻ, dù là phỏng vấn chương trình giải trí hay phát sóng trực tiếp đều rất thành thạo. Trong thời gian Chu Gia Dã trả lời tin nhắn, Trình Giác liên tục giải thích trong phòng phát sóng trực tiếp, chọc cho bình luận trực tiếp cười mãi, ngay cả Đàm Dao cũng không nhịn được cười.

Bởi vì có Chu Gia Dã ở cạnh nên phòng phát sóng trực tiếp không chỉ có fan Trình Giác mà còn có fan của Chu Gia Dã, xem ra chắc là anh không lộ mặt, bình luận trực tiếp lúc này trừ xem náo nhiệt thì còn rất nhiều bình luận muốn nhìn Chu Gia Dã, bảo Chu Gia Dã lộ mặt.

Có rất nhiều bình luận như thế, lúc đầu Trình Giác không định để ý vì anh ấy không biết Chu Gia Dã có tiện lộ mặt hay không, mà dù kết quả như thế nào cũng không tới lượt anh ấy quyết định. Nhưng lúc này quay đầu lại nhìn thấy Chu Gia Dã dập thuốc, Trình Giác sửng sốt một chút, khẽ hỏi: “Anh làm gì vậy, anh muốn chào hỏi mọi người à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đợi anh xử lý sạch sẽ cả tàn thuốc, bởi vì hiện tại điều khiển phát sóng trực tiếp không cho phép hút thuốc, sau đó Trình Giác mới quay ống kính sang.

Ống kính rung lên, mơ hồ nhìn thấy ánh đèn bên bờ sông, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều có thể nghe được tiếng hỏi han khẽ khàng của Trình Giác, trong lúc tạm dừng mấy giây, những người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhận ra điều gì đó, bình luận trực tiếp nhanh chóng quét qua màn hình, chỉ còn thấy được tên Chu Gia Dã và một loạt a a a.

Sau đó máy ảnh rung lắc cuối cùng từ mơ hồ chuyển thành ổn định, cuối cùng cũng thấy rõ đèn đuốc thành thị phản chiếu trên sông, giống như ngân hà rơi xuống, điện thoại được chuyển vào tay Chu Gia Dã, anh giơ ra xa xa, để người xem có thể nhìn thấy cảnh đêm phía sau anh.

Gió đêm thổi qua lọn tóc, vạt áo và cổ tay áo của Chu Gia Dã, anh uể oải dựa vào lan can, cầm điện thoại di động quay đầu mỉm cười, nhìn phòng phát sóng trực tiếp rồi hỏi: “Nhìn được cảnh đêm phía sau không?”

Bình luận trực tiếp nhanh chóng đáp lời có thể có thể có thể.

Anh gật đầu, giơ điện thoại di động lên, tiếp tục chậm rãi đi dọc bờ sông, cảnh đêm cùng ánh đèn như dòng sông chảy xuôi bên cạnh anh, anh đã tẩy trang và đổi quần áo thường ngày khá thoải mái, đường nét của anh góc cạnh sắc bén nhưng khi im lặng lại lộ ra mấy phần mềm mại.

Có vẻ như anh đang rất mệt, cả người có một cảm giác lười biếng và mềm mại, như thể anh thật sự chỉ đang đi dạo bên bờ sông, gió thổi tung đuôi tóc và tay áo, anh giống như một vị thần đi qua nhân gian, giơ tay nhấc chân có thể ảnh hưởng tới hàng triệu vì sao, tất cả đèn đêm trong tay anh nhưng anh lại không quan tâm lắm.

Thỉnh thoảng anh sẽ cụp mắt nhìn bình luận trực tiếp, chọn một vài cái rồi trả lời. Người xem trực tiếp thấy anh tương tác cùng họ thì tốc độ bình luận lên xuống lại càng nhanh. Trước ống kính, anh chủ yếu chỉ ở trạng thái làm việc, đây cũng là khía cạnh tươi sáng và rạng ngời nhất của anh, hiếm khi anh xuất hiện trước công chúng với vẻ mặt thoải mái như vậy.

Độ nét của phòng phát sóng trực tiếp kém xa so với ống kính độ phân giải cao, đêm đã khuya, chỉ có hàng triệu ngọn đèn sáng ngời, ánh sáng mờ ảo, ánh đèn đường chiếu vào bóng dáng anh, phủ lên một lớp mềm mại.

Tầng tầng như vậy khiến người ta cảm thấy không chân thật, giống như thần tiên rơi xuống phàm trần, bình luận trực tiếp đều rất hưng phấn với một mặt hiếm có này của Chu Gia Dã, không ngừng bình luận a a a. Nhưng anh cũng không để ý lắm, bình luận chạy ngang màn hình quá nhanh nên anh cũng không nhìn rõ nội dung, anh dứt khoát không đọc nữa mà ngẩng đầu xem cảnh sông.

Chủ đề gây cười vừa rồi cũng bị chuyển hướng, Trình Giác tiếp tục trò chuyện với anh, Đàm Dao cũng đang kết nối micro trong phòng phát sóng trực tiếp, ba người hình như đang cùng nhau đi dạo dọc bờ sông. Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người lắng nghe những tương tác bạn bè bình thường của mấy người họ.

Thỉnh thoảng anh lại cúi đầu nhìn camera, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng cũng rất thoải mái, nếu không ở trong phòng phát sóng trực tiếp, anh sẽ có ảo giác rằng mình đang gọi điện video với cô.

Cho đến khi thời gian trôi qua mười giờ rưỡi, đúng thời điểm cô thường đi ngủ, anh giơ cao máy ảnh lần cuối cùng về khung cảnh dòng sông phía sau.

Ánh đèn như sao rơi xuyên qua dải ngân hà, gió đêm lướt qua khóe mắt, anh mỉm cười sau đó trả điện thoại lại cho Trình Giác.

Bình luận trực tiếp không biết tại sao ống kính lại đột nhiên thay đổi, ầm ĩ không nỡ, bảo Chu Gia Dã tiếp tục xuất hiện.

Trình Giác biết chuyện gì đang xảy ra, anh ấy rất giỏi bắt chuyện, dỗ dành bình luận trong phát sóng trực tiếp đâu ra đấy.

Một lát sau cô nhận được tin nhắn của Chu Gia Dã: [Anh sẽ không chơi game với Trình Giác suốt đêm, sáng mai anh phải quay lại phim trường. Anh chỉ hút điếu thuốc, hút một nửa đã dập rồi.]

[Có phải anh mệt mỏi không?]

[Ừm, lát nữa anh về, khách sạn ở gần đây.] Anh lại nói: [Ngày mai gọi video với em sau nhé, hôm nay Trình Giác đang phát trực tiếp.]

[Không sao, em chỉ muốn nhìn anh một chút, nhìn thấy thì rất vui. Em đi ngủ đây, anh ngủ ngon.]

[Được, ngủ ngon.]

Trên đường về khách sạn Trình Giác mới tắt buổi phát sóng trực tiếp này.

Đèn đường sáng rực, đều là người quen nên Trình Giác bèn nói đùa: “Sao thế, nhớ vợ à?”

Anh dừng lại một lúc rồi cười nói: “Đúng thế thật.”

“Gì mà đúng thế, anh không nhớ à?”

“Vốn là không nhớ, bây giờ lại nhớ rồi.”

“Anh trách em đã khơi dậy cơn nghiện của anh phải không? Thôi đi, lúc đó cho dù anh không nhớ, khi về khách sạn một mình anh cũng sẽ nhớ thôi, sớm muộn gì cũng nhớ, người quen anh có ai mà không biết, anh thừa nhận đi.”

Anh bị cười nhạo cũng không ngạc nhiên, chỉ cúi đầu cụp mắt cười nhẹ, lướt qua màn hình điện thoại, đã hơn mười một giờ đêm, giờ này Lâm Ý đã ngủ rồi.

Cô đã nhìn thấy anh và hài lòng chìm vào giấc ngủ, nhưng anh cũng muốn nhìn thấy người mà anh đang nghĩ tới.

Gặp rồi lại càng nhớ hơn bao giờ hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK