Lần này Nguyễn Ngải Lị lại luôn ngăn cản, khuyên ông cho anh một chút thời gian.
Bấy giờ ông mới chịu nhượng bộ, “Bây giờ con không muốn nói cũng không sao, nhưng ba muốn con đảm bảo rằng, không được tìm mấy cô gái không đứng đắn.”
“Con bảo đảm.” Nguyễn Thanh Ngôn trả lời đầy quyết đoán để ông nhà có thể yên tâm chút.
Cùng lúc đó, Nguyễn Ngải Lị nhìn anh với ánh mắt đầy phức tạp.
Dì Trương đi vào nói với Nguyễn Thanh Ngôn, “Tiểu Ngôn, ở ngoài có một cô gái đến tìm cậu đấy.”
Anh cứ tưởng Cố Sương Chi đến, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không phải, anh hỏi lại, “Cô gái đó như thế nào?”
“Mang mắt kính bự chảng, tóc buộc đuôi ngựa, trông rất trẻ.” Dì Trương nhớ lại, “Cô ấy nói là bạn cậu, họ Kỳ.”
Nguyễn Thanh Ngôn có hơi sửng sốt, nhưng nhớ đến cô phóng viên kia thì hiểu ra ngay. Có lẽ do mấy ngày nay anh không đến phòng làm việc cho nên cô ta tìm đến tận cửa.
Đã biết “người tới không tốt”, Nguyễn Thanh Ngôn liền đặt nĩa xuống, “Con đến phòng khách.”
Mẹ Nguyễn phản ứng cực nhanh, “Bạn gái con hả?”
“Không phải.” Anh đứng dậy, phủ nhận ngay lập tức.
Nhìn bóng lưng rời đi của con trai, hai ông bà ăn ý trao đổi ánh mắt với nhau.
Nguyễn Ngải Lị đỡ trán, không còn gì để nói, “Ba mẹ cũng đừng lo lắng, em nó có chừng mực mà.”
**
Cô gái trên sofa vui vẻ vẫy tay, “Yan, lại gặp nhau rồi.”
“Cô Kỳ có chuyện gì không?” Nguyễn Thanh Ngôn không có ý định lãng phí thời gian với cô ta, liền hỏi thẳng mục đích của cô ta.
Kỳ Dung biết mình không được chào đón ở đây, nhưng vẫn tươi cười đứng dậy, đắc ý dạo vòng quanh anh một vòng, vẻ mặt kiêu ngạo như mình đã tính kế thành công.
“Yan, anh có ngờ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không?”
“Cô Kỳ, tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi chưa bao giờ chấp nhận cho cô phỏng vấn, thế nên tôi không cần trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô. Cô muốn gì cứ nói thẳng.” Nguyễn Thanh Ngôn hờ hững cụp mắt nhìn cô ta.
Ánh mắt lạnh nhạt, xa cách của anh khiến Kỳ Dung không rét mà run.
“Được, vậy tôi xin nói thẳng.” Cô ta quay lại ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, “Chắc hẳn chuyện lần này đã ảnh hưởng không ít đến văn phòng của các anh? Ừm… Nhưng nếu anh nghĩ tới đây là kết thúc thì quá ngây thơ rồi, trên tay tôi còn rất nhiều chứng cứ chứng minh những ảnh chụp của anh đều là tác phẩm của Phương Đào.”
Nguyễn Thanh Ngôn đáp như lẽ đương nhiên, “À, vậy sao cô không đăng lên cùng một lúc? Nếu thế thì càng đáng tin hơn chứ?”
“…” Kỳ Dung quan sát dáng ngồi ung dung ngay ngắn của anh, không nhận ra bất kỳ sự chột dạ nào.
Cô ta hơi tức giận, nhắc nhở anh, “Nguyễn Thanh Ngôn, những thứ này có thể hủy hoại thanh danh mà anh đã tạo dựng bao nhiêu năm nay đấy.”
“Thế cô có thể hủy hoại kinh nghiệm và năng lực của tôi bao năm nay không?” Ánh mắt thấu đáo của anh khiến Kỳ Dung không dám nhìn thẳng.
Một câu nói đơn giản đã làm cô ta nghẹn lời không mở miệng được.
Cô ta vốn không giỏi đàm phán, chẳng những hết lần này tới lần khác bị anh ngó lơ mà còn bị đẩy vào thế bị động chỉ vì mấy câu của anh.
Kỳ Dung bỗng trở nên lúng túng, để lộ mục đích đến đây, “Chuyện này thật ra rất dễ giải quyết, anh cho tôi một khoản tiền, tôi sẽ giúp anh làm sáng tỏ vụ này.”
“Ồ?” Nguyễn Thanh Ngôn nở nụ cười đầy hứng thú, “Bao nhiêu?”
Kỳ Dung há miệng chặt chém, “100 vạn.”
“Nhiều thế à?” Anh nhíu mày, hơi chần chờ, “Giảm một chút được không?”
“Ặc… Vậy, bảy tám chục vạn cũng được, không thể thấp hơn!” Kỳ Dung cắn răng nói, yên lặng nhìn anh.
“Nhiêu đó cũng ưu đãi quá rồi.” Nguyễn Thanh Ngôn hài lòng gật đầu, “Lần đầu tiên tôi mới gặp chuyện tống tiền mà còn có thể cò kè mặc cả thế này, cô Kỳ đúng là có tâm quá.”
“…”
“Thật ra nếu cô thiếu tiền có thể tìm Phương Đào là được, cậu ta chắc sẽ rất sẵn lòng chi tiền cho cô, tôi nói có đúng không?” Nụ cười của anh rất dịu dàng, nhưng lời lẽ lại khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Kỳ Dung lẳng lặng siết chặt tay, “Anh, anh nói thế là sao?”
“Các người không phải cần tiền, mà cần chứng cứ thật sự mà thôi.” Nguyễn Thanh Ngôn nhìn thẳng vào đôi mắt đang né tránh của cô ta, “Chỉ cần tôi cho cô tiền, ngày hôm sau sẽ xuất hiện bài báo, tôi dùng tiền hối lộ khiến cô chi phối dư luận, che giấu chân tướng, minh oan cho bản thân, có đúng hay không?”
Kỳ Dung không dám nói, sợ mình vừa mở miệng sẽ bị anh nắm thóp.
Nhiếp ảnh gia này đạo hạnh quá cao, ánh mắt quá độc, nhìn người lại quá chuẩn.
Nhưng, sao anh lại nhìn ra cô ta và Phương Đào…
“Chiếc nhẫn của cô.” Nguyễn Thanh Ngôn như nhận ra suy nghĩ của cô ta, vừa ngước lên đã chỉ ngay chiếc nhẫn trên ngón út của cô ta, “Bạn gái cũ của cậu ta có một chiếc thế này, sau khi chia tay thì trả lại cậu ta. Sao cậu ta lại tặng cho cô chiếc nhẫn này nhỉ? Kể ra cũng khéo thật.”
Anh nói đầy thâm ý khiến Kỳ Dung tức đến đỏ mặt, không thèm nói thêm lời nào nữa, cầm túi xách đứng dậy rời đi.
***
Anh hẹn Cố Sương Chi ăn trưa với nhau, Nguyễn Thanh Ngôn nói với người nhà một câu rồi rời khỏi nhà.
Gió tháng ba đã trở nên ấm áp hơn, nhưng Cố Sương Chi vẫn mặc đồ rất dày, trong mắt anh cô giống như một chú gấu trúc nhỏ.
Nguyễn Thanh Ngôn bước nhanh đến sờ sờ đầu chú gấu quốc bảo này, dường như cô đã biết anh đến, không né tránh, chỉ dịu dàng ngoan ngoãn híp mắt.
Mấy bữa nay bận rộn không kịp thở, hiếm khi anh được rảnh rỗi đi dạo mà không cần bận tâm đến thời gian và công việc như thế này với cô.
Họ đi không chủ đích, chỉ tùy tiện đi dạo giết thời gian.
Ăn trưa xong, hai người quay về nhà cho Lông Xám ăn. Mấy bữa nay anh bận nên không có thời gian hầu hạ boss.
Lông Xám thấy sen nhà mình thì kích động nhào tới. Đây là thói quen của nó, thừa dịp ngửi ngửi mà len lén xoa nước mũi lên quần của sen.
Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày đuổi nó đi chỗ khác, Lông Xám đi được vài bước, không từ bỏ ý định quay ngược trở lại. Đến khi anh cầm máy ảnh lên thì thằng nhóc này mới chịu đầu hàng, cụp đuôi quay về ổ chó của mình.
Cố Sương Chi bị đôi boss – sen này chọc bật cười không ngừng, cô không nhịn được tò mò hỏi anh, “Sao anh lại muốn nuôi Husky vậy?”
“Chủ cửa hàng thú cưng là bạn của anh, anh giúp cậu ấy chụp mấy tấm hình thú cưng để đăng lên mạng, lúc chụp cho Lông Xám, nó bị dọa đến nỗi nhảy loạn xạ cả lên.” Chuyện mấy năm về trước như vẫn còn mới đây, nhớ lại vẫn cảm thấy buồn cười, “Về sau anh có qua đó mấy lần nên thân với nó hơn. Nhưng mà nó vẫn ghi thù anh, thường xuyên chạy tới quẹt nước mũi lên quần anh. Có lần khi anh rời đi, trong tiệm có khách muốn mua nó, hình như nó cảm nhận được, bỗng dưng trở nên ủ rũ, nằm sấp trong chuồng không thèm động đậy, nhìn anh trông tội nghiệp lắm.”
Cố Sương Chi buồn cười, “Thế là anh không đành lòng nên mang nó về nhà hả?”
“Đúng vậy, đúng là một chú chó đầy âm mưu, đúng không em?” Anh lúc nào cũng nói rất hờ hững, thật ra Cố Sương Chi hiểu rõ, trông anh như một người thoải mái tự tại, nhưng lại là người dễ bị mủi lòng nhất.
Nguyễn Thanh Ngôn vào phòng bếp làm bánh ngọt, Lông Xám vẫy đuôi đi theo. Cố Sương Chi ở phòng khách nghe bản nhạc kịch dựa trên tác phẩm “Tàu Điện Ngầm” của Jimi dạo gần đây anh đang nghiên cứu.
Cố Sương Chi chưa xem bản gốc, nhưng âm nhạc và âm thanh hiệu ứng của nhạc kịch này được thể hiện rất xuất sắc, khiến người ta có cảm giác như lạc vào chốn thần tiên.
Một cô gái mù bước vào tàu điện ngầm, lần dò bước đi theo tiếng từng giọt nước rơi tí tách tí tách trong lòng đất. Một mình cô giữa toa xe chật chội, trải qua đủ các cảm giác mò mẫm mê mang, hoảng loạn khi lạc lối, mệt mỏi buồn ngủ, lướt qua vai những người xa lạ…
Khi cô bước ra khỏi tàu điện ngầm, cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, nghe được tiếng lá cây rơi, cô tưởng tượng được nơi ấy có một chiếc lá vàng đang e ấp.
Sau khi trải qua một loạt các “thám hiểm”, cô gái bùi ngùi, “Sau mỗi lần vấp ngã mới nhận ra, có rất nhiều việc chúng ta không thể cưỡng cầu.”
“Thật ra, tôi không muốn đi đâu hết.”
“Nhưng có ai chờ tôi ở lối ra trạm tàu điện hay không? Người ấy sẽ che dù cho tôi, nắm chặt tay tôi, nói cho tôi biết phương hướng những vì sao, cùng tôi bước đi một quãng đường.”
“Có phải tôi đòi hỏi quá tham lam không, cuộc đời thật khó dò.”
Mỗi một câu thoại của nhân vật đều đâm thẳng vào lòng Cố Sương Chi. Cô bỗng nhiên muốn biết vì sao Nguyễn Thanh Ngôn lại nghe nhạc kịch này. Lông Xám bị đuổi ra khỏi phòng bếp, nó chạy tới cọ cọ vào tay cô, giống như nhận ra những bối rối trong lòng cô.
Thật ra cô không cần bất cứ lí do gì, đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận. Dù gặp ai hay chuyện gì cô đều phó thác cho trời. Nhưng cô vẫn có một chút niềm tin nhỏ nhoi, Nguyễn Thanh Ngôn nhất định là người sẽ chờ cô ở lối ra trạm tàu điện ngầm trên mặt đất.
**
Nguyễn Thanh Ngôn bưng pudding mình vừa mới làm ra phòng khách, đuổi Lông Xám đang ngồi cạnh cô đi chỗ khác, còn mình thì ngồi xuống chỗ đó.
Cố Sương Chi vô thức đưa tay ra đón lấy nhưng lại nghe thấy anh cười ngăn cản, “Em há miệng đi.”
“Để em tự ăn.”
Anh nghiêm túc nói, “Anh sợ em ăn dính lên mặt, Lông Xám sẽ chạy tới liếm mặt em mất, nó thích ăn món này lắm.”
Cố Sương Chi toan cãi, bảo mình mù lâu năm rồi thì sao có thể ăn pudding dính mặt được. Nhưng anh đưa cái muỗng đến bên miệng cô, giống như lần đầu ăn bánh sầu riêng, chỉ chờ cô há miệng.
Thế là cô đành phải ăn một miếng, hơi ngọt, có vị béo béo của trứng gà.
Nguyễn Thanh Ngôn mong đợi hỏi, “Ngon không em?”
Cố Sương Chi gật đầu, nếm ra được một chút manh mối, “Anh không để em tự ăn là do anh làm rất xấu có đúng không?”
“…” Nguyễn Thanh Ngôn kinh ngạc nhìn cô rồi cụp mắt nhìn bánh pudding nát bét trong dĩa, hậm hực đáp, “Ừa, sao em biết?”
“Em nếm được.” Cô đắc ý cười, “Nhưng vị rất ngon, đối với em, vẻ ngoài xấu hay đẹp đều không quan trọng.”
Nguyễn Thanh Ngôn vững tin, “Đây là lần đầu tiên anh làm, lần sau nhất định sẽ đẹp hơn.”
Nói xong anh lại múc một muỗng đưa lên miệng cô, “Nào, há miệng.”
Muỗng pudding này chứa hạt và sốt socola, hương vị ngọt ngào như đang nhảy múa trên đầu lưỡi của cô.
“Ngọt lắm.” Cố Sương Chi thỏa mãn gật đầu, hỏi anh, “Anh không ăn hả?”
“Em ăn trước đi.”
“Nhưng anh cứ đút em như thế kỳ lắm.” Cô có cảm giác được cưng mà lo sợ, “Giống như em là con gái anh vậy.”
Nguyễn Thanh Ngôn gật đầu vuốt tóc cô, “Sau này con giống em là tốt nhất, ngoan ngoãn ăn cơm, không khóc lóc om sòm, đỡ lo biết bao nhiêu.”
Anh nói về tương lai không chút e dè, song dễ dàng khuấy động mặt hồ đang êm ả trong cô.
Anh bỗng tiến lại gần, không để cô phản ứng kịp, cúi đầu hôn lên môi cô.
Da đầu Cố Sương Chi như tê dại, trái tim như muốn nổ tung, máu cả người xông thẳng lên đầu, cảm giác như bị khó thở.
Nhịp tim anh ở bên tai cô phóng đại lên gấp trăm lần.
Đến khi Cố Sương Chi lấy lại tinh thần, Nguyễn Thanh Ngôn vẫn chưa chịu rời khỏi môi cô, anh chỉ nhẹ buông môi cô ra, khẽ liếm vết socola bên miệng cô, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt cô.
Người đang kề sát mặt kia bỗng nhiên lên tiếng, “Đúng là rất ngọt.”
Cố Sương Chi căng thẳng nắm chặt góc áo, nhưng đã tỉnh táo được đôi chút, cô nhỏ giọng hỏi, “Không phải anh bảo ăn dính lên mặt thì chó sẽ tới liếm sao?”
“Không phải chó, là anh.” Câu thoại kinh điển của anh lại xuất hiện, mặt càng ngày càng dày.
Lúc là người, lúc lại là chó.
Cùng một cái tên, chuyện tốt anh chiếm hết, chuyện xấu đều đổ lên đầu con ngáo kia.
***
“Nhắm mắt lại đi, anh thử lại nào.”
Cố Sương Chi ngẩn ra, “Em không nhìn thấy, có nhắm mắt không cũng vậy mà.”
“Vậy lúc ngủ em cũng mở to mắt hả?” Anh phản ứng rất nhanh, chỉ một câu đã khiến Cố Sương Chi nín thinh.
Nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, lòng anh mềm nhũn, anh cất giọng đầy cưng chiều, “Ngốc ạ, nghe lời anh nhắm mắt lại nào.”
Cô ngoan ngoãn nghe theo anh, trên môi một lần nữa cảm nhận được hơi thở của anh. Nụ hôn dịu dàng, có hơi mất tự nhiên nhưng lại vô cùng lưu luyến.
Rất ngọt, nhưng lại không để cô cảm thấy chán, tựa như pudding của anh.
Lúc Nguyễn Thanh Ngôn mở mắt ra, trước mặt hiện lên gương mặt đỏ bừng của cô, kèm theo một cái đầu đầy tò mò của con Husky mặt ngáo đang ghé vào bên cạnh anh.
Anh lại quên mất trong nhà còn có đứa nhiều chuyện như thế, híp mắt cười cười, anh đưa tay ngoắc ngoắc nó.
Thằng nhỏ ngửi được mùi âm mưu, chần chờ một chút, sau đó ngoan ngoãn nhảy xuống sofa quay lại ổ chó của mình ăn thức ăn cho chó.