Cố Sương Chi cau mày đầy bất lực, cô ra hiệu bảo Tiểu Mỹ bình tĩnh lại, "Nói bậy gì thế?"
Mấy ngày nay cô đã giải thích với từng người một, ai nấy đều phản ứng y hệt Tiểu Mỹ. Nguyễn Thanh Ngôn thì ngược lại, chuyện xa nhà đối với anh như ăn cơm bữa, anh chỉ nói với Hứa Trí Thịnh một câu nhờ chăm sóc Lông Xám. Chỉ thế mà thôi.
Sau khi cúp điện thoại, anh lại bị Cố Sương Chi bắt phải gọi thông báo cho gia đình một tiếng. Từ xưa đến giờ, Nguyễn Thanh Ngôn luôn là người tự do, tự giác báo cáo hành tung của mình cũng chỉ có một trường hợp đặc biệt là cô. Nếu bảo anh nói với người nhà thì không quen cho lắm.
Nhớ đến dáng vẻ nổi trận lôi đình của ông già nhà anh, thôi cứ nghe lời cô gọi điện về nhà vậy. Ai ngờ người kia vừa họp xong, tâm trạng hình như không được tốt lắm, sau khi nghe con trai báo đi công tác một tháng thì phản ứng của ông lại là, "Đừng nói là con lại gây ra chuyện gì rồi phải rời đi để tránh bão nha?"
"... Đương nhiên là không rồi!"
"Vậy con nói với ba làm gì?"
"..." Nguyễn Thanh Ngôn nhìn Cố Sương Chi, cô đang cố gắng mở to mắt để nhìn anh nên không thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh lúc này.
Nguyễn Thiên Lâm vẫn còn đang nghi ngờ, "Không lẽ thằng nhóc mày lại muốn chui vào hang ổ nào đó chụp lén ư? Lần trước ba xem tin tức có một thanh niên tự cho mình là người nhiệt huyết đã bị giết hại như thế đó!"
"...Sao con lại vào hang ổ tội phạm chứ, ba nghĩ đi đâu vậy..." Nguyễn Thanh Ngôn muốn cúp điện thoại, mấy suy nghĩ kỳ lạ này, anh không thể không thừa nhận đây là ba ruột của anh.
Nguyễn Thiên Lâm hừ một tiếng, không e dè mà châm chọc một câu, "Có trời mới biết! Chưa biết chừng con tưởng con là anh hùng giải cứu thế giới, không ai có thể làm hại ấy chứ?"
"Ba..." Anh như muốn cạn lời, phục sát đất với cái trí tưởng tượng của ba mình.
"Gì thì gì, chỗ nguy hiểm thì không được đi! Nếu con dám đi, ba mẹ sẽ cột mày ở nhà!"
"Nơi con đi không có nguy hiểm..."
"Vậy sao tự dưng nay khác thường thế, biết chủ động thông báo cho ba rồi còn nói một tháng sau về Thượng Hải?"
Vấn đề lại quay trở lại, tự dưng chủ động báo cáo làm gì... Nguyễn Thanh Ngôn tức giận xoa đầu Cố Sương Chi nhưng cô vẫn không hiểu gì, đôi mắt to tròn chớp chớp, không nói lời nào.
Cúp điện thoại, Nguyễn Thanh Ngôn bất lực dang tay, "Xem đi, chi bằng đừng nói thì hơn."
Phía bên nhà Cố Sương Chi lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, mẹ Cố vội vàng chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho cô, ba Cố ngồi trước máy tính nghiên cứu xem cô đi xa nhà thì cần chú ý những gì. Chỉ mỗi Cố Nhiên là ngồi xụ mặt, chẳng có tí gì gọi là vui vẻ. Em gái mình chưa bao giờ rời khỏi Thượng Hải, bây giờ lại bị tên nhiếp ảnh gia kia lừa đi xa nhà, đã vậy còn đi hẳn một tháng! Anh càng nghĩ càng khó chịu, đứng tựa vào cửa phòng nhìn mẹ chuẩn bị quần áo cho em gái.
Người đàn ông lo lắng nhất nhà lên tiếng, "Ở bên ngoài nhớ đem điện thoại theo bên người, có chuyện gì phải gọi về nhà ngay."
"Em biết rồi mà ~" Suy nghĩ của Cố Sương Chi hiển nhiên đã vi vu đến hành trình đi, cô vui vẻ chọn đồ, thuận miệng trả lời anh mình.
Đêm trước khi khởi hành, Lông Xám hiếm hoi đăng weibo. Xem như là một câu trả lời chính thức trước cuộc chiến ầm ĩ này...
"Tôi là người đơn giản, có một công việc mà mình mơ ước từ nhỏ, không nhiều bạn bè tâm giao thân thiết, và muốn dùng cả trái tim để bảo vệ một người. Tôi chỉ muốn đi loanh quanh đó đây, hoặc ở lì trong nhà, hát bài hát mình yêu thích. Chỉ thế thôi."
Trái tim con người vốn thuần túy, nhưng quá dễ bị nghi ngờ và lòng tham thao túng.
Sau khi đăng lên, trong nháy mắt đã có hơn chục lượt "phát vi-ba", Nguyễn Thanh Ngôn nhìn màn hình điện thoại mà bật cười.
Lông Xám ở phía sau cứ đi tới đi lui, tựa như cảm giác được anh sắp xa nhà nên cứ lưu luyến không thôi.
**
Ngày hôm sau, Nguyễn Thanh Ngôn dậy từ sáng sớm, lúc đến nhà họ Cố không tránh được việc bị Cố Nhiên đi theo lải nhải dặn dò đủ thứ. Nào là không được ăn sầu riêng, không nên đi đến những nơi nguy hiểm, đừng để Tiểu Chi bị đói... Dông dài cả buổi, cuối cùng mới nói ra điều quan trọng nhất, chính là không được có ý đồ xấu với em gái của anh, dù chỉ một chút.
Dặn dò hết câu này tới câu khác khiến Nguyễn Thanh Ngôn ngơ ngác, anh thầm khen Cố Nhiên làm anh trai rất có trách nhiệm, nhưng lại thấy Cố Nhiên quản nhiều quá, nghĩ không biết có phải Cố Nhiên mắc chứng rối loạn cưỡng chế hay không.
Nghe Cố Nhiên lải nhải càm ràm xong mới đi đến sân bay, phát hiện cách giờ lên máy bay chỉ còn nửa tiếng, mấy quầy check in đều đã đóng quầy. Họ tìm nhân viên hỗ trợ, nhưng hành lý thì không kịp ký gửi. Nguyễn Thanh Ngôn đành một mình kéo hai cái vali to sụ vội vã chạy lên máy bay.
Đến khi an ổn chỗ ngồi thì anh đã hết hơi, Cố Sương Chi ngồi bên cạnh le lưỡi, vẻ mặt lúng túng không kém. Chuyến đi mong chờ từ lâu đã bắt đầu như thế.
Áo sơ mi cộc tay mỏng manh đã bị mồ hôi thấm ướt, Nguyễn Thanh Ngôn tu liền mấy ngụm nước rồi cảm khái, "Anh trai của em đúng là..."
Nói được một nửa anh bỗng im bặt không dám nói tiếp vì nhớ ra cô gái ngồi bên là fan trung thành của anh trai mình, anh sợ bị đánh.
"Anh em làm gì cũng đều muốn tốt cho em cả thôi." Quả nhiên, cô nhóc này không phân biệt đúng sai, vì Cố Nhiên mà cãi lại anh.
"Đúng, đúng." Nguyễn Thanh Ngôn khóc không ra nước mắt, lắc đầu bất lực lẩm bẩm "Anh ấy cũng là anh của anh, anh ruột anh."
**
Sau khi xuống máy bay, họ lại bắt xe đi hơn một tiếng đồng hồ, đến một con đường vắng vẻ mới xuống xe. Tài xế chỉ chịu chở họ đến đây, nếu đi tiếp nữa thì chú ấy không kiếm ăn được.
Xe buýt một tiếng mới có một chuyến, hai người ngồi ở trạm xe buýt đơn sơ gặm hamburger mua ở sân bay lúc nãy.
Nguyễn Thanh Ngôn hỏi cô, "Em có hối hận không?"
"Hối hận chuyện gì?"
"Đi đường mệt mỏi, điều kiện cũng không được tốt."
Cố Sương Chi lắc đầu rồi lại bật cười, "Máy bay, taxi, xe buýt, lát nữa sẽ đến cái gì, xe lừa hả?"
"..." Nguyễn Thanh Ngôn không trả lời câu hỏi của cô, chột dạ cúi đầu hút coca.
Cố Sương Chi nhạy bén nhận ra sự im lặng kỳ quái của anh, bèn kinh ngạc hỏi lại, "Không lẽ là thật ư?"
Anh ngẩng lên, "Là thật đó... Em hối hận không?"
"Hối hận, bây giờ em có thể về nhà được không?" Cô giả vờ trượt xuống, lại được anh đỡ eo ôm vào lồng ngực quen thuộc.
"Hình như không kịp nữa rồi." Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô, anh khẽ cười, "Chỗ này không có ai cả, anh trai phiền phúc của em cũng không có ở đây, bây giờ, em là của anh."
Anh phát âm rất chuẩn, không hề mang theo giọng địa phương. Lúc nói chuyện mập mờ kiểu này lại khiến người ta có cảm giác chững chạc, đàng hoàng.
Cố Sương Chi vô thức trốn về phía sau, nhưng bị anh đỡ lấy gáy. Bóng người mơ hồ trước mắt dần dần phóng đại, ngũ quan của anh rõ hơn trước rất nhiều, nhưng cô vẫn cảm giác như có một tầng sương bao phủ.
Nụ cười dịu dàng xuyên thẳng qua tầng sương mù, cô nhận được ám hiệu của anh, hai mắt phối hợp nhắm chặt. Trên môi đón lấy cái chạm dịu dàng đầy triền miên, nhất thời, đầu váng mắt hoa, tựa như muốn chìm vào ánh nắng ấm áp của tháng năm.
"Lần này ngoan đấy." Anh ám chỉ chuyện cô tự giác nhắm mắt lại.
Mặt Cố Sương Chi đỏ bừng nhưng vẫn không quên cãi lại, "Em thấy nhắm mắt cũng chẳng có gì khác cả. Anh trước mắt em cũng chỉ là một người được làm mờ bằng hiệu ứng mosaic mà thôi."
"..." Lần đầu tiên Nguyễn Thanh Ngôn biết được hình tượng của mình trong mắt Cố Sương Chi quỷ dị như thế, mặt anh trầm xuống, "Vậy em cứ mở mắt, chúng ta thử lại."
Cô thấy mình cần phải thử lần nữa, thế là nghe lời anh mở mắt. Nguyễn Thanh Ngôn lại cúi xuống, không hề do dự hôn lên môi cô.
Lần này anh cũng mở mắt, Cố Sương Chi nhìn không rõ, chỉ loáng thoáng thấy con ngươi màu đen áp sát vào nhìn mình chằm chằm. Hàng mi của anh rất dài, lúc chớp mắt sẽ khẽ khàng lướt qua gò má cô, hơi nhột.
Cảnh tượng này tuyệt đối không hề lãng mạn tẹo nào, ngược lại còn có chút kinh dị.
Hai người hôn, bốn mắt nhìn nhau một hồi. Rốt cục Cố Sương Chi không nhịn được nữa bật cười.
Nguyễn Thanh Ngôn xoa đầu cô, "Hiểu chưa?"
Cô vui vẻ gật đầu, không ý kiến ý cò nữa.
**
Trên xe buýt vừa buồn chán vừa nóng nực, tiếng động cơ và mùi xăng làm Cố Sương Chi cảm thấy khó chịu. Trên xe chỉ có hai người, cô tựa đầu vào vai anh, lắc qua lắc lại, càng lúc càng choáng.
Cô lấy điện thoại ra tìm mấy bài hát, nhưng lại không nhìn rõ chữ chỉ đành bấm đại một bài, là bài hát khi anh vừa vào giới cổ phong < Lúc Khuynh Thành>, lúc ấy giọng anh vẫn chưa được chuyên nghiệp, còn khá non nớt. Nhưng giọng nói trong trẻo ấy bao năm vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Có rất nhiều người, nhiều chuyện dễ dàng thay đổi qua năm tháng. Vì thế sự tồn tại của anh chính là sự bất ngờ.
Trong lúc mê mang, cô như đang xuyên qua khung cảnh của bài hát. Tiểu thư nhà giàu với vẻ đẹp khuynh thành lại bị mù từ nhỏ, nhưng đổi lại tài đánh đàn rất hay. Người ta đồn rằng, tiếng đàn của nàng chính là âm thanh của trời, có thể thu hút hoa điểu đến múa, cây khô, gỗ mục có thể sống lại. Có rất nhiều người hâm mộ tìm đến nhưng chưa một ai nhìn thấy chân dung của nàng. Nàng yên tĩnh ở hậu viện kia hơn ngàn năm, dung nhan chưa bao giờ thay đổi, tiếng đàn vẫn huyền diệu như trước, chỉ vì chờ đợi người kia xuất hiện lần nữa.
“Thiều quang cỏ nhú non tươi, Cớ sao ngoảnh lại mỉm cười nàng ơi? Nắng xuân sáng sớm chơi vơi, Chiều thu cũng phải rối bời lao đao, Người ơi ai biết về sao…”
"Lông Xám." Cố Sương Chi nhắm mắt khẽ gọi.
Nguyễn Thanh Ngôn không dám xác định có phải cô gọi “Lông Xám” hay không, vì cô chưa bao giờ gọi anh như vậy cả. Anh khẽ cụp mắt, thấy khóe mắt cô có một giọt nước mắt lăn dài.
Không biết cô đang gặp giấc mộng đau buồn gì, Nguyễn Thanh Ngôn đưa tay lên cẩn thận lau nước mắt cho cô. Nhìn vết nước trên ngón tay, anh thấy lòng chua xót.
**
Điểm đến của họ là một ngôi làng nhỏ dựa vào núi, ở bên cạnh một con sông, cảnh sắc tuyệt đẹp. Đáng tiếc là bôn ba đường dài, lại không quen khí hậu nên Cố Sương Chi vừa đến nơi đã phát sốt, cái gì cũng ăn không vô làm Nguyễn Thanh Ngôn sợ muốn chết.
Anh không phải sợ Cố Nhiên truy cứu mà là áy náy trong lòng, trách mình quá ích kỷ dẫn cô đến một nơi xa xôi thế này.
Đến tối, họ ngủ lại nhà trưởng thôn, điều kiện ở đây tốt hơn so với phòng nghỉ. Cố Sương Chi gọi điện thoại về nhà báo bình an, lại bị Cố Nhiên truy hỏi một trận, suýt lộ vụ sốt cao. Cô không biết nói dối nên sợ Cố Nhiên hỏi nhiều, đành lấy cớ mệt mỏi buồn ngủ.
Cúp điện thoại xong, cô quả thật buồn ngủ, Nguyễn Thanh Ngôn trải giường xong rồi dìu cô nằm xuống.
Cố Sương Chi nhắm mắt lại, cảm giác nhiệt độ trên trán dần dần tản ra.
Ánh trăng dìu dịu xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, căn phòng nhỏ như được bao phủ bởi một lớp lụa mỏng.
Chỉ mới hơn nửa tiếng mà Cố Sương Chi cảm thấy như mình đã trải qua gần nửa thế kỷ. Trong tầm mắt mơ hồ luôn có một bóng người mạnh mẽ bận bịu đi qua đi lại. Lúc thì rót nước cho cô uống thuốc, lúc lại đổi khăn trên trán cô. Anh không nói gì nhưng lại khiến cô an tâm đến lạ kỳ.
Cổ họng khô khốc, cô tự lẩm bẩm.
"Lông Xám?"