• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong những năm mất liên lạc với Lâm Ý, Chu Gia Dã nhiều lần nghĩ đến việc buông bỏ.

Cũng vô số lần nghĩ đến hiện tại cô đang sống thế nào.

Nam Đài không lớn, đối với một người lớn lên ở Nam Đài như anh thì móc nối một chút là có thể nghe được tin tức của người mà anh muốn biết, thế nên không khó để nắm bắt tin tức về Lâm Ý. Song anh chỉ biết cô thi vào một trường đại học khá tốt, ngoài việc này ra thì anh không hỏi thêm gì.

Cô sống tốt là được.

Nếu biết thêm nữa thì anh rất khó để kiểm soát tâm trí, chắc chắn sẽ bị dao động.

Anh đã mơ nhiều giấc mơ liên quan đến Lâm Ý, dẫu cho bao lần bừng tỉnh từ cơn mơ thì anh vẫn rất đau đớn. Hồi ức như gió lạnh, luồn qua kẽ hở trong trái tim nát tan của anh. Cảm giác trống trải khi thức giấc khiến anh hiểu rõ sự kiên quyết của mình chỉ có nhường ấy thôi, chỉ cần một suy nghĩ mong manh cũng khiến nó sụp đổ, thế nên đừng lại gần cô ấy, cũng đừng nhớ lại nữa.

Một ngày nào đó anh sẽ quên đi, một ngày nào đó anh sẽ có thể buông tay.

Mỗi đêm mơ thấy Lâm Ý, anh đều nghĩ như vậy. Rít một hơi thuốc vào phổi, từng luồng khí len lỏi vào cơ thể, mọi đớn đau gom lại một chỗ, anh cố gắng tỉnh táo để quên đi, buông tay và bước tiếp.

Ngày anh thật sự gặp lại Lâm Ý, cuối cùng anh mới rõ hơn bao giờ hết, dẫu anh muốn buông tay bao nhiêu lần thì vẫn chưa thể quên được cô.

Nhớ cô là nhớ, đau khổ là đau, không thể biến mất, cũng chẳng có cách nào bỏ được.

Mấy năm đầu, Chu Gia Dã chỉ là một diễn viên bình thường, không có tiếng tăm gì, cũng chẳng bận rộn gì mấy. Mấy ngày lễ tết anh đều về nhà và hỗ trợ quán ăn, không có nhiều người nhận ra anh, mà dù có nhận ra thì cũng không xôn xao như bây giờ.

Buổi tối mùa đông đó, Lâm Ý đến quán lẩu nhà anh, anh đứng trên tầng hai, kéo rèm mỏng để che đi ánh nhìn bên ngoài nhưng vẫn có thể nhìn rõ tất cả khách khứa dưới tầng.

Khi ấy, không biết lần cuối anh thấy Lâm Ý là bao lâu?

Anh đã không gặp cô từ mùa hè năm lớp mười một, vốn cứ tưởng rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại cô nữa.

Dường như cô không gầy như trước, trước kia cô mảnh mai như tờ giấy, gầy như thể không được ăn uống đầy đủ. Cô bắt đầu nở nụ cười, lúc nói chuyện với cô bé đối diện thì đôi mắt cong cong, vẫn dịu dàng và xinh đẹp như thế.

Vì vậy anh chẳng còn nghe thấy tiếng ồn ào của người đến người đi trong quán, cũng không cảm nhận được hơi nóng trong không khí, sương khói bốc lên khiến không gian trở nên mờ ảo. Anh không hề chớp mắt lấy một lần, chỉ nhìn đăm đăm vào bóng dáng mảnh khảnh kia, sợ rằng chớp mắt một cái là mọi thứ lại trở thành một giấc mơ khiến anh cảm thấy thấy thất bại khi tỉnh giấc.

Song cô vẫn ngồi đó, đôi mắt êm dịu cong cong như đang cười, giống một cơn mơ hơn cả lúc anh mơ.

Đến khi tàn thuốc rơi xuống làm bỏng mu bàn tay, cơn đau mới khiến anh hoàn hồn.

Giây phút đó anh mới tỉnh táo lại, dời ánh nhìn có thể khiến mình rung động. Việc cuối cùng anh làm cho Lâm Ý cũng chỉ là ra sau bếp dặn họ bỏ ít cay.

Anh nhớ ngày đầu năm đi dạo với cô ở phố Văn Hòa, cô đến từ Đế Đô nên không quen ăn cay như người Nam Đài, bỏ thêm cay một chút cũng khiến cô đỏ bừng mặt.

Anh chỉ có thể làm chuyện này chứ không định gặp mặt cô. Khi ấy anh vẫn tỉnh táo, mặc dù con tim anh đã khó kiềm chế được nhịp đập điên cuồng.

Sau đó anh ra khỏi quán, không quay lại tầng hai để lén nhìn cô nữa.

Tối mùa đông bên ngoài rất lạnh, trước thềm năm mới, phố Văn Hòa ngập tràn niềm vui, lồng đèn đỏ thẫm treo khắp phố. Dường như mọi con đường đều dẫn đến nơi trăng tròn hoa thắm, song ánh sáng từ đèn trời và cơn gió lạnh lại khiến người ta tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Mùa đông ở Nam Đài không lạnh như Đế Đô nhưng hơi nước ngưng đọng trong không khí vẫn khiến mặt và tay lạnh cóng. Anh không quay về, cứ chầm chậm đi dọc theo phố Văn Hòa như thế.

Đi từ đầu đến cuối phố, đi về năm 16 tuổi trong quá khứ rồi lại về cái rét của hiện tại.

Đi đến khi người trên phố dần thưa thớt hơn, đi đến lúc màn đêm dần trở nên yên tĩnh, đi đến khi mọi âm thanh trở nên lặng thinh, đi đến lúc dòng người dần tan biến, anh không có cơ hội hối hận để quay lại.

Nhưng sáng sớm hôm sau, sau một đêm khó ngủ, anh tỉnh giấc trong cơn đau đầu mơ màng, cũng không thể ngủ tiếp được. Một khi nhắm mắt là cả người anh sẽ đau đớn, đến khi tỉnh táo trở lại, đầu anh liên tục tưởng tượng xem nếu tối qua gặp cô thì sẽ thế nào, sự giằng co này khiến anh ngày càng nghẹt thở.

Muốn gặp cô, rất muốn gặp lại cô.

Vừa nghĩ đến cô là lý trí bị kìm nén sẽ tan biến thành mây khói. Bao ý nghĩ muốn buông bỏ mấy năm nay bỗng biến mất, chỉ còn lại bản năng thôi thúc.

Anh cố gắng lắm mới có thể tỏ ra bình tĩnh.

Anh thật sự không ngủ được nên đã đến quán.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vẫn còn quá sớm, chưa tới giờ quán mở cửa. Quán ăn vắng tanh, không còn không khí ấm cúng như tối qua. Giữa nơi vắng vẻ như thế, anh lại lên lầu hai, đứng cùng một chỗ với tối hôm qua, nhìn xuống lầu một trống trải.

Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của cô tối qua và cả khoảnh khắc máu nóng sục sôi khiến anh không nghe thấy tiếng rộn ràng chào đón năm mới nữa. Cách một khoảng xa như thế, không ai biết anh đứng đây dõi theo một bóng dáng lâu rồi không thấy. Dẫu trong cơn mơ thương nhớ ngày đêm thì bóng dáng đó cũng dần phai mờ, không ai nghe thấy nhịp tim dồn dập của anh, suýt nữa thì anh đã tiến đến chỗ cô.

Khung cảnh đó cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Anh cứ đứng cùng một chỗ ở trên lầu hai như thế, nhìn các bàn trống không, suy đi nghĩ lại khung cảnh tối qua, nghĩ đến mức niềm vui chưa kịp nở đã tàn, nghĩ đến độ bản thân anh phải tỉnh táo vì lạnh.

Ngoài trời đang mưa.

Cơn mưa giữa mùa đông khiến nhiệt độ hạ xuống, trong buổi sớm vắng vẻ, tiếng mưa tí tách rơi xuống đất, dù ở trong tiệm nhưng anh có thể nghe thấy rõ ràng. Ngay cả không khí cũng mang hơi lạnh khiến người ta tỉnh táo, lạnh như thấu vào xương máu khiến cả người nhức nhối.

Người nhân viên của ca làm sớm nhất vẫn chưa tỉnh ngủ, phải thức dậy trong mùa đông lạnh giá quả là một việc đau khổ. Người nhân viên ngái ngủ bước vào quán, không ngờ sẽ thấy Chu Gia Dã nên giật nảy người, sau đó chào hỏi anh rồi mở cửa để hít thở không khí.

Cũng vào khoảnh khắc đó, Chu Gia Dã thấy có người đứng ngoài cửa.

Chỉ là một góc cửa chếch lên nên chỉ lờ mờ nhìn thấy nửa người, song chỉ cần liếc mắt một cái là anh đã thấy được hình bóng đó, đồng thời cũng nghe thấy nhịp tim dồn dập mà anh mới cố gắng kìm lại.

Ngoài trời mưa rơi nặng hạt như những mảnh vỡ của hạt ngọc rơi đầy đất, sợi dây số mệnh bị cắt loạn xạ, rơi tán loạn khắp nơi.

Tấm màn che khuất mặt anh, dẫu anh thấy được bên ngoài nhưng không ai có thể thấy được anh.

Anh nhìn chằm chằm nửa người qua góc nghiêng cửa.

Khi cất lời, anh nghe thấy giọng mình cứng ngắc, không giống bản thân anh chút nào.

"Trần Hiểu." Anh gọi tên cô bé nhân viên trong quán: "Em ra ngoài xem coi, có người đứng ngoài đó, có phải là người ngồi bàn số 8 tối qua không?"

Trần Hiểu nghĩ ngợi một lúc: "Là cái bàn mà anh dặn bỏ ít cay hả?"

"Ừ."

Trần Hiểu đẩy cửa ra, đúng thật là có người đang ngồi trước cửa, lại còn kéo cả vali theo nữa.

Cô ấy gãi đầu, người làm nghề này ít nhiều gì cũng có khả năng nhận diện, huống chi tối qua Chu Gia Dã đặc biệt dặn bàn này bỏ ít cay. Mấy người như vậy là khách quen nên cô ấy cũng ấn tượng, cô ấy nói theo bản năng: "Ôi, hóa ra là chị thật."

Nói rồi cô ấy mở khóa cửa lớn ra.

Cô ấy giúp Lâm Ý kéo vali vào, khi thả ra thì nhìn thoáng vào bếp: "Sao chị đến sớm thế, bọn em mới ngủ dậy thôi. Mới sáng sớm mà chị gái đã muốn ăn lẩu rồi hả?"

Trần Hiểu rót cho cô cốc trà nóng, đợi cô chọn đồ ăn và nước lẩu xong rồi vào bếp, đưa phiếu gọi món cho Chu Gia Dã, cười khì bảo: "Mấy người khác vẫn chưa dậy, chỉ đành phiền anh rồi. Em sẽ hối anh Triệu đến đây ngay, chắc là lạnh quá nên ngủ quên mất. Đâu ai ngờ sớm thế này mà có người đến ăn đâu, lạ thiệt."

Chu Gia Dã nhận phiếu gọi món rồi khựng lại một chút, nhưng anh không nói thêm gì, vẫn vô thức bỏ ít ớt vào nồi.

Lúc Trần Hiểu ra ngoài, anh cũng nhìn theo bóng dáng dịu dàng, tĩnh lặng ngoài sảnh.

Dưới cơn mưa đông, quán lẩu vô cùng tĩnh lặng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy giọt mưa lạnh giá rơi xuống phố Văn Hòa, tí tách chạm đất như sợi dây vận mệnh bị đứt đoạn khiến hạt ngọt vương vãi đầy đất.

Anh đứng sau bếp nhìn sảnh lớn vắng tanh, để mặc dòng suy nghĩ ăn mòn chính mình. Trong mơ, rất nhiều lần anh bắt gặp bóng dáng muốn quay lại quá khứ, mưa giăng ngoài trời mấy ngày liền khiến vết thương của anh bỏng rát và đau đớn.

Sẹo ở lòng bàn tay đau nhức, đau đến mức dẫu miệng vết thương đã khép lại nhưng vẫn nhói đau ngày đêm.

Đó là bàn tay chằng chịt thương tích mà anh vẫn không muốn bỏ, là bàn tay chồng chất những vết thương đã lành, chỉ để lại nơi lòng bàn tay mềm mại nhất một vết sẹo.

Là suy nghĩ buông bỏ vô số lần nhưng vừa thấy Lâm Ý là anh lại như con đê sắp vỡ.

Thế thì cứ gặp cô chút đi.


Nếu vận mệnh đưa cô đến trước mặt anh thì đi gặp cô một lát đi. Cho dù trốn trong bóng tối không ai biết, cho dù sau này sẽ không còn gặp lại nữa.

Buông thả bản thân một chút, cho phép lý trí của mình sụp đổ một lần.

Chỉ lần này thôi.

Đến khi cô rời đi, anh sẽ bắt đầu tập buông bỏ một lần nữa.

Lần này, anh không rời quán như tối hôm qua mà đứng ở sau bếp, im lặng nhìn lén bóng hình trong giấc mơ xa xôi.

Cứ coi như anh đang mơ một giấc, khi cô rời đi thì cơn mơ sẽ biến mất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chỉ là anh không đợi đến lúc tỉnh dậy từ giấc mộng.

Đến khi Trần Hiểu quay về, hỏi anh có mì không. Chị khách đó nói hôm nay là sinh nhật nên muốn ăn mì trường thọ.

Ngoài tiệm đang mưa to, cơn mưa mùa đông lạnh giá giáng xuống mặt đường phố Văn Hòa, cũng rơi vào con tim mềm yếu của anh. Tiếng mưa rơi chói tai khiến anh thấy mình sắp không nghe rõ bất kỳ âm thanh nào trên đời nữa, thứ anh nghe thấy chỉ có tiếng sụp đổ ở một góc nào đó trong lòng mình mà thôi.

Trần Hiểu thấy anh không đáp thì lại nhắc nhở: "Nếu không có thì em ra nói chị ấy một tiếng ha?"

Một hồi sau, Chu Gia Dã ngửa cổ, nhắm mắt.

Anh lên tiếng, giọng nói trầm khàn: "Có."

Anh mở mắt, nhìn bóng đèn trên đầu, anh sắp không nghe thấy phản hồi của lý trí nữa rồi: "Em đi làm việc khác đi, chút nữa anh đem ra cho cô ấy."

Hôm nay trời lạnh, vốn tưởng rằng với thời tiết này thì sáng sớm sẽ không có khách. Trần Hiểu muốn trốn việc nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ của mình nên khách sáo bảo: "Như vậy... không hay lắm nhỉ?"

"Tạm thời ở đây hết việc của em rồi, sớm thế này chắc không còn khách nào nữa đâu, em đi xem phim tiếp đi." Chu Gia Dã rửa tay, tắt vòi nước rồi lấy chén mới trong tủ ra. Anh khựng lại một chút, quay đầu hỏi Trần Hiểu: "Em chắc chắn là cô ấy nói muốn ăn mì trường thọ hả?"

"Đúng thế, chắc chắn mà." Trần Hiểu nhận được lệnh từ anh, hào hứng ra ngoài ngay, lúc đi còn cảm ơn anh: "Thế em đi luôn nhá, xíu nữa anh đừng mách bà chủ đó!"

Khi cửa bếp đóng lại, quán lẩu lại chìm trong cơn mưa đông. Chỉ còn lại anh và vị khách lẻ loi bên ngoài. Chỉ là vị khách kia đến sớm như vậy, dưới thời tiết lạnh cóng này chỉ để ăn một nồi lẩu thôi sao?

Hóa ra là cô đoán anh đang ở đây.

Nồi nước nóng bốc hơi nghi ngút như muốn xua tan cái lạnh mùa đông, nó làm tan hơi lạnh trong không khí, biến thành nước xuân ấm áp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chữa lành mọi vết thương chồng chất trong tim anh. Bao đau khổ, lo lắng sắp hòa tan vào làn nước ấm.

Anh quay đầu, nhìn quán lẩu trống trơn chỉ có một vị khách.

Qua cánh cửa che tầm nhìn của cô là rung động duy nhất suốt hai mươi mấy năm qua của anh.

Cô yên lặng ngồi đó, cúi đầu không biết đang xem gì. Trước mặt cô là nồi lẩu nóng hôi hổi phả hơi nóng làm mờ bóng dáng cô, hệt như hình ảnh anh thấy trong cơn mơ. Nhưng thật sự là cô đang ngồi đó, rất yên lặng, rõ ràng hơn bất kỳ giấc mộng nào.

Dường như mới phút trước anh còn tự nhủ rằng nhìn cô nốt lần này thôi, nốt một lần cuối cùng.

Nhưng khi cô muốn gặp anh, anh lại khó lòng tỉnh táo được.

Bao lâu rồi anh không gặp cô?

Có lẽ là từ một mùa hè xa xăm, nhưng dường như lại không lâu đến vậy. Trong cơn mơ gần đây anh đã gặp cô, đến giờ mà bóng hình cô vẫn còn xuất hiện trong giấc mơ của anh, đẹp đẽ, đau khổ, đầy lo lắng. Mỗi lần tỉnh giấc nhìn thấy trần nhà trống trơn sẽ mang đến cho anhcảm giác chông chênh cực lớn. Bởi lẽ cho dù đó là giấc mơ gì thì cô cũng chỉ ở trong mơ mà thôi, làm người ta si mê nhưng lại khiến người ta muốn nhanh chóng thức giấc.

Anh nấu mì một cách thành thạo, cách làm vô cùng đơn giản, y hệt bát mỳ đầu tiên anh nấu cho Lâm Ý hồi lớp 10.

Sau đó anh ra khỏi bếp.

Mưa đông rả rích, nhiệt độ lạnh thấu xương bao trùm mặt đường phố Văn Hòa. Tiếng mưa vang vọng khắp nơi, giống như sợi dây vận mệnh bị cắt đứt. Rốt cuộc chúng ta đã phá vỡ sự sắp đặt của số phận hay chỉ đang tuân theo chỉ dẫn của vận mệnh mới gặp lại nhau ở nơi này?

Khoảng cách từ bếp đến chỗ ngồi như có một dòng sông trào dâng cuồn cuộn. Dẫu chỉ vài bước đi thôi nhưng mỗi bước đều như đang giẫm lên linh hồn vốn đã đầu hàng của anh. Vượt qua bao nhiêu năm tháng, anh lại quay về tuổi 17 của mình.

Nhiệt huyết khó bỏ, cõi lòng khó yên, cho dù muốn từ bỏ bao nhiêu lần thì vẫn không thể yên lòng.

Dẫu tay chằng chịt vết thương thì vẫn không thể chống lại bản năng, vẫn muốn ôm em lần nữa.

Là gặp lại, là hội ngộ ư?

Không.

Đây là số phận.

Bao năm nay, nhiều lần anh muốn buông bỏ nhưng vào giây phút này, khi con tim đập dồn dập trong lồng ngực khiến anh rõ ràng hơn bao giờ hết. Trái tim anh dường như chỉ đập khi nhìn thấy cô, không có ai có thể trở thành duy nhất trong lòng anh được nữa. Chỉ cần nhìn thấy cô thôi là nhịp đập bị kìm nén lại dồn dập, khó lòng giữ vững lý trí được.

Cô chỉ muốn gặp anh đã khiến anh đã không thể kiên trì được nữa, đây là số phận của anh.

Chu Gia Dã đặt chén xuống, ngồi trước mặt Lâm Ý rồi dựa vào lưng ghế, cười biếng nhác như trước: "Tôi còn tưởng là ai mà mới sáng sớm đã đến quán nhà tôi, hóa ra là bạn học cũ."

"Lâm Ý, lâu rồi không gặp."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK