Mặc dù rơi xuống mặt đất nhưng lại rực rỡ như nắng gắt.
Tô Mật nhìn kỹ lá phong trong lòng bàn tay, nàng đưa tay mơn trớn những đường vân lá, đem lá phong này cho Lan Cửu đi, gần đây hắn bận như vậy, sợ là không có cơ hội ngắm cảnh thu, ngày thu rất ngắn, nếu không tranh thủ ngắm sẽ vào đông giá rét nhanh thôi, phải có thứ gì đó của mùa thu để ngắm nhìn mới được.
Tô Mật rất rành mọi thứ trong cung, ra khỏi rừng phong này còn phải đi một đoạn đường lớn nữa, khoảng mười phút nữa mới có thể đến Thái An điện của Lan Cửu, đột nhiên kiệu nhỏ ngừng lại.
Giọng cung kính của bọn thái giám vang lên.
"Tham kiến Hoàng thượng."
Lan Cửu đến rồi?
Mắt Tô Mật sáng lên, không đợi người bên ngoài đến vén màn cửa mà nàng tự vén lên.
Lan Cửu đứng một mình ở cuối rừng phong, đã là cuối thu rồi mà hắn vẫn một thân y phục mỏng kiên cường, một lọn tóc xõa tung tùy ý trên vai hắn, nước chảy dọc từ đuôi tóc xuống lồng ngực rắn chắc. Tô Mật hạ kiệu nhỏ, nàng chạy chậm qua đó.
Nàng xoa giọt nước chảy xuống từ tóc hắn: “Sao tóc chàng lại ướt vậy?”
Lan Cửu không sợ lạnh, thậm chí vào đông giá rét cũng rất ít khi thấy hắn mặc áo lông, gió thu thổi qua khiến tóc hắn hơi lạnh, hơi thở ấm áp của Tô Mật phả lên đó, chút ấm áp đó nhanh chóng biến mất, chạy thẳng vào đáy lòng khiến Lan Cửu ngứa ngáy, Lan Cửu nắm chặt tay Tô Mật: “Muốn gặp nàng.”
Vậy nên là vì đợi không nổi, tóc chưa khô đã chạy đến đây rồi sao?
Tô Mật cười khanh khánh nhìn Lan Cửu, không che giấu nổi sự ngọt ngào trên mặt, giọng điệu nàng mềm ngọt mang theo sự trách móc: “Sao lại gấp như vậy chứ?” Nàng vừa nói vừa kéo hắn về phía sau, giọng nàng nhẹ nhàng: “Phải lau khô tóc mới được, nếu không về già sẽ đau đầu.”
Kéo hai lần mới phát hiện người phía sau đứng bất động.
Nàng quay lại, nhíu mày nhìn Lan Cửu đang đứng bất động.
Lan Cửu nhìn chằm chằm lá phong trong tay Tô Mật, màu đỏ rực rỡ hoàn toàn tương phản với làn da nàng.
Tô Mật nhìn theo tầm mắt Lan Cửu, sau đó mới sực nhớ lá phong trong tay nàng, Tô Mật đặt chiếc lá vào tay Lan Cửu, nàng cười nhẹ nói: “Vật tượng trưng cho mùa thu, cho chàng này.”
Giọng nàng trong trẻo lại còn dịu dàng.
tay trái Lan Cửu cầm lá phong, tay phải nắm lấy tay Tô Mật, mười ngón đan xen vào nhau.
Hắn siết chặt tay, dẫn Tô Mật vào rừng phong, lá phong dưới chân phát ra tiếng xào xạc.
Tô Mật ngoan ngoãn đi theo hắn: "Chàng làm gì vậy?"
Gió thu se lạnh thổi lời nói của Tô Mật vào tai Lan Cửu, hắn xoay đầu, hắn nhìn Tô Mật nheo mắt lại vì gió thu, hiếm khi hắn tinh nghịch nói: "Đi tìm vật tượng trưng cho mùa thu."
Hắn hào hứng nói.
Vỗn dĩ Tô Mật muốn hỏi hắn mấy hôm nay bận chuyện gì mà đến nỗi quên rửa mặt, lúc hay nàng đến mới vội vã rửa mặt? Nhưng khi nhìn thấy ý cười trong mắt Lan Cửu và vẻ hồ hởi trên mặt hắn, bao sự u sầu đều bị gió thu thổi đi, nàng chỉ muốn ở bên hắn, cùng nhau thưởng thức cảnh thu và dạo bước rừng phong.
Tay nắm lấy tay, nàng nép người vào lòng Lan Cửu.
Hai người dắt tay nhau đi vào rừng phong.
Trong con đường nhỏ dẫn vào rừng phong, cả bầu trời bị che khuất bởi sắc đỏ, dưới chân là tầng tầng lớp lớp lá phong, lúc dẫm lên rất mềm mại, cả con đường như được lót những áng mây, Tô Mật cúi đầu nhìn, nàng thấy giống như đang bước trên ánh bình minh.
Tô Mật vui vẻ, nàng ngâm nga một bài hát dân gian.
Giai điệu ê a của bài hát dân gian vang lên.
Thẩm thẩm ở quê là người Giang Nam, mặc dù xa quê đã lâu nhưng bà ấy vẫn không quên điệu hát dân gian của cố hương, Tô Mật nghe được mấy lần nên nhớ.
Chợt nàng ngừng hát.
Lan Cửu nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Tô Mật mấy máy môi.
"Nhớ thẩm thẩm."
Mặc dù nàng đã gửi thư về mấy lần, biết được bọn họ vẫn khỏe nhưng suy cho cùng vẫn không được gặp mặt.
Lá phong dưới chân vẫn đỏ rực như lửa, Tô Mật lại không cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái như vừa rồi, sự u sầu dâng lên từng chút, mùa thu luôn như thế, đẹp đến mức khiến người ta cảm thán nhưng thoáng chốc lại đưa vẻ u sầu vào lòng người lúc nào chẳng hay.
Lan Cửu vén những sợi tóc xõa ở gò má Tô Mật ra sau tai.
"Đến tết chúng ta sẽ về thôn Xuân Hà."
Đôi mắt Tô Mật sáng rực lên, nàng hỏi dồn: "Thật sao, chàng có thời gian sao?"
Lan Cửu gật đầu.
"Ừm."
Đầu năm bận, giữa năm bận nhưng mấy ngày cuối năm chỉ phải tế tổ mà thôi, ngoài ra cũng không có gì.
Hiện đã là cuối thu, vẫn chưa bước vào mùa đông, tận mấy tháng nữa mới đến tết, tuy là vậy nhưng Tô Mật đã rất vừa lòng rồi, Lan Cửu bớt chút thời gian trở về cùng nàng khiến nàng rất vui, Tô Mật nhón chân, đặt một nụ hôn lên mặt Lan Cửu, nàng cười nhẹ nói: "Chàng tốt thật!"
Vỗn dĩ Tô Mật không thích dùng son phấn cho lắm nhưng vào thu rồi, đám Xuân Lan không để nàng tùy ý nữa, nếu không bảo dưỡng tốt sẽ bị gió thu làm khô da mất, môi cũng phải thoa cao dưỡng, vừa thơm vừa mềm. Hôm nay nàng vẫn ăn mặc mộc mạc như cũ, bọn Xuân Lan chỉ có thể tập trung vào môi nàng mà thôi.
Dùng cao thơm của hoa hải đường, cuối cùng còn thêm ít màu sắc, trông không còn nhợt nhạt nữa.
Tầm mắt Lan Cửu rơi vào môi Tô Mật.
Nàng đang cười, khóe môi cong như trăng lưỡi liềm, bờ môi căng mọng đỏ hơn cả lá phong.
Đột nhiên hắn giữ chặt gáy Tô Mật, nàng ngẩng mặt nhìn hắn.
Lan Cửu: "Như vậy chưa đủ."
Hắn cúi người hôn lên bờ môi nàng."
…
Tô Mật ngồi kiệu mềm xuất cung, cánh cửa cung màu đỏ to lớn hiện ra trước mắt, đột nhiên Tô Mật nói: "Đợi đã." Vân Noãn vén màn, nàng ấy hỏi: "Sao vậy cô nương?"
Tô Mật nói:
"Quay lại, đến Thái Hòa điện."
Vân Noãn ngây ra: "Cô nương quên gì sao? Để nô tỳ quay lại là được?"
Tô Mật: "Quay lại đi."
Vân Noãn cứng đờ: "... Vâng." Nàng ấy che rèm lại: "Trời lạnh, cô nương đừng hóng gió, tấm màn buông xuống một nửa thì bị một cánh tay trắng nõn chặn lại, không những không che lại mà Tô Mật còn vén bức màn lên, nàng ghé vào cửa sổ, cứ thế nhìn Vân Noãn: "Ta thích như vậy."
Vân Noãn: …
Không có cách nào báo tin rồi!
Tô Mật cứ nhìn chằm chằm Vân Noãn suốt chặng đường, thậm chí khi vừa nhìn thấy mái hiên điện Thái Hòa, nàng đã ra lệnh hạ kiệu.
Vân Noãn ở phía sau có ý định dùng mắt ra hiệu: …
Phúc Thuân, Vân Mặc, Vân Thanh đều không ở đây, hiển nhiên Lan Cửu cũng vậy, trong điện chỉ có mấy tên thái giám, họ thấy Tô Mật quay lại thì bất ngờ đến nỗi mở to mắt. Tô Mật không nói gì, nàng nhấc chân đi thẳng về phía sau, Vân Noãn phía sau bày ra bộ mặt sinh ra đã là người cô độc.
Rõ ràng mình không để lộ gì cả, sao cô nương lại phát hiện ra?
Vân Mặc và Vân Thanh canh giữ ngoài cửa, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu, Tô Mật đang đi đến từ hành lang, bọn họ mở to mắt cùng hít một hơi thật sâu, sợ đến nỗi không nói thành lời. Tô Mật nhẹ nhàng bước nhanh đến cửa, nam nhân vừa nói có việc lúc nãy đang ôm ngực, nhíu mày đứng trước bếp lò nhìn một cái bình gốm.
Bình gốm bốc khói nghi ngút, Tô Mật ngửi được mùi canh gà hầm hạt dẻ.
Nàng lui về sau mấy bước nhìn Vân Mặc Vân Thanh và Vân Noãn.
"Mấy ngày nay hắn luôn nói bận rộn, thật ra là ở lỳ trong nhà bếp sao?"
Ba người gật đầu.
Tô Mật nhíu mày: "Có gì phải giấu ta? Hơn nữa, sao tự nhiên hắn lại muốn học nấu ăn vậy?"
Dù gì cũng bị phát hiện rồi, Vân Mặc nói: "Người vào trong tự hỏi đi."
…
Lan Cửu thông minh từ nhỏ, học cái gì cũng là học một hiểu ba, lúc đầu hắn không quá xem trọng chuyện học nấu ăn này, nghĩ nó rất đơn giản, chẳng lẽ nấu cơm còn khó hơn xử lý chính sự sao? Khó hơn chinh phục Tô Mật luôn sao? Lan Cửu không nghĩ vậy, cuối cùng sự thật tàn nhẫn tát mấy trăm cái vào mặt hắn.
Rõ ràng là làm giống các bước mà sư phụ hướng dẫn, dùng một cái cân nhỏ để cân gia vị cho chính xác, không thừa, không thiếu một chút nào.
Kết quả, mùi vị lại khác nhau như ngày và đêm.
Rõ ràng cách làm y như nhau, gần như là sao chép lại nhưng tại sao hương vị lại không giống? Lan Cửu không tin, sư phụ cũng thấy kinh ngạc, quá trình y như nhau, tại sao thứ Hoàng thượng nấu ra lại có mùi vị khó hình dung như vậy chứ? Hai người đã thử vô số lần, rõ ràng là quá trình, thao tác và lượng gia vị đều như nhau nhưng bên Lan Cửu lại cứ như thế.
Sư phụ: …
Haizzz, Hoàng thượng anh minh thần võ, khiếm khuyết chút ít như thế này thì có làm sao?
Sư phụ đã bỏ đi, Lan Cửu vẫn cố chấp thử lại.
Trẫm không tin!
Hắn nhìn chằm chằm bình gốm, trẫm không tin lần này không thành công!
"Không tìm được vật tượng trưng cho mùa thu mà lại tìm được một Hoàng thượng lén lút học nấu ăn nha."
Giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến từ cửa, Lan Cửu cứng đờ, hắn lập tức xoay người giấu bình gốm ở phía sau: "Sao nàng quay lại rồi?"
Hắn nói tiếp: "Ta đói nên đến phòng bếp xem thử." Tô Mật khoanh tay, cười mà như không nhìn, Lan Cửu làm chuyện mờ ám bị phát hiện, hắn thẹn quá hóa giận.
"Mấy người các ngươi làm việc kiểu gì vậy, không phải bảo các ngươi không được nói à!"
Vân Mặc, Vân Thanh, Vân Noãn: ...
Không dám dữ với cô nương liền dữ dằn với chúng ta!
Tô Mật: "Bọn họ không có nói, tự ta phát hiện ra!"
Nàng đi đến trước mặt Lan Cửu, nhăn mũi ngửi mùi trên người hắn, lát sau nàng chê: "Có tắm cũng không hết mùi khói trên người chàng, mấy ngày nay chàng ở lỳ trong nhà bếp đúng không?"
Lúc đầu Tô Mật không nghi ngờ gì hết nhưng lúc lên kiệu xuất cung, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng.
Vốn dĩ lần này nàng đến để xem hắn bận cái gì, kết quả lượn lờ một hồi lại chưa hỏi được gì, trước kia dù có là chuyện cơ mật, chỉ cần nàng hỏi hắn sẽ trả lời. Sau khi thấy hắn vội vã tắm đến gặp nàng, Tô Mật rất cảm động vì hắn bận như vậy mà trước khi gặp nàng còn nhín chút thời gian sửa soạn.
Bình tĩnh nghĩ lại nàng mới thấy nghi ngờ.
Lan Cửu chưa bao giờ qua loa với bản thân, dù có bận cỡ nào hắn cũng dành thời gian sửa soạn chỉnh tề.
Lan Cửu luôn công tư phân minh, nếu quả thật bận đến mức đó hắn sẽ dành chút thời gian gặp mặt mình thôi, sao có thể nhàn nhã ở cùng mình cả một buổi sáng, không thấy bận rộn chút nào?
Lan Cửu: "Sao nàng phát hiện ra được?"
Tô Mật lườm hắn: "Tay của chàng đầy mùi gừng, có tắm cũng không hết mùi."
Tô Mật ngửi được mùi trên ngón tay nàng nên sinh nghi, nàng không có xuống bếp sao có thể có mùi gừng? Hai người nắm chặt tay nhau cả buổi sáng, nếu không phải hắn thì là ai?
Lan Cửu: …
Tô Mật ngửi mùi canh gà hạt dẻ rồi nhìn sắc mặt nặng nề của Lan Cửu, nàng khó hiểu: "Sao tự nhiên chàng học nấu ăn vậy?"
Lan Cửu: "Gần đây khẩu vị nàng không tốt, ta muốn nàng ăn nhiều chút."
Hắn có hơi bực bội, cũng có hơi buồn bã, trông như trẻ con.
Tô Mật thở dài, nắm lấy tay hắn, nàng nói: "Ta không có yêu cầu cao với chuyện ăn uống, chàng có lòng như vậy ta rất vui nhưng chàng bận nhiều việc, không nên lãng phí thời gian vào chuyện này."
Mặc dù chưa nói ra nhưng nhìn sắc mặt hắn, nàng biết kết quả không tốt.
Nếu có chút thành tích hắn đã khoe khoang rồi, mỗi một sợi lông mày đều như muốn nói mau khen ta đi, làm gì có chuyện như lúc này, biểu cảm hắn nhìn bình gốm có thể nói là vô cùng sầu khổ, nếu cái bình gốm kia là người hắn đã chém chết từ lâu rồi.
Lan Cửu cúi thấp đầu, có hơi ủ rũ.
"... Nấu ăn thật là khó."
Tô Mật khẽ lay tay hắn, nũng nịu dỗ dành: "Ta không thích những thứ này, thật đó, không cần học nữa."
Dỗ dành hắn vài câu, sắc mặt Lan Cửu mới khá hơn, hắn nhìn Tô Mật khẩn trương nói: "Ta không biết nấu cơm nàng có còn yêu ta không?"
Tô Mật: …
"Trước giờ chàng chưa từng biết nấu nướng!"
Tô Mật nhấn mạnh chuyện này.
Lan Cửu chớp chớp mắt, vẻ mặt mất tự nhiên, hắn nghiêng đầu sang bên, thấp giọng.
"Nhan sư phụ nói, vì ông ta nấu ăn ngon nên phu nhân ông ta mới một lòng yêu ông ta, muốn nắm bắt trái tim của nữ nhân, đầu tiên phải dỗ dành cái dạ dày của nàng ấy..."
Nếu không phải con người thê nô kia vô tình hay cố ý "Khoe khoang", Lan Cửu thật sự không cố chấp đến nỗi không đi tìm nàng mà vùi đầu vào phòng bếp, theo như lời của cái người thê nô kia, giống như không biết nấu cho vợ ăn là một chuyện rất mất mặt!
Tô Mật: …
"Không có, sao có thể như vậy được? Ta thích chàng như thế nào chàng còn không biết sao?"
Nàng khẽ lay tay Lan Cửu, nũng nịu mím môi.
Lan Cửu: "Vậy tại sao nàng lại thích ta?"
Hắn hỏi quá đột ngột, Tô Mật ngây người.
Lan Cửu lập tức tức giận chỉ trích.
"Nàng xem, nàng cũng không biết nàng thích ta ở điểm gì!"
Tô Mật: ...