Ba của Vu Niệm ở nước ngoài là người bỏ vốn đầu tư cho tiệm đàn này, ông cưng cô con gái rượu đến mức có thể quẳng đi mọi tư duy của một thương nhân, nếu như Vu Niệm muốn bán bánh crepe ở tòa nhà Kim Mậu, chắc chắc ông ấy sẽ cố gắng mà nghĩ biện pháp thực hiện.
Cho nên một tiệm đàn nho nhỏ, trang trí sang trọng nhưng lại không có áp lực đồng tiền, Cố Sương Chi ngày thường sẽ đến đây chơi đàn, cuối tuần dạy đàn cho các bé mẫu giáo.
Trưa nay, Vu Niệm và Tiểu Mỹ đi gặp Lông Xám.
Từ lúc sáng sớm Tiểu Mỹ đã bắt đầu ồn ào lảm nhảm các vấn đề thiếu muối như trang điểm có đậm hay không, váy có ngắn quá không.
Sau khi hai người rời khỏi, Cố Sương Chi đóng cửa hàng, đi đến salon tóc gần đó để cắt tóc.
Mái tóc dài vốn dĩ đã lâu rồi chưa cắt, cô muốn cắt bớt phần tóc hư ở đuôi tóc, nhưng không biết họ có nghe vào không, từ lúc cô ngồi xuống là bắt đầu huyên thuyên giới thiệu các kiểu tóc
"Khỏi kiểu cọ gì hết, tôi chỉ muốn cắt ngắn bớt, không uốn cũng không nhuộm, tìm cho tôi một thợ cắt tóc bình thường, dùng dầu gội bình thường là được." Cố Sương Chi nói liền một mạch ngăn lời tiếp theo của đối phương.
"Dạ được rồi." Cuối cùng bọn họ cũng mất kiên nhẫn, gọi một người đến.
Tuy rằng cô không nhìn thấy nhưng tai lại rất thính, âm thanh cầm kéo không có kinh nghiệm của cậu thanh niên ấy đều lọt vào tai cô.
Cô than nhẹ, chắc là không làm ăn được gì từ cô nên mới tìm người mới tới cắt cho cô.
Cô hiểu rõ nhưng lười vạch trần, cứ chịu đựng 10 phút, cuối cùng cũng xong.
**
Cố Sương Chi sờ sờ mái tóc của mình, vẫn còn khá tốt, liền cám ơn cậu thanh niên ấy.
"Làm phiền cậu dẫn tôi đi thanh toán." Cô mỉm cười, cầm lấy cây gậy của mình.
"Dạ... chờ em" Cậu thanh niên ấy vô cùng thật thà, nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay của cô, dẫn cô bước từng bước đến quầy tính tiền.
"Tổng cộng là 98 tệ" Giọng nói lanh lảnh của cô gái đứng ở quầy thanh toán vang lên.
Không khí bỗng chốc trở nên trầm mặc tinh tế.
Một lúc sau, cô gái lại nói tiếp, "Xin hỏi, thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?"
"Tiền mặt" Cố Sương Chi lấy cái ví trong túi ra, rút một tờ 100 tệ đưa cho cô gái ở quầy.
Trong nháy mắt liền có người cầm lấy tờ tiền nhét trở lại tay cô.
Là cậu nhóc đã cắt tóc cho cô.
"Chị, em xin lỗi, nói thật với chị là em cắt cho chị không đẹp lắm..." Tay của cậu chỉ lên trán của cô, "Tóc mái của chị bị em cắt hư rồi... thật xin lỗi, tiền này chúng em không nhận đâu ạ."
"Cậu nói gì đấy hả? Nhận hay không do cậu quyết định chắc?" Cô gái đứng ở quầy thanh toán nghe xong thì nóng nảy liền trừng mắt nhìn cậu.
"Tôi sẽ giải thích với ông chủ, cùng lắm thì số tiền này tôi sẽ trả." Đúng là tuổi trẻ hăng hái, còn phân cao thấp với cô ấy.
"Này, cậu mới đi làm được mấy hôm mà dám cãi tôi, có tin là bây giờ tôi báo cho ông chủ liền không?"
Cố Sương Chi cảm thấy có chút khác thường, cầm tiền nhét vào tay cậu thanh niên ấy, "Đừng lo, chị rất hài lòng, không sao đâu."
Cậu nhóc kia đoán chừng là mới bước vào xã hội, tâm tính vẫn còn thiện lương, nghe cô nói thế lại càng xấu hổ.
Cô nghe thấy cậu ấy cúi đầu, giọng nói vô cùng áy náy, "Em thật sự xin lỗi, chị..."
"Không có gì, làm phiền em rồi." Cố Sương Chi mỉm cười, "Chị đi đây"
Cô gái kia thu tiền, giọng điệu kỳ quái, "Hoan nghênh lần sau lại đến ~"
Ra khỏi cửa, đằng sau lại truyền đến tiếng dạy bảo, "Để cậu cắt tóc cho một người mù bộ khó lắm hả? Cắt hư thì giả vờ như không biết là được rồi, cậu sao mà ngốc thế hả..."
**
Việc nhỏ này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Sương Chi.
Cô chậm rãi bước đến thang máy, khom lưng, tìm nút ấn theo trí nhớ.
Lúc này, có một bàn tay khác giúp cô ấn nút.
"Sao cậu lại ra đây?" Cố Sương Chi nhờ mùi hương mà nhận ra là cậu thanh niên trong salon lúc nãy.
"Để em đưa chị xuống" Giong nói nhàn nhạt, nghe ra có chút buồn bã.
Cố Sương Chi cười, "Cám ơn em"
Cậu gãi đầu, "Là chuyện nên làm mà, vốn dĩ đó là lỗi của em"
Cô nghĩ cậu nhóc này trẻ tuổi thật thà dễ đắc tội người khác, lát nữa quay về thế nào cũng bị người ta ăn hiếp, trong lòng thương xót, hỏi cậu: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Qua năm là 20 rồi, sao vậy ạ?"
"Thật ra em không cần lãng phí thanh xuân ở chỗ này, em còn trẻ, học cái mà mình thích, vẫn tốt hơn nhiều"
"Sao chị biết em không thích cắt tóc?"
"Tuy rằng chị không nhìn thấy, nhưng nơi này..." Cố Sương Chi chỉ vào trái tim của mình, "…nhìn rõ hơn ai hết."
Cửa thang máy "ting" một tiếng liền mở ra, cậu nhóc đi vào thang máy với cô, ấn lầu 1 giúp cô, nói tiếp, "Chị, chị đúng là người tốt"
"Người tốt?" Cố Sương Chi nâng mí mắt, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
"Vâng" Giọng nói của cậu nhóc không được lưu loát lắm, "Chị cầm đi"
Giây tiếp theo, trong tay cô xuất hiện vài tờ tiền mặt nhăn nhúm.
"Chị nói rồi, chị rất hài lòng, không cần em bồi thường."
"Chị cầm đi, nếu không em không an tâm" Cậu thanh niên ngại ngùng nói.
Không gian chật hẹp trong thang máy có chút căng thẳng.
"Vậy nếu như chị nhìn thấy thì sao?" Cô đưa ra giả thiết, "Vậy có không an tâm nữa không?"
Cậu nhóc không trả lời, giống như bị dọa sững người rồi.
Cửa thang máy lại mở ra, Cố Sương Chi vẫy vẫy tay với người ở phía sau, "Được rồi, không cần tiễn, chị đi đây."
Một lát sau, nghe được âm thanh từ phía sau: "Vậychị đi cẩn thận ạ"
**
Không nhớ rõ bao lâu rồi, hay là đã quên, cô vì sao lại có thói quen cảm thông với người khác như thế.
Nếu như nhìn thấy thì sao
Cố Sương Chi ngẩng đầu, nghênh đón cơn gió lạnh xào xạc dần vào đông, bắt đầu hồi tưởng màu sắc, ánh sáng và hình ảnh có chút mơ hồ ở đây.
Ở chỗ kia, chắc chắn sẽ xuất hiện ánh mặt trời ấm áp. Là màu vàng nhưng lại không chói mắt.
Và, gió hôm nay rất to, mây chắc là trôi nhanh lắm.
Bầu trời xanh thẳm, nóc nhà màu đỏ, cây cối trơ trọi.
Mọi thứ đều bình dị mà xinh đẹp.
Tiếng lòng vốn êm ả của cô bị khuấy động, tiếng còi tàu cách đó không xa kéo ngân buổi trưa bình thản ra thật dài.
Trong đầu cô đột nhiên vang lên câu nói.
"Ít nhất, khi nói chuyện với người khác phải nhìn vào mắt của họ, đó là phép lịch sự tối thiểu."
Giọng nói ấy trầm thấp đầy nam tính, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, không có một chút tạp chất nào.
Anh phát âm vô cùng êm tai, dù nhàn nhạt nói ra lời thô tục cũng có thể khiến người khác bỗng dưng cảm thấy thoải mái.
Cô biết anh vô tình xúc phạm, cũng không định giải thích, nhưng mỗi lần nhớ lại lại sinh ra một cảm giác không cam lòng. Cô thậm chí còn có một ý nghĩ kỳ quái, nếu như mình có thể tìm được chuẩn xác vị trí mắt của người khác thì tốt rồi.
**
Tự mình hờn dỗi, cô đi dọc theo con đường trở về tiệm đàn. Con đường này cô đã đi quen, dòng người tấp nập, mỗi ngày đều tấu lên một câu chuyện khác nhau.
Nhưng hôm nay Cố Sương Chi lại mơ hồ nghe được một âm thanh khác lạ.
"Mua mua mua! Sao cô giỏi chuyện tiêu xài vậy hả?"
"Vậy thì sao? Tôi xài tiền của tôi, làm anh giận à?"
"Theo ý cô là đang trách tôi kiếm ít tiền sao?"
"Đây là anh nói đấy nhá."
"Mẹ nó"
Hai vợ chồng trẻ cãi nhau trên đường, người phụ nữ đẩy cửa tiệm mỹ phẩm bước vào, để lại một hồi chuông gió ngân vang. Người đàn ông ở bên ngoài buồn bực, không chịu đi vào. Đứa nhỏ ở bên cạnh không hiểu ba mẹ đang cãi nhau chuyện gì, khẽ hát một ca khúc thiếu nhi, đứng chơi ở bên cạnh bảng quảng cáo hoạt hình ngay cạnh cửa hàng.
Cố Sương Chi chậm rãi bước đến gần, nhận thấy bầu không khí lúng túng và căng thẳng. Cô không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột...
Phố kinh doanh, người qua kẻ lại đông đúc, cô bị người khác đụng vào, bị đẩy lùi về sau hai bước.
"Anh đến đây du lịch sao? Đây là dịch vụ của công ty du lịch chúng tôi, anh có thể tham khảo một chút" Thằng nhóc phát tờ rơi kéo người đàn ông đang rít điếu thuốc lại.
"Không cần đâu" Người đàn ông đó không có tâm trạng tham khảo, từ chối ngay.
"Công ty chúng tôi còn có tour du lịch vòng quanh Thượng Hải, anh tham khảo xíu ạ..."
Cố Sương Chi bỗng nhiên nghe được tiếng xô đẩy trong đám đông chen chúc.
Ngay sau đó, cô đột nhiên la to lên: "Coi chừng đứa nhỏ!"
"Mẹ mày! Ai bảo mày lo chuyện bao đồng hả?" Câu này là nói với cô, Cố Sương Chi bị rống hơi ngơ ngác.
Tiếng gào thét bất ngờ này giống như bật nút công tắc nào đó, ở bên cạnh có người thuận thế đẩy mạnh cô.
Cô lập tức lảo đảo ngã vào lan can ở bên đường, bị trẹo chân, ngã ngồi dưới đất không tìm ra phương hướng.
Thế giới vốn một màu đen tối giờ đây lại quay cuồng, đáy lòng cô bỗng sinh ra cảm giác giá buốt đầy sợ hãi.
Xung quanh đủ các loại âm thanh, tiếng kêu la của người đàn ông, tiếng khóc của đứa nhỏ, tiếng thét chói tai của người qua đường.
Đủ loại âm thanh hỗn tạp chồng chất đan xen vào nhau, khiến cho đầu cô sắp nổ tung.
Bàn tay run run lần mò cây gậy của mình.
Cô chưa bao giờ chán ghét thính lực tốt của mình như thế.
**
Tiếng bước chân nhốn nháo đi xa, mọi người vây xem vẫn chưa tản ra, thậm chí có xu hướng ngày càng đông.
"Chuyện gì? Chuyện gì vậy?"
"Nghe nói vừa rồi có người bắt cóc con nít"
"Muốn chết à, ban ngày ban mặt mà có người bắt cóc à?"
"Đúng là."
".."
Đứa nhỏ ôm ba khóc nức nở, người mẹ nghe thấy cũng chạy ra, thấy chồng và con mình bị người ta vây xem, sau khi nghe kể cũng bị dọa cho khóc luôn.
Chỉ có cô là không ai quan tâm.
Cố Sương Chi cũng không nói gì, cứ sờ soạng trên mặt đất tìm gậy của mình.
Bỗng nhiên có một bàn tay đưa đến, độ ấm từ lòng bàn tay trong nháy mắt truyền đến ngón tay lạnh lẽo của cô.
Đôi tay kia đỡ cô đứng dậy, cầm cây gậy nhét vào tay cô.
"Cám ơn" Cố Sương Chi gật đầu với người vừa giúp đỡ mình.
Nào ngờ trả lời cô chỉ là một tiếng than nhẹ, kèm theo giọng đàn ông vô cùng quen thuộc. "Thì ra mắt của cô..."
"." Anh không nói tiếp, chỉ dựa vào mấy chữ này cô liền nghe ra được người đó là ai.
Nhiếp ảnh gia kia, người nói cô không tôn trọng người khác.
**
Trên phố ồn ào nhốn nháo, mọi người trong lòng vẫn còn khiếp sợ, bàn luận chuyện lúc nãy, giống như là đứa trẻ mém tí bị bắt là con cháu nhà họ.
Bọn họ cảm thán xã hội ngày càng loạn, tình người ngày càng đáng sợ, lại nhắc nhở nhau nghe phải lưu ý một chút, có người còn nhắc báo cảnh sát.
Lúc Nguyễn Thanh Ngôn dẫn cô ra khỏi đám người ấy, cúi đầu hỏi cô: "Sao cô lại biết đám kia là đám buôn người?"
Cô không biết, lúc hỏi câu này, hai tay anh không biết phải đặt ở chỗ nào, vô cùng xấu hổ.
Giúp cô, hay là không giúp?
Anh chần chờ, chốc chốc lại quan sát người qua kẻ lại xung quanh, luôn luôn giúp cô ngăn lại mấy người đi đường không dòm trước ngó sau.
Lúc đi một mình trên phố, anh còn không có lo lắng căng thẳng như vậy đâu nhỉ?
"Hai người đàn ông đó luôn đi theo gia đình này, tôi nghe thấy họ bàn bạc với nhau"
Anh lộ ra vẻ không thể tin được: "Nghe thấy?"
Cô gật đầu: "Ừ, mắt không thấy nên thính lực của tôi tốt hơn người bình thường."
Nguyễn Thanh Ngôn định nói gì đó, nhưng vừa đến bên miệng liền nuốt trở về, đổi thành một tràng thở dài
Một cô gái tốt như thế, mắt lại không nhìn thấy, thật là đáng tiếc. Mọi nghi ngờ kỳ quái ngày đó cuối cùng đã có lời giải.
Nhưng sự thật lại làm cho anh trầm mặc.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại thấy dường như không đủ lập trường và cần thiết.
Ánh mắt nhìn xuống mái tóc lộn xộn trên trán cô, trên người cô vẫn còn hương thơm của tinh dầu, Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, hỏi cô: "Cô mới đi cắt tóc à?"
"Ừ"
"Tóc mái bị cắt hư rồi" Anh vô ý nói, dừng lại kịp thời, cánh tay đang sờ sờ tóc mái của cô thu về nhét vào túi, nói: "Tôi dẫn cô quay lại tìm bọn họ"
"Không cần, chuyện này tôi đã biết rồi" Cố Sương Chi không để ý chút nào, "Dù sao tôi cũng không nhìn thấy, dù có cắt đẹp thì tôi cũng không thấy được."
"Đây gọi là lợn chết không sợ nước sôi, biểu hiện của vò mẻ chẳng sợ nứt. Đúng đó, tôi cũng không phủ nhận mà" Cô trái lại rất thản nhiên, gương mặt đầy ý cười.
".."
"Anh đi đâu vậy?" Cố Sương Chi hơi ngoảnh đầu, "Cứ đi theo tôi làm gì?"
"Để tôi đưa cô đến nơi cô muốn đến, đi thôi."
Cô khoát khoát tay, "Không cần đâu, gần lắm, tôi nhớ đường mà."
"" Nguyễn Thanh Ngôn cảm giác thật phiền phức, sao cứ mỗi lần gặp cô, anh lại trở thành người có sức mạnh ảo tưởng vậy chứ.
Không biết dây thần kinh nào bị gắn nhầm rồi, anh dừng bước, hai tay đặt lên bả vai gầy yếu của cô.
Cố Sương Chi bị hành động bất ngờ của anh dọa sợ đến mức không dám cử động.
Tay đặt trên vai bỗng nhiên hơi dùng sức, xoay cô gái không nhìn thấy này vài vòng, rồi buông ra.
"Bây giờ không biết rồi."Giọng nói vô cùng khẳng định, mang theo nụ cười giảo hoạt.
Cố Sương Chi nhếch môi, phục anh luôn.