Đến một góc vắng người, đứng giữa hai hàng lễ phục cao cao ngăn cách ánh mắt người bên ngoài, cuối cùng anh cũng dừng lại.
Đôi mắt đen láy của anh sáng bừng, lúc cúi người, anh vuốt sợi tóc trước mặt cô ra sau tai, tiến đến nói vào tai cô đáp án lúc nãy mình chưa nói ra, "Cô nhóc à, em thật xinh đẹp."
Cố Sương Chi cúi đầu mỉm cười, lặng lẽ ngước mắt nhìn Nguyễn Thanh Ngôn. Vì để phối hợp với cô, hôm nay anh mặc âu phục, đây mới là sắc đẹp tuyệt trần hại nước hại dân...
"Ồ? Nhìn gì thế?" Giọng nói trầm thấp vang lên, kèm theo một nụ hôn rơi lên khóe môi cô.
Bây giờ cô đã thông thạo hơn, thuận thế ôm lấy cổ Nguyễn Thanh Ngôn, nhưng vì động tác này mà phần ngực áo bị lộ ra một khoảng, bên trong lễ phục lấp ló hình ảnh bắt mắt ấy.
Anh vô tình nhìn thấy, cảm thấy sự phản đối của mình rất chi là đúng. Cô nhóc này trông gầy gò nhỏ xinh vậy thôi, cái gì cần có đều có đủ... Cùng giường chung gối đã lâu nay, có đôi khi anh cũng không kiềm chế được.
Cố Sương Chi không hề phát hiện ra anh mất tập trung, lúc hai đôi môi rời xa, cô hỏi anh sao mặt đỏ thế.
Nguyễn Thanh Ngôn không hề che giấu tâm trạng đang suy nghĩ lung tung, nhẹ giọng tự thú với cô, "Anh đang nghĩ đến một chuyện không được tốt cho lắm."
Cô nhóc kia vẫn không hiểu gì, "Chuyện gì thế?"
Anh nhếch môi mỉm cười, không trả lời cô.
"Bộ này đẹp nè." Nguyễn Thanh Ngôn tìm ra một bộ lễ phục có vai kiểu dáng châu Âu cổ điển, tôn lên đường cong dịu dàng, còn che lại những chỗ cần che, "Màu xanh nhạt rất hợp với dáng em."
Cố Sương Chi ngoan ngoãn nghe theo lời anh, thay sang bộ này, ngay cả cô gái trợ lý bên cạnh cũng phải luôn miệng khen ngợi, "Lễ phục này giống như được may cho cô vậy, ánh mắt của bạn trai cô thật tốt."
Một cô gái khác phụ họa, "Người cũng đẹp trai nữa!"
Cố Sương Chi ngại ngùng gật đầu, đón nhận ánh mắt của mọi người. Ánh mắt của anh chứa đầy ý cười, anh đứng yên tại chỗ đợi cô bước đến, đôi mắt trầm tĩnh lại lộ ra tia sáng mong đợi.
Cố Nhiên và Lục Thiến nhìn nhau nở nụ cười, im lặng không nói gì.
Cô em gái khiến người ta quan tâm cuối cùng cũng tìm được một bộ lễ phục phù hợp với mình.
**
Hôn lễ của Cố Nhiên tổ chức vào mùa thu, trước đó hai tuần, Nguyễn Thanh Ngôn đã đồng ý lời mời đến Mỹ nhận thưởng.
Anh vốn định dẫn theo Cố Sương Chi nhưng cô gái từng đẫm lệ bảo sẽ không rời xa anh, lại khoát tay bảo muốn chuẩn bị lễ cưới cho anh trai, nói anh đi một mình đi.
Nhiếp ảnh gia Nguyễn cảm thấy thật thất bại, anh bắt lấy cánh tay đang thu dọn hành lý cho mình, đặt lên eo mình, cứ thế ôm người vào lòng.
"Cô nhóc, em không tiếc nuối gì hết hả?" Những lúc anh cố ý hạ giọng, giọng nói khàn khàn vô cùng mê hoặc.
Cố Sương Chi dán mặt vào lòng anh, cất giọng dịu dàng đầy bất đắc dĩ, "Em cũng muốn đi cùng anh lắm, nhưng thật sự là không phân thân nổi..."
Nguyễn Thanh Ngôn chỉ định trêu cô, cúi đầu khẽ cọ lên chóp mũi cô, "Anh biết mà."
"Anh nhận thưởng xong thì nhớ trở về nhanh nhanh đấy, không được lưu luyến phồn hoa của chủ nghĩa đế quốc đấy." Cô giả vờ ngang ngược, dặn dò anh thêm lần nữa.
Nguyễn Thanh Ngôn nghe xong thì bật cười, "Đương nhiên rồi, chủ nghĩa đế quốc chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, nào có ôn hương nhuyễn ngọc* như ở nhà.
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. (leosansutu.wordpress.com)
"Bớt lắm mồm đi." Cố Sương Chi cười đẩy anh ra, tiếp tục sắp xếp hành lý cho anh.
Bỗng nhiên cô nhớ đến đêm Giáng sinh năm ngoái, cuộc điện thoại anh gọi cho cô trước khi đi châu Âu.
Tình huống lúc ấy khá đặc biệt, lần đầu tiên cô gọi cho anh. Anh đang ở sân bay chờ đăng ký, vô cùng kiên nhẫn trò chuyện với cô, sau đó quyết định phá lệ nhận Tiểu Lâm làm trợ lý.
Cô bỗng nhiên nổi hứng hỏi chuyện lúc ấy, Nguyễn Thanh Ngôn cũng nhớ lại, "Lúc đó không nghĩ nhiều, cảm thấy hiếm khi em mở miệng, trêu em một chút rồi cũng đồng ý, cũng chẳng có gì."
Cố Sương Chi mím môi cười ngại ngùng, "Em nhớ em còn chúc anh thuận buồm xuôi gió."
"Đúng vậy, nói chuyện cũng không biết kiêng kị." Anh nhớ đến chuyện này, bỗng có ý muốn tính sổ với cô, cong ngón tay vuốt lên mũi cô.
Sau đó cô và Niệm Niệm nghe thấy tin tức tai nạn hàng không, bị dọa đến hoảng hồn.
Nghĩ lại, từ đầu cô đã đặt anh ở trong lòng mình. Mặc kệ là Lông Xám từng cùng cô vượt qua 5 năm trong bóng tối, hay là nhiếp ảnh gia Nguyễn Thanh Ngôn vừa gặp mặt đã thích trêu cô. Cảm giác ỷ lại anh giống như đã trở nên vô cùng tự nhiên.
**
Sắp xếp hành lý xong xuôi cũng hơn mười giờ đêm. Cố Sương Chi tắm rửa xong rồi lên giường, nằm bên cạnh Nguyễn Thanh Ngôn. Cô xem nhiếp ảnh gia thường xuyên chạy khắp nơi trên thế giới thành một đứa trẻ, không ngại phiền hà nói với anh biết bao điều cần chú ý khi ra ngoài.
"Đến khách sạn rồi phải nhắn tin cho em, chú ý an toàn. Nếu cảm thấy không khỏe thì phải đến bệnh viện ngay." Cô vẫn để tâm đến chuyện anh bị thương, nói thêm vài câu, "Lúc ăn mừng cũng cố gắng đừng uống rượu, không tốt cho tim đâu..."
"Còn gì nữa không?" Nguyễn Thanh Ngôn vẫn kiên nhẫn nghe cô nói hết.
Cố Sương Chi chần chờ một lát rồi lắc đầu, "Tạm thời thì hết rồi, nhớ ra lại nói tiếp."
Bấy giờ anh mới nở nụ cười, cẩn thận vươn tay ra kéo bà cụ nhỏ thích lảm nhảm nằm lên ngực mình.
Thế là cô dứt khoát áp tai lên nghe tiếng tim anh, một chút lại một chút, tựa như có nghe bao lâu cũng không chán.
"Lông Xám." Cô ít khi nào gọi anh như thế, nhưng mỗi lần gọi lại dịu dàng vô cùng.
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ lồng ngực, "Ừ, anh đây."
"Em muốn nghe anh hát." Cô thích giọng hát của anh nhiều năm như thế, rốt cuộc cũng có cơ hội bắt được người thật, Cố Sương Chi làm sao bỏ được lợi ích tốt đẹp này chứ.
Nguyễn Thanh Ngôn không hề từ chối, "Em muốn nghe gì?"
"Cái gì cũng được, chỉ cần anh hát."
Dường như anh nhận được sự cổ vũ cực lời, vừa cất giọng đã hát nhạc phim P.S I Love You.
I just want to see you
When you"re all alone
I just want to catch you if I can
I just want to be there
When the morning light explodes
On your face it radiates,
I can"t escape
I love you "till the end
...
I"m lost for words don"t tell me
"Cause all I can say
I love you "till the end
I love you "till the end
...
Giọng hát dịu dàng đầy lưu luyến vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Lúc anh hát, khóe môi luôn ngậm ý cười, vì thế tiếng hát cũng ấm áp hơn hẳn.
Cả bài hát được kết thúc bởi câu "I love you till the end" lặp đi lặp lại, anh dần thả chậm lại, lúc hát đến câu cuối cùng, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng ngậm cánh môi cô.
Câu hát cuối cùng ấy cứ lặp lại trong đầu cô.
Đừng nói anh nói năng cứng nhắc, anh chỉ muốn nói một câu: Anh yêu em đến chết cũng không đổi.
**
Bay tay to lớn nắm lấy eo cô, cái hôn sâu cướp đi toàn bộ hô hấp của cô.
Vì thiếu dưỡng khí nên mặt cô đỏ bừng.
Lúc Cố Sương Chi sắp sửa đầu hàng, anh vừa lúc rời khỏi môi cô, nghiêng mặt qua, đôi môi ấm áp lướt bên tai cô, dịu dàng nói, "I love you till the end."
Câu nói này như xa như gần, tựa như tan ra khỏi không khí rồi lại hợp lại.
Trong nháy mắt, đủ mọi chuyện từng xảy ra trong suốt thời gian qua hiện lên trong mắt cô. Những chuyện nhìn thấy và không nhìn thấy như lồng đèn kéo quân, xoay từng vòng từng vòng, khiến cô quay trở lại khoảng thời gian mơ hồ nhất.
Cô vội vàng chớp chớp mắt, hàng mi bỗng chốc ẩm ướt.
Nguyễn Thanh Ngôn lo lắng nâng mặt cô lên, chăm chú quan sát đôi mắt đỏ bừng của cô, hỏi cô làm sao thế.
"Bài hát tuy hay nhưng lại là điềm xấu." Mũi cô ê ẩm, có lẽ là nghĩ đến chuyện của mình, rồi lại lẫn lộn với tình tiết phim, muốn khóc một trận để thổ lộ cho hết, "Nhân vật nam chính, từ lúc bắt đầu đã bị bệnh rồi..."
Bấy giờ Nguyễn Thanh Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, lo lắng vì cô gái nhà mình hay đa sầu đa cảm. Cô cố gắng rất lâu mới bước ra khỏi bóng tối, cô sợ hãi sẽ mất đi, đặc biệt là khi có rồi lại mất. Mà cô đã từng nói thà là mình không có được ngay từ đầu.
Anh trở mình, cẩn thận đặt cô dưới thân.
"Đừng lo cho anh, trên thế giới này, thứ duy nhất có thể tổn thương anh, chỉ có cái này." Anh nói rồi cúi người xuống, dường như dùng toàn bộ sự kiên nhẫn của mình, dịu dàng hôn lên đôi mắt cô, khóe mắt vấn vương nước mắt vừa mặn vừa đắn, đều được anh hôn lên. Sự thành kính của anh giống như xua đi tất cả những đau khổ trong năm năm qua của cô.
Cố Sương Chi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đong đầy ý cười và cưng chiều của anh, anh trầm giọng hỏi, "Chờ anh quay về, chúng ta kết hôn nhé?"
Tim cô đập thật nhanh, đầu óc cũng không phản ứng kịp, nhưng cô lại vô thức gật đầu. Một lát sau, Cố Sương Chi mới nhận ra mình đã đồng ý chuyện gì, rồi lại không chắc chắn lắc đầu.
"Không đồng ý gả cho anh hả?" Nguyễn Thanh Ngôn vuốt ve gò má cô, "Hay là, chờ thêm chút nữa?"
Cố Sương Chi ấp úng, nói ra khúc mắc của mình, "Lần trước anh cũng nói chờ anh về, nhưng anh lại không về..."
"Thế nên em cảm thấy câu này giống phim truyền hình, vừa nói ra liền ngủm hả?" Anh hứng thú nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, cảm thấy dáng vẻ lo lắng không đâu thật buồn cười. Nhưng nghĩ lại, cô lo lắng như vậy cũng là vì anh. Lòng anh lại mềm ra, bỗng có một suy nghĩ vụt qua, anh không chắc lắm, nhưng vừa bắt được, anh không do dự thốt lên, "Ngày mai chúng ta đi đăng ký nhé."
"Hả?" Cô quay lại, kinh ngạc nhìn ý cười bình thản trong đáy mắt anh, "Nhưng không phải sáng mai anh phải bay sao?"
"Đổi sang chiều là được." Anh bắt đầu thay đổi hành trình, "Sáng mai chúng ta dậy sớm chút rồi qua nhà em lấy hộ khẩu, em thấy được không?"
Cố Sương Chi ngơ ngác, "Hộ khẩu của anh thì sao?"
"... Mẹ bảo anh có thể cần bất cứ lúc nào, nên để sẵn chỗ anh rồi."
Hiểu con không ai bằng mẹ.
**
Ngày hôm sau, Cố Sương Chi mệt mỏi thức dậy, lúc duỗi người cảm thấy cả người bủn rủn, đầu óc trống rỗng hơn mười giây mới nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.
Cũng phải trách cô không tốt, nếu không quấn lấy Nguyễn Thanh Ngôn đòi nhìn vết thương của anh, nói đã quyết định đi đăng ký thì cô có quyền lợi nhìn cơ thể anh.
Ai ngờ câu nói này lại như đốt lên ngọn lửa trong đáy mắt anh, anh cười trông thật vô hại, lời nói lại mập mờ không thôi, "So... vice versa?*"
*vice versa: dùng để ám chỉ rằng điều ngược lại với điều bạn vừa nói cũng đúng, nghĩa là Nguyễn Thanh Ngôn cũng có quyền nhìn cơ thể của Cố Sương Chi.
Tiếng Anh Cố Sương Chi hơi kém, không hiểu anh nói gì, vừa lấy lại tinh thần đã thấy anh tự giác mở áo ngủ.
Vết sẹo dài rơi vào mắt cô, làn da vốn dĩ nhẵn mịn như thế lại xuất hiện vết sẹo đau lòng như thế, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm nhận được sự đau đớn.
Ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo vết sẹo, cảm nhận sự lồi lõm nơi đó, cô nhỏ giọng hỏi, "Còn đau không anh?"
"Không đau, nhưng bị em sờ nên hơi ngứa." Nguyễn Thanh Ngôn bắt lấy bàn tay không an phận của cô đưa đến bên môi hôn một cái, "Vậy thì... đến phiên anh nhé?"
Cô còn chưa kịp phản ứng, vai áo ngủ đã yên lặng trượt xuống. Nụ hôn đầy kiên nhẫn của anh dần dần đi xuống dưới, sự chuyển hướng khiến cô cảm thấy thật xa lạ.
Cố Sương Chi chỉ nhớ rõ mình được anh hôn đến ngại ngùng, nhưng không nỡ ngăn anh lại, đành để mặc anh đòi hỏi. Sau đó, trong lúc đau đớn cô nghẹn ngào cất tiếng, mới giật mình nhận ra mình đã không còn đường lui. Cô vội quấn chăn vào, tủi thân yêu cầu tắt đèn.
"Em bảo tắt đèn em sẽ sợ mà." Anh cúi người, vén sợi tóc dính bên khóe môi của cô, cũng vì động tác này lại khiến cô càng thêm đau.
Da mặt cô mỏng, nũng nịu kiên quyết nói với anh, "Em muốn tắt đèn, nhất định phải tắt."
"Ừ, nghe em mà." Nguyễn Thanh Ngôn khẽ cười đồng ý.
Nhưng mà... sao lại ôm cô tắt đèn thế...
Lúc thức dậy, Nguyễn Thanh Ngôn đã chuẩn bị sẵn sàng, thuận tiện làm bữa sáng chờ cô rời giường.
Lúc ánh mắt hai người chạm nhau thì cùng bật cười.
Cố Sương Chi không biết mình đang cười cái gì, chỉ đơn giản cảm thấy mỗi sáng thức dậy liền có thể nhìn thấy anh, thật tốt,
Tựa như bài hát tốt qua anh hát cho cô nghe — Chỉ muốn mỗi khi ánh nắng ban mai bừng sáng trên gương mặt em, anh là người cùng em sánh bước, anh yêu em đến cuối cuộc đời.
Anh yêu em đến cuối cuộc đời này.