Đây là của Tô Tinh Nguyệt gửi cho Tô Mật, Tô phụ Tô mẫu chưa bao giờ động đến, Tô Mật cũng chưa từng động đến, đây cũng là vật duy nhất mà Tô Tinh Nguyệt để lại cho Tô Mật.
Tô Mật nhìn lượng vàng, mắt dần đỏ lên.
Đúng, là Tô Mật chưa từng gặp Tô Tinh Nguyệt, nhưng trước giờ chưa từng quên bà, bởi vì cuộc sống của nàng giờ giờ khắc khắc đều dưới sự lo liệu của bà. Từ lúc còn nhỏ Tô phụ Tô mẫu đã nói với nàng, năm đó, có một vị lão nhân, ở thôn này được một năm, mỗi ngày đều nói chuyện, tán phiếm cùng người, những không ai rõ lão tới đây làm gì.
Mà một năm sau, lão nhân liền đem nàng cho Tô phụ Tô mẫu lúc ấy đã lập gia đình ba năm mà chưa có con, nàng lúc ấy, chỉ mới được ba tháng tuổi.
Thời điểm đó, tiền triều rối loạn, mẫu thân biết trong cung không an toàn, cũng biết sức mình có hạn, liền cấp tốc sai người ra bên ngoài tìm chốn trong sạch, ở được một năm để thăm dò Tô phụ Tô mẫu, khi đã chắc chắn là người lương thiện thuần phác mới gửi an tâm gửi nàng cho họ.
Mẫu thân chưa từng gặp qua, nhưng bà ấy lại dùng hết sức bình sinh để nàng được sống khỏe mạnh, nếu như không phải Tô phụ Tô mẫu bất ngờ qua đời, cả đời này của nàng, có lẽ cũng sẽ bình an đến bạc đầu.
Một Tô Tinh Nguyệt như vậy, sao nàng có thể để người khác quấy nhiễu sự an bình sau khi chết của bà đây?
Tô Mật nhìn thật lâu mới trịnh trọng đặt hộp lại chỗ cũ. Đỡ gối đứng dậy, chậm rãi đi ra sau bàn trang điểm, nơi đó còn đặt một tấm bình phong, người khác cứ ngỡ đó là nơi nàng tắm rửa, kỳ thực không phải, Tô Mật chầm chậm bước ra sau tấm bình phong, tiến đến trước tấm bài vị vô danh.
Đây chính là bài vị của Tô Tinh Nguyệt.
Tô Mật chưa từng được nhìn thấy nàng, nhưng tấm bài vị này lại chưa từng rời khỏi người.
Nhìn ngắm một hồi, chậm rãi quỳ xuống, thẳng lưng:
“A nương, con sống lại, là vì người đang bảo hộ con sao?”
Hốc mắt ướt nhòe, thanh âm cũng dần nức nở, yếu ớt không chịu nổi đả kích.
“Nhưng mà con rất ngốc, con có quay về mười năm trước đi nữa thì cũng làm được gì chứ? Vừa không biết lĩnh binh cũng chẳng biết đánh giặc, không mưu lược chính trị, con đến cả việc rửa sạch oan khuất cho người cũng không làm được, con sống hơn hai mươi năm, chỉ học được cách làm thế nào lấy lòng nam nhân, người để con quay về, con có thể làm gì đây?”
Gió xuân thổi lá bay nhẹ như lời Tô Tinh Nguyệt đáp lại Tô Mật. Tô Mật rơi nước mắt, đặt tay xuống đất, dập đầu ba lần, tóc dài theo động tác của nàng phiêu tán, vây lấy thân hình gầy gò của nàng.
Kiếp trước thân phận chính mình bị điều tra ra là vì bên ngoài nhìn vào, thấy rõ Lan Cửu đối với mình sủng ái quá mức, sủng đến bảy năm vẫn không giảm, thậm chí không có con nối dõi cũng không sốt ruột, cho nên những người ngoài kia mới thấy không an, điều tra rõ ràng thân phận của nàng.
Vậy kiếp này thì sao?
Tô Mật nhớ đến nam nhân như dã thú kia, hắn có thật cao lớn quá rồi, mỗi khi ánh mắt đó nhìn lên, một cái liếc thôi cũng khiến nàng hoảng sợ không thôi. Tô Mật thật sự rất sợ hắn, nhớ hồi tiến cung chưa được bao lâu, trên trường đua có một con ngựa đột nhiên phát điên, hắn một quyền đã đánh chết con ngựa!
Tô Mật vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh con ngựa bay lên không trung rồi rớt xuống đất, run rẩy chốc lát liền không động nữa!
“A nương, ta rất ngốc, không biết làm sao để rửa sạch oan khuất cho người, chuyện duy nhất con có thể làm là không để ai làm phiền người an giấc ngàn thu. Người yên tâm, kiếp này, con sẽ tránh xa bọn họ, như vậy, thân thế của con sẽ không bị ai biết.”
“Con sẽ sống thật tốt. Người yên tâm.”
....
Đầu óc vẫn rất hỗn loạn, nhưng lại không có chút buồn ngủ nào, nàng ngồi bên cửa sổ. Dưới cửa sổ là một cái giường đất cho Tô phụ làm, trên giường đất bày một cái bàn nhỏ, bàn nhỏ làm từ gỗ vân, loại gỗ này cũng không trân quý gì nhưng mùi hương lại dễ chịu vô cùng, đặc biệt là vào những ngày mưa, hương mộc vân quanh quẩn nơi chóp mũi, an thần lại dễ ngủ.
Tô phụ ngẫu nhiên kiếm được một khúc gỗ liền làm cái bàn nhỏ này cho nàng, còn đặc biệt kê bên cửa sổ. Dùng bếp nhỏ làm ấm tay. Tô Mật không thích chữ, chỉ thích vẽ, bất quá lúc ở nhà cũng không mời thầy dạy, việc hội họa, là sau này nàng mới học được.
Lúc đó Tô phụ cũng muốn mời thầy về dạy nàng, là Tô Mật không đồng ý, mời thầy quá phí tiền rồi, Tô phụ mấy lần nhắc đến nàng đều không chịu đành thôi, nhưng vẫn mua cả bộ dụng cụ vẽ tranh về cho nàng.
Nhiều năm rồi, vẽ tranh để tĩnh tâm đã thành thói quen.
Màu sắc đã hòa xong, Tô Mật cũng bắt đầu đề bút.
Ánh nến trong phòng nhẹ nhàng lay động, Tô Mật tĩnh thân hạ bút, khuôn mặt trở nên thanh thản. Bỗng nhiên, đôi mắt dần mở to, hít một ngụm khí lớn để bình tĩnh lại, nhìn lá sen trên giấy mà không thể tin được, mình từ khi nào đã theo bản năng vẽ lá sen vậy!
Tô Mật vẽ tranh tùy tâm, tâm loạn căn bản không nghĩ được sẽ vẽ ra hình gì, bút đi thế nào thì vẽ ra thế ấy.
Sao lại thành sen chứ, tại sao lại là sen mà hắn thích nhất!
Người đó, cao lớn khôi ngô, nếu không có áo bào khoác bên ngoài, mới gặp lần đầu còn ngỡ là thủ lĩnh cầm đầu một một bang phái tội phạm nào đó, nhưng người như thế, lại đi thích sen, vô cùng thích.
Tô Mật mím môi, thập phần bối rối, bên tai lại truyền đến tiếng người bước lên lầu, Tô Mật quay người, lúc sau đã thấy Đại thẩm thẩm bưng đồ ăn lên. Tô Mật giấu bức tranh đi, vội đứng dậy nghênh đón: “Thẩm thẩm sao không gọi con xuống lại tự mình bưng lên?”
Nói xong liền đưa tay ra tiếp.
Đại thẩm thẩm cũng tránh tay nàng, tự mình đặt khay lên bàn, sau đó mới cười nói: “Con không khỏe, ta lại ở ngay cách vách, bưng một khay thức ăn lên có tốn sức gì đâu?” Nói rồi lại đưa tay kéo nàng ngồi xuống: “Mau ăn đi, trời vẫn còn lạnh, lát nữa đồ ăn lại nguội hết.”
Tô Mật ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn.
Một chén cơm trắng, dưa hồng xào, một bát canh gà, trong canh còn đầy thịt là thịt.
Đừng nói là trong cung, lần đầu đến nhà Bùi gia, Tô Mật cũng chưa ăn một bữa cơm như vậy. Trong mắt người giàu, nói là sự bủn xỉn, nhưng trong mắt nàng, nó là tốt nhất, vì thẩm thẩm đã dành phần cơm ngon nhất cho nàng rồi.
Tô phụ Tô mẫu thiện tâm, Tô phụ là thợ mộc có tay nghề tốt, cả thôn đều tìm đến, mà trong thôn, nhà ai không có tiền Tô phụ đều không nhận tiền công, chỉ cần rảnh rỗi, thôn dân có việc liền đi giúp. Mà Tô phụ Tô mẫu ăn ở phúc đức như vậy, hồi báo đều để dành cho Tô Mật.
Ngày đó Tô phụ Tô mẫu bất ngờ qua đời, ngay cả thời gian để lý giải cũng không có, Tô Mật chỉ lo khóc, hậu sự của hai người đều nhờ dân làng tự nguyện cung tiền lo giúp, không chỉ chỉ lo hậu sự, Tô Mật còn tỉnh tỉnh mê mê hai tháng, cũng đều là dân làng quan tâm chăm sóc cho.
Tô Mật luôn được nâng niu, nuôi dưỡng đầy đủ đến hồn nhiên, hai tháng này, không có ý thức quản sự.
Nhưng đến lúc này, nàng không thể cứ thế nữa rồi.
Sống qua mười năm rồi, chẳng lẽ nàng còn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế sao?
Thịt gà vừa vào miệng đã tan chảy, nàng là người sành ăn, vừa ăn đã biết con gà này phải ninh rất lâu, vậy mà thẩm thẩm đã ninh hết cả con gà!
Tô Mật đang ăn cơm, Đại thẩm thẩm tùy ý nhìn xung quanh, nhìn đến bên cửa sổ thấy dụng cụ vẽ tranh, mắt sáng ngời. Nha đầu này yêu thích vẽ tranh cả làng ai cũng biết, hai tháng rồi chưa từng động qua dụng cụ, nay đã dùng rồi, phải chăng đã nghĩ thông rồi?
Trong lòng vui vẻ, trong lòng đang muốn khen nàng thì chợt thấy nàng đứng dậy bước nhanh đến bên ngăn tủ tìm kiếm cái gì đó.
Nghi hoặc tiến lên.
“Con tìm cái gì vậy?”
Tô Mật không đáp, cứ mải tìm, sau đó lôi một cái túi ra, may mà Tô mẫu vẫn thường quen để tiền trong này, nàng không nhớ sai.
“Cái này cho thẩm.”
Một túi tiền? Căn phòng cả một túi, đại thẩm nhận lấy mở ra, ôi, phải mấy chục ngân lượng! Vẫn biết Tô gia có tiền, giờ mới biết có nhiều đến vậy! Tô Mật nói: “Thẩm thẩm, tiền này người cứ giữ đi!” Đại thẩm thẩm lập tức nhét túi tiền lại vào tay Tô Mật.
Tô Mật nâng mắt khó hiểu.
“Mật nha đầu cho rằng ta chăm sóc con, là vì tiền của nhà con?”
Tô Mật vội lắc đầu.
“Sao có thể chứ? Hai tháng này con tỉnh tỉnh mê mê, để thẩm thẩm phải chăm sóc con cả hai tháng, ăn không uống không hai tháng, nhà thẩm cũng không phải có tiền từ trên trời rơi xuống. Giờ con trả lại bạc cho thẩm, bạc này, là con nên trả.”
“Con có ăn cả mười năm nữa cũng chả hết chừng đó bạc!”
“Thẩm mau nhận lấy đi mà.”
Tô gia phụ mẫu đều không còn nữa, tiền này là để dành cho Tô Mật, Đại thẩm thẩm đương nhiên sẽ không muốn nhận. Tô Mật vẫn cố chấp muốn đưa, hai người cứ giằng co không ngừng, cuối cùng Đại thẩm thẩm cũng nhượng một bước, cầm năm lượng bạc, lúc này mới thôi không giằng co nữa, Tô Mật cũng thấy vui hơn, may mà có thể bù đắp được chút ít.
Đại thẩm thẩm cũng cao hứng, nhà mình tuy nuôi thêm cơm cho Mật nha đầu cũng không thành vấn đề, nhưng nếu muốn bồi bổ cho nàng thì hữu tâm vô lực, nay có năm lượng bạc thì có thể mua được thuốc bổ cho nàng rồi, nha đầu quả thật quá gầy rồi!
Sau khi thẩm thẩm rời đi, Tô Mật ngừng một chút, lại nhìn bức tranh bên cửa sổ.
Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều trở nên tịch mịch, tiếng mèo con cũng im bặp.
Ào.
Gió xuân thổi vào tiểu lâu, kinh động bức tranh, ánh trăng chiếu lên bức tranh ngày một rõ ràng. Đó rõ ràng là tranh vẽ lá sen, lá sen dãn ra nhưng lại ngả vàng, đây là tranh sen mùa thu, cũng là tranh sen tàn.