Nhà của trưởng thôn là một căn nhà cổ hai tầng, Cố Sương Chi đứng trên ban công có thể lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ đang phơi đồ dưới lầu, cô gật đầu cười với bà ấy.
"Cô Cố, cô dậy rồi à." Người phụ nữ kia vẫy tay với cô, "Xuống đây ăn chút gì đi."
Cố Sương Chi vịn cầu thang bước xuống lầu, bữa sáng thanh đạm đã được đặt sẵn dưới phòng khách.
"Cậu Nguyễn tự nấu cho cô đó." Người phụ nữ che miệng cười, tiện thể đi đến tám chuyện với cô, "Cô Cố, đàn ông thành phố đều cưng vợ thế à?"
Từ "vợ" trong lời bà khiến Cố Sương Chi ngơ ngác, chưa kịp giải thích thì bà lại nói tiếp, "Ông nhà tôi từ xưa đến giờ chưa bao giờ xuống bếp."
Hóa ra là vợ của trưởng thôn.
Cố Sương Chi cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời, "Chuyện này... tôi cũng không rõ lắm. Nhưng tôi nghe nói, trình độ phát triển văn minh hiện nay tỉ lệ thuận với độ tôn trọng của xã hội dành cho phụ nữ."
"Hả?"
"Nói cách khác, kinh tế càng phát triển thì đàn ông càng tôn trọng phụ nữ." Cô nói lại một cách đơn giản.
"Cái này tôi mới nghe đó!" Vợ của trưởng thôn nửa tin nửa ngờ thán phục, "Nhưng mà công nhận là cậu Nguyễn tốt với cô thật. Hôm qua cô bệnh làm cậu ấy lo muốn chết, không ngừng chạy tới chạy lui, còn ở bên giường trông cô cả đêm. Sáng nay vừa dậy là chạy xuống làm bữa sáng cho cô rồi mới đi ra ngoài chụp hình."
Cố Sương Chi húp một muỗng cháo ngô, hương vị thanh đạm nhưng lại rất thơm. Sau khi vị giác khôi phục chút ít, cô cảm thấy món cháo này ngon hơn cả cao lương mĩ vị.
Cũng giống như Nguyễn Thanh Ngôn, luôn ôn hòa với mọi người, dịu dàng như ngọc. Có lẽ anh không phải là người hoàn mỹ nhất, nhưng lại là người duy nhất khiến cô an tâm cùng đi đến một nơi xa lạ.
"Xin hỏi, anh ấy đi đâu chụp hình vậy?"
"Trường tiểu học sau cánh rừng." Vợ trưởng thôn chỉ ra ngoài cổng, "Cũng là trường tiểu học duy nhất vùng này, rất cũ kỹ tồi tàn, không có gì đáng chụp cả, chắc cậu Nguyễn phải thất vọng thôi."
Cố Sương Chi mỉm cười, "Không đâu."
Cô đặt chén cháo xuống rồi giúp bà dọn dẹp bàn ăn nhưng bà ngăn lại, dẫn cô ra ngoài phòng khách ngồi nghỉ.
Cố Sương Chi nhìn cánh rừng xanh um phía trước, cô chỉ sang đó hỏi vợ trưởng thôn, "Ở sau đó ạ?"
"Đúng vậy, băng qua là tới." Vợ trưởng thôn cười nói, "Cô muốn đi tìm cậu ấy hả?"
"Dạ." Cô muốn gặp anh, mỗi sáng thức dậy đều muốn nhìn thấy anh, xem hình dáng của anh có rõ hơn hay không.
"Tình cảm vợ chồng trẻ tốt thật."
"..."
**
Nguyễn Thanh Ngôn đặt máy ảnh xuống, đi lên lầu, trong phòng trống rỗng, chỉ còn lại hương thơm phảng phất của cô.
Anh đi xuống lầu, thấy vợ trưởng thôn đang đứng thái rau trong bếp. Bà thấy anh thì nở nụ cười, dừng tay lại, "Cậu Nguyễn về rồi."
"Dạ, chị dâu." Anh gật đầu, lướt mắt khắp phòng khách nhưng vẫn không thấy Cố Sương Chi.
Chưa kịp mở miệng thì vợ trưởng thôn đã hỏi, "Cô Cố đâu? Không về cùng cậu à?"
Nguyễn Thanh Ngôn kinh ngạc đi tới, xác nhận lại, "Cô ấy ra ngoài ư?"
"Đúng vậy, sáng nay cô ấy ăn sáng xong liền đi tìm cậu rồi." Vợ trưởng thôn chỉ về phía cánh rừng, phát hiện ra điều không ổn, "Sao thế, cậu không gặp cô ấy hả?"
"Không..." Anh như mất giọng, lòng bàn tay bắt đầu lạnh lẽo.
Nguyễn Thanh Ngôn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng tiếng chuông điện thoại của cô lại vang trên sofa.
"Ơ? Thế cô ấy đi đâu nhỉ?" Vợ trưởng thôn khó hiểu hỏi.
Anh không nói lời nào, bước nhanh đi về phía cánh rừng.
Dù phẫu thuật thành công nhưng thị lực Cố Sương Chi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Ở nơi sinh hoạt bình thường, màu sắc phức tạp nên dễ dàng nhìn rõ mọi vật. Nhưng cánh rừng kia thì khác, đâu đâu cũng toàn là cây cối hình dáng na ná nhau, khắp nơi đều là màu xanh và màu nâu.
Dù cánh rừng không lớn nhưng không thể chỉ liếc mắt là thấy được đầu bên kia.
Nguyễn Thanh Ngôn nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại gọi tên cô nhưng không có hồi âm.
Anh bắt đầu sợ hãi.
Phải nói là, ngay từ đầu anh đã sợ.
Nguyễn Thanh Ngôn thầm mắng mình một trận, còn bảo không ở bên cạnh cô thì không yên lòng... Anh đã làm gì thế này? Dẫn theo cô đến nơi xa xôi, hại cô sốt cao rồi giờ còn lạc mất cô.
Nếu Cố Nhiên mà biết, chắc chắn sẽ bay đến bóp chết anh ngay.
Không cần Cố Nhiên đến, bản thân anh cũng muốn bóp mình chết cho rồi.
**
Nguyễn Thanh Ngôn không nhớ mình đã loanh quanh trong rừng bao lâu, lá cây rậm rạp chắn mất phần lớn ánh sáng buổi trưa, thỉnh thoảng có vài tia nắng len lỏi qua nhánh cây chiếu xuống chân anh. Thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thổi qua, lá cây sàn sạt vang lên, chẳng giúp được gì cho anh.
Đến khi có giọng nói quen thuộc loáng thoáng từ xa vọng đến, Nguyễn Thanh Ngôn chạy theo hướng đó thì thấy bóng người nhỏ bé đang ngồi dưới tàng cây.
Có lẽ cô đi mệt nên sắc mặt không tốt cho lắm, nghe tiếng động từ xa truyền đến, cô ngẩng đầu, mờ mịt nhìn anh.
"Là anh hả?" Cố Sương Chi không dám xác nhận, chần chờ cất tiếng hỏi người đang đi đến.
"Anh đây."
Sau khi xác định được người đến, Cố Sương Chi đứng dậy nhào vào lòng anh.
Nguyễn Thanh Ngôn bất ngờ, cả bụng tự trách chưa kịp mở miệng thì lại nghe cô áy náy xin lỗi, "Xin lỗi anh, em không nên đi lung tung."
"..."
Sợ bóng sợ gió một hồi, Nguyễn Thanh Ngôn buồn bã, không biết phải nói gì.
Anh vô thức ôm cô thật chặt, nghĩ lại mà sợ trong lòng, anh thở dài, "Suýt nữa là hù chết anh rồi."
"Em muốn ngắm anh làm việc..." Cố Sương Chi ngượng ngùng giải thích, "Không ngờ đi một hồi rồi lạc luôn."
Anh chủ động nhận sai, "Là anh không tốt, anh nên dẫn em theo cùng."
Lúc cô nắm tay anh quay về, phát hiện bàn tay anh lạnh ngắt, Cố Sương Chi lại càng thêm áy náy.
Hóa ra mình sống trong sự bảo bọc của người nhà và bạn bè quá lâu nên đã đánh giá cao năng lực của mình. Với thị lực bây giờ, có thể nhìn mờ mờ là tốt rồi, cô không thể nào tìm phương hướng ở một nơi phức tạp thế này.
Cô bất lực, nhẹ nhàng lắc tay Nguyễn Thanh Ngôn, tự kiểm điểm bản thân với anh, "Hình như em vẫn chưa thể tự chăm sóc bản thân."
Còn anh lại xem chuyện này thành sứ mệnh của mình, "Sau này anh sẽ không để em lại một mình nữa, anh hứa."
Chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, nhưng chuyện này đã để lại đả kích lớn cho Nguyễn Thanh Ngôn.
Anh cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tất cả những khó khăn có khả năng xảy ra, nhưng từ lúc xuống xe đến giờ anh luôn gặp những tình huống khiến mình luống cuống tay chân.
Lúc tìm kiếm cô trong vô vọng, có một khoảnh khắc, anh mất hết lòng tin.
Anh bắt đầu tự hỏi bản thân, dù đã cố gắng làm mọi chuyện một cách hoàn hảo nhất, nhưng rốt cục, anh không có kinh nghiệm ở phương diện này nên khó tránh gặp phải những tình huống bất ngờ.
Anh thật sự có khả năng chăm sóc tốc cho cô không?
**
Trưởng thôn đã về, sau khi nghe xong thì phê bình vợ mình một trận. Bọn họ càng áy náy khi biết tình trạng về mắt của cô.
Lúc Nguyễn Thanh Ngôn dẫn Cố Sương Chi về thì thấy vợ trưởng thôn cứ xin lỗi mãi, "Thật sự xin lỗi. Tôi không biết mắt cô Cố không khỏe, nếu biết tôi đã đi cùng rồi..."
Nguyễn Thanh Ngôn không bao giờ đổ mấy chuyện này lên đầu người khác, anh gật đầu cám ơn hai vợ chồng, "Đừng nói vậy, thật ra đều là lỗi tại tôi cả."
"Thật sự xin lỗi, đã để mọi người lo lắng." Cố Sương Chi lịch sự gật đầu xin lỗi, đỏ mặt ngại ngùng.
"Không sao là mừng rồi." Trưởng thôn an ủi cô, "Tiểu Cố à, một mình lạc trong rừng lâu thế chắc là sợ lắm nhỉ?"
"Dạ không sợ." Cố Sương Chi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn người đàn ông bên cạnh, "Tôi biết anh ấy sẽ đến tìm tôi."
Trái tim Nguyễn Thanh Ngôn run lên, thu ánh mắt tin tưởng của cô gái này vào mắt, im lặng gật đầu.
Họ cùng ăn bữa trưa nhà nông, trên bàn ăn họ nói về chuyện Nguyễn Thanh Ngôn ban nãy đến trường học chụp hình.
"Năm ngoái có một sinh viên đến đây giúp đỡ, nhưng chưa được ba tháng đã quay về rồi." Nhắc đến chuyện này, trưởng thôn thở dài nặng trĩu, "Cũng không trách cô ấy được, điều kiện ở chỗ chúng tôi không tốt, xung quanh chưa được khai phá, giao thông bất tiện, cơ sở vật chất vẫn còn lạc hậu."
Vợ trưởng thôn nói, "May bây giờ đã vào xuân, mấy tháng trước vào hôm lạnh nhất, bọn tôi là người lớn còn không chịu nổi huống chi là bọn trẻ. Phòng học rách nát, cửa sổ hở gió, không ít đứa trẻ đổ bệnh. Hiệu trưởng còn lấy chăn nhà mình đến treo lên cửa sổ, tan học lại đem về nhà."
Cố Sương Chi tưởng tượng đến khung cảnh ấy, trầm mặc lôi góc áo dưới bàn của Nguyễn Thanh Ngôn, như muốn xin giúp đỡ.
Anh đương nhiên vui lòng giúp, nếu không sao lại đến đây chụp một đống ảnh chứ.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Thanh Ngôn gọi điện cho Nguyễn Ngải Lị, hỏi chị có hứng thú cống hiến cho xã hội hay không.
Sau khi hỏi rõ, chị sảng khoái đồng ý, "Dạo này chị đang định quảng cáo ca khúc mới của Tiểu Thanh, đang lo không biết quảng cáo thế nào, ý kiến này của em được đó."
"..." Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, định vạch trần động cơ không trong sáng của chị. Nhưng nghĩ lại, nếu có thể khiến xã hội quan tâm, cứ mặc kệ chị ấy có phải muốn lăng xê gì hay không.
"Nhớ chụp cho nhiều vào, lúc họp chị sẽ dùng nó đấy." Người phụ nữ mạnh mẽ này lúc nào cũng quyết định nhanh chóng, không hề dây dưa lằng nhằng.
"Em biết rồi."
"Còn nữa, dạo này ba bảo chị coi chừng em, nói hình như em định làm chuyện ngu ngốc gì đó. Hóa ra là ngàn dặm xa xôi cống hiến lòng nhân ái à?"
"Mọi người buông tha em đi..." Nguyễn Thanh Ngôn vừa nhớ đến ông già nhà mình là lại nhức đầu, "Em lớn rồi, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm mà."
"Chị cũng nghĩ vậy, nên chỉ tùy tiện nói với ông ấy vài câu." Nguyễn Ngải Lị không khách sáo nói tiếp, "Hơn nữa ai rảnh đâu đi quản chuyện vớ vẩn của em."
Tuy là lời nói thật nhưng sao nghe khó chịu thế nhỉ.
Nguyễn Thanh Ngôn cảm thấy mình bị ghét bỏ, định cúp điện thoại thì đối phương lại hỏi, "Bạn gái em sao rồi?"
"Cô ấy cũng ở đây."
"..." Nguyễn Ngải Lị suy nghĩ rồi bừng tỉnh, "Bảo sao lòng nhân ái bỗng dưng ngập tràn, hóa ra là có mục đích cả."
Mặt Nguyễn Thanh Ngôn đen như đít nồi, "Đừng nghĩ em cũng xấu xa như chị."
Nguyễn Ngải Lị không thèm quan tâm anh nói gì, ra dáng dặn dò, "Chú ý an toàn đấy."
Anh nhíu mày, bất lực giải thích, "Chị đừng nghe ba nói bậy, ở đây không có gì nguy hiểm cả."
"Chị không nói "an toàn" này."
"...Chứ chị muốn nói gì?"
"Em cứ từ từ suy nghĩ." Nguyễn Ngải Lị bỗng bật cười, không nói gì nữa, vội vàng tắt máy tiếp tục làm việc.