Vết sẹo to bằng cái bát trên mông?
Chân mày thanh tú của Tô Mật nhíu lại, đây được xem là chuyện riêng của người ta mà? Viết cái này làm gì vậy? Xuống chút nữa không ngờ còn ghi chép rõ ràng nguyên nhân có vết sẹo trên mông. Vì người nọ lúc nhỏ nghịch ngợm, trêu mèo ghẹo chó, nhà hàng xóm có chó dữ, người nọ đứng gần con chó bị xích múa may, lắc mông khiêu khích.
Sau đó, con chó kéo đứt dây cột,...
"Phì."
Tuy la ghi chép nhưng lại dùng ngôn ngữ bình dị, Tô Mật mơ hồ tưởng tượng ra cảnh tượng một đứa nhỏ tinh nghịch bị chó đuổi chạy khắp nơi, nàng vùi đầu vào xem.
Lan Cửu nghiêng người dựa vào cánh cửa, khoanh tay đứng đó, đôi chân thon dài bắt chéo tùy ý, hai chiếc đèn trước cửa tỏa ánh sáng dịu nhẹ, dung nhan hắn vẫn phong trần tuấn lãng trong bóng đêm, Lan Cửu im lặng, cứ thế nhìn Tô Mật, ngọn đèn lưu ly khắc họa rõ ràng sự vui vẻ trong mắt Tô Mật, gió đêm lướt qua, hương hoa lan tỏa.
Lan Cửu ngửi đi ngửi lại, giương mắt nhìn, chậu hoa nhài trên bàn Tô Mật đang nở rộ, nhỏ nhắn trắng noãn, mùi hoa thơm nức mũi.
Tuy nhỏ, nhưng cảm giác tồn tại rất lớn.
Tính tình Tô Mật rất lãnh đạm, cùng lắm là gặp gì thì chấp nhận cái đó, chẳng có tham vọng phú quý gì đó, tổ yến cũng được cháo loãng nàng cũng không than vãn, người như vậy, sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện kiếm tiền? Lan Cửu không cần nghĩ cũng biết nàng đang vì hắn, nhìn cái bóng dưới ánh đèn của nàng hắn cong môi cười.
Tô Mật bắt đầu cố gắng rồi, trẫm cũng không thể lười biếng đúng không? Hắn xoay người về phòng.
...
Ban ngày, Vân Mặc hận lỗ tai mình quá thính, nếu không phải đêm nay Vân Noãn và Vân Thanh chạy quá nhanh, hắn chẳng muốn đến gác chút nào. Nhìn Hoàng thượng đi vào Kỷ gia với "Tâm trạng phơi phới", Vân Mặc đã chuẩn bị đồ bịt tai xong, đợi Hoàng thượng tắt đèn sẽ lập tức bịt lỗ tai lại, sáu đó thấy Tô Mật ra thư phòng ở gian ngoài, Hoàng thượng cũng đứng ở cửa ra vào một lúc lâu, chỉ vậy rồi về phòng sao?
Vân Mặc phi thân xuống từ nóc nhà, lẳng lặng thò đầu nhìn vào cửa sổ, ơ, Tô Mật đang đọc sách, Hoàng thượng cũng đọc sách chi vậy?
Vân Mặc yên lặng, tình hình này là sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đêm đã khuya, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu râm ran ở cạnh ao, cả Kỷ gia to lớn đã sớm im thin thít, hai vị này, không làm chuyện xấu hổ mà chỉ đọc sách thôi sao?
Vân Mặc tự kỷ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu bất đất dĩ, phi thân lên nóc nhà ngồi xếp bằng, hắn lắc đầu thở dài trong lòng.
Những người yêu nhau trên đời thật khó hiểu…
Không biết qua bao lâu, cũng không biết là canh giờ nào rồi, Vân Mặc thấy Lan Cửu đã đứng dậy đi ra gian ngoài lần thứ ba, mỗi lặng đều lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, sắc mặt lần sau không vui hơn lần trước, Vân Mặc chép miệng, người muốn đợi Tô cô nương ngủ gật rồi mới lên tiếng sao, một tiếng động cũng không tạo ra, Tô cô nương không rảnh nhìn người đâu.
Đang lặng lẽ châm biếm trong lòng, chợt thấy hơi chột dạ, giương mắt liền thấy Lan Cửu đứng trong viện, ngẩng đầu nhìn mình, trong viện không có treo đèn, bóng đêm dày đặc, Vân Mặc thấy bóng người cao lớn kia đưa tay ngoắc ngoắc mình.
Vân Mặc: …
Nuốt nước miếng một cái, nhảy khỏi nóc nhà.
Còn chưa kịp lên tiếng, âm thanh xé gió đã đến gần mặt, Vân Mặc giật mình, lách mình né, hoảng hốt: "Hoàng thượng?" Nếu thật sự trúng một quyền này, mặt sẽ sưng lên mất! Lan Cửu xoay các khớp xương, xương khớp phát ra tiếng răng rắc: ""Đêm dài đằng đẵng, đọ quyền cước một trận đi!"
Vân Mặc: Người đừng nghĩ thuộc hạ không biết người đang nghĩ gì nhé! Không! Được! Như! Ý! Đến tìm thuộc hạ trút giận chứ gì!
Chỉ tiếc Lan Cửu không cho Vân Mặc cơ hội phản bác, quyền đến cước cũng đến, Vân Mặc đành phải nghênh chiến, trúng đòn liền gào lớn họng, cũng chẳng sợ quấy nhiễu người khác.
Tô cô nương cô mau ra đây xem, người này đang giận chó đánh mèo, giận chó đánh mèo, giận chó đánh mèo!
Chỉ đáng tiếc, Vân Mặc và Tô Mật không có tâm linh tương thông, mãi đến lúc người hắn đổ đầy mồ hôi, bị đánh nằm bò trên đất, căn phòng nhỏ sáng đèn kia cũng chẳng có chút động tĩnh gì. Lan Cửu trút hết ra nên tâm trạng đã thoải mái hơn, chỉnh lại quần áo, cất bước đi về hướng thư phòng, đi được vài bước hô hấp đã bình thường trở lại.
Tô Mật thấy trước mắt có một cái bóng, ngẩng đầu, nàng thấy Lan Cửu lẳng lặng đứng trước bàn nhìn mình, khẽ mím môi.
Tô Mật khẽ giật mình, vô thức nhìn về phía chiếc đồng hồ Tây dương, không ngờ đã nửa giờ sửu, trễ vậy rồi sao? Ngẩng đầu nhìn lại Lan Cửu, vội hỏi: "Sao chàng chưa ngủ? Hai canh giờ nữa chàng phải lâm triều rồi!"
Lan Cửu buồn bã nói: "Ta đang chờ nàng."
Giọng hắn có hơi khó chịu, Tô Mật đứng dậy, đi đến trước mặt hắn: "Có phải chàng giận rồi không?"
Trước giờ Tô Mật ngủ sớm dậy sớm như đứa trẻ, lần đầu tiên nàng thức khuya như vậy, nhưng mắt vẫn sáng rỡ, chỉ hiện lên vài tia máu, Lan Cửu đưa tay vuốt nhẹ mắt nàng, nhẹ giọng: "Ta biết nàng vì ta, sao có thể trách nàng được chứ?" Không cần nói ra mà hắn đã hiểu tại sao mình làm vậy, cảm giác này, rất ngọt ngào.
Tô Mật thân thiết ôm lấy cánh tay Lan Cửu.
"Ta sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, mặc kệ tương lai có quốc nạn hay thiên tai, cũng không khiến chàng thiếu tiền!"
Ngữ khí tiểu cô nương vô cùng hùng hổ, ánh đèn khiến ánh mắt nàng lấp lánh đến nỗi không ai dám chạm vào. Lan Cửu cũng cười: "Được, vậy ta đợi nàng nuôi ta." Tô Mật gật đầu trịnh trọng, Lan Cửu nói tiếp: "Muốn kiếm tiền phải có sức khỏe đã, đi ngủ thôi?" Hiếm khi Tô Mật quyết tâm làm một chuyện, bây giờ nàng đang thấy rất hào hứng.
Nhưng nghe giọng Lan Cửu hơi trầm thấp, cực kỳ trầm thấp.
"Ta rất xót, nàng nghe lời nhé, hửm?"
Âm cuối kéo dài, rõ ràng giọng rất nhẹ nhưng lại làm tim Tô Mật mềm nhũn, nàng ngây ngốc nhìn Lan Cửu, mờ mịt để hắn kéo đi ra ngoài. Mãi cho đến lúc đi dưới hiên, trùng hợp nhìn thấy Vân Mặc khập khiểng đi ngang, Tô Mật giật giật ống tay áo Lan Cửu, chỉ vào Vân Mặc: "Hắn bị gì vậy?"
Lan Cửu nhìn thoáng qua, hắn ra vẻ kinh ngạc, nói: "Không biết, có thể hắn thấy đêm dài nhàm chán nên chạy loạn bị ngã cũng nên?"
"Hic!"
Bị vẻ "Không biết xấu hổ" của Lan Cửu làm tổn thương nghiêm trọng nên Vân Mặc bước hụt chân, dùng môi hôn đất, Tô Mật mím môi không đành lòng, hình như đau lắm. Vân Mặc lẳng lặng tự an ủi mình, đang định đứng lên thì nghe Lan Cửu xấu hổ nói: "Tuổi tác hắn còn nhỏ, vẫn chưa chín chắn, để nàng chê cười rồi."
Tay Vân Mặc vừa chống lên lại trượt xuống.
Phạm thượng được không nhỉ? Thật sự rất muốn.
…
Mặc dù tối hôm qua Tô Mật bị Lan Cửu kéo lên giường nhưng không cách nào dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu, nàng vẫn luôn nghĩ làm sao để gầy dựng lại danh tiếng gốm Thanh Hoa tao nhã, xoay qua xoay lại hồi lâu mới ngủ được, lúc nàng thức dậy, trời đã sáng rõ, hỏi Xuân Lan mới biết là sắp qua giờ Thìn rồi, nàng ngủ trễ cả bữa sáng luôn.
Dậy muộn nhưng thực tế thì chẳng ngủ được bao nhiêu, dù vậy Tô Mật vẫn cảm thấy tinh thần sảng khoái, nàng nhanh chóng rửa mặt dùng bữa sáng, sau đó chạy đến chính viện của Lão phu nhân, bà đang nói chuyện với mấy ma ma, Kỷ Ngọc Ảnh ngồi một bên nhàm chán đung đưa chân.
Kỷ Ngọc Ảnh nhìn thấy Tô Mật liền sáng mắt, cười nghênh đón: "Tỷ nỡ bỏ rồi à?" Tô Mật khó hiểu, ngồi lên sạp cùng nàng, nói: "Hôm qua tỷ có chút việc thôi, vậy mà muội đã dùng đến chữ "Nỡ bỏ" rồi! Kỷ Ngọc Ảnh gật đầu: "Hôm qua muội muốn đi tìm tỷ, kết quả bị Tổ mẫu ngăn cản, nói tỷ đang bận lắm."
"Tỷ bận làm gì vậy?"
Tô Mật: "Bận kiếm tiền."
Kỷ Ngọc Ảnh chớp chớp mắt: "Tỷ thiếu tiền hả?"
Không phải chứ?
Tô Mật đang định trả lời, thì thấy Kỷ Ngọc Ảnh cẩn thận móc hầu bao ra khỏi tay áo, nàng đưa cho Tô Mật, nói: "Muội có hai mươi lượng bạc, nếu tỷ cần tiền thì lấy dùng đi." Nhất thời Tô Mật không biết phải nói gì, Kỷ Ngọc Ảnh lại nói tiếp: "Muội dành dụm lâu nay chỉ được bấy nhiêu thôi."
Đường đường là con vợ cả Kỷ gia, vậy mà để dành mấy chục năm chỉ được hai mươi lượng bạc sao?
Tô Mật bật cười, đưa hầu bao lại cho cô nhóc Kỷ Ngọc Ảnh đáng thương: "Không cần đâu, khi nào cần muội giúp đỡ ta sẽ nói."
Kỷ Ngọc Ảnh còn định nói gì đó, chợt nghĩ đến Tô Mật là ai chứ, là bảo bối trong lòng Hoàng thượng đấy, dù tỷ ấy có thiếu tiền cũng chẳng thiếu hai mươi lượng bạc của mình đâu! Nghĩ vậy, Kỷ Ngọc Ảnh hơi ngượng ngùng, thu lại hầu bao, Tô Mật nói tiếp: "Muội chịu giúp ta, ta rất cảm kích, chỉ cần muội có lòng ta đã vui lắm rồi."
Giọng điệu nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi cười, chút xấu hổ nho nhỏ trong lòng Kỷ Ngọc Ảnh biến mất ngay lập tức, nàng vui vẻ lên tiếng: "Tỷ biết không, giờ tỷ nổi tiếng lắm rồi đấy, từ hôm qua đến hôm nay, mấy người gửi thiếp mời cho muội đều quanh co hỏi có thể đưa tỷ đi cùng hay không."
Hiện tại không ai dám gửi thiệp mời cho Tô Mật cả, Lâm gia gửi thiệp một cái hậu cung liền bị giả tán. Nhưng Tô Mật thật sự rất kín tiếng, hồi kinh cũng sắp hai tháng rồi, số lần ra khỏi nhà đếm trên đầu ngón tay, còn chưa từng đến nhà khác làm khách, rất nhiều nhà hiếu kỳ, đều muốn biết rốt cuộc Tô Mật này là thần thánh phương nào.
Không dám quấy rầy Tô Mật, họ liền chuyển chủ ý qua Kỷ Ngọc Ảnh.
Kỷ Ngọc Ảnh nói: "Tỷ yên tâm, ta từ chối cả rồi, ta chẳng quen biết bọn họ, đi làm gì chứ."
Nàng tiếp tục nói: "Trái lại muội có nhận được vài bức thư, lạ là họ không mời muội đến nhà hay đến nhà chúng ta làm khách, mà chỉ muốn muội chuyển lời đến tỷ."
Tô Mật: "Chuyện gì?"
Kỷ Ngọc Ảnh cười xấu xa nhìn Tô Mật, khuôn mặt gian xảo: "Hỏi tỷ làm thế nào mà nắm được bệ hạ của chúng ta trong lòng bàn tay, tỷ có bí quyết gì khiến bệ hạ của chúng ta một lòng như vậy!"
Làm gì có người ngoài nào hỏi như vậy, rõ ràng là Kỷ Ngọc Ảnh mượn cớ trêu ghẹo mình đây mà! Tô Mật cũng chẳng tranh luận với nàng ấy, trực tiếp xông đến cù vào sườn nàng ấy.
"Xem tỷ dạy dỗ muội thế nào đây!"
Ninh ma ma vẫn chưa vào cửa mà đã nghe hai nha đầu này ầm ĩ, còn tưởng họ đang cãi nhau, bà vội vã đi vào xem, ai ngờ, hai người họ đang lăn lộn trên sạp, y phục xốc xếch, trâm cũng rơi ra ngoài, bà lắc đầu bật cười: "Nào đừng đùa nữa, Lão phu nhân đang đợi đấy." Lúc này hai người họ mới đứng dậy, giúp nhau chỉnh lại y phục và búi tóc.
Hai người cùng nhau đến phòng chính của Lão phu nhân, Tô Mật thân thiết ngồi cạnh Lão phu nhân, ôm lấy cánh tay bà, nói: "Lão phu nhân, con không hiểu."
"Sao những tài liệu người đưa con hôm qua, toàn viết về cuộc đời từ nhỏ đến lớn của người khác vậy?"
Đúng vậy, Tô Mật mất hết hai canh giờ mà vẫn chưa xem hết tư liệu về người đầu tiên, đó căn bản không gọi là tư liệu, mà là viết về đời tư của họ, ngay từ khi còn nhỏ đến trung niên, thậm chí thói quen hằng ngày cũng liệt kê rõ ràng, hiện tại Tô Mật vẫn còn nhớ Lý Vượng Nam kia thích ăn cay, đặc biệt là lẩu cay Tứ Xuyên.
Lão phu nhân không trả lời vấn đề của Tô Mật, mà cầm lấy tay nàng, hỏi ngược lại: "Con cảm thấy Lý Vượng Nam kia là người thế nào?"
Lý Vượng Nam là người thế nào ư? Tô Mật nhanh chóng nghĩ về cuộc đời của y, sắp xếp lại một trận mới đắn đo nói: "Lúc nhỏ khá ngang bướng, trưởng thành xem cái ác như kẻ thù, hiện đã trung niên, trái lại khá trầm ổn." Chớp chớp mắt bổ sung: "Nhưng bản tính vẫn cực kỳ lương thiện, thấy chuyện bất bình sẽ nói thẳng."
Tô Mật nhớ lại một đoạn nàng đọc tối qua, vì lật tẩy một kẻ buôn người, cứu được đứa nhỏ nên người này bị trả thù, mặc dù không mất mạng nhưng lại bị trùm bao tải đánh một trận nhừ tử.
Lão phu nhân hỏi lại: "Vậy con cảm thấy con người y có dùng được hay không, có đáng tin tưởng không?"
Tô Mật gật đầu.
"Được ạ."
Không chút do dự.
Lão phu nhân cười, khẽ nói: "Đây chính là chỗ tốt của việc ghi chép về cuộc đời họ, con hỏi ta hắn có phải người tốt không, ta có thể trả lời cho con biết nhưng con có thật sự tin tưởng hắn hay không? Người ngoài có nói nhiều cũng vô dụng, tự con nhận thấy mới rõ ràng hơn hết." Bà nói tiếp: "Nếu thời gian gấp rút, thậm chí ta có thể nói tóm gọn cho con nghe."
"Nhưng bọn họ đi từ quê lên kinh thành, tụ họp đầy đủ cũng phải mất mười mấy ngày."
"Có khá nhiều thời gian nên con cứ xem từ từ, dựa vào tác phong hằng ngày của họ quyết định xem nên trọng dụng ai."
Những lời Lão phu nhân nói đã cảnh tỉnh Tô Mật, mặc dù năm đó ngồi lên vị trí Hoàng quý phi nhưng nàng chưa từng quản lý nội vụ, đám cung nữ thái giám của nàng cũng chẳng cần nàng quan tâm, họ đều do Lan Cửu đưa đến, họ ai làm việc nấy, hoàn toàn không cần Tô Mật nhúng tay, lần đầu tiên Tô Mật biết, thì ra nhìn người cũng cần phải học.
Lão phu nhân nhìn Tô Mật với đôi mắt tràn ngập thương yêu, tiểu cô nương mềm yếu ngây thơ này, về sau con còn phải chưởng quản chuyện trong cung, mượn chuyện này học hỏi dần là vừa.
Bà nhẹ nhàng nói: "Con dùng tâm để nhìn, đừng hấp tấp, có vấn đề gì cứ đến hỏi ta, ta sẽ cho con lời khuyên, những người đó thật sự trung thành với nương của con, có thể con sẽ cảm kích trong lòng, bọn họ cũng đáng để con cảm kích nhưng mà..." Dừng một chút, bà nghiêm túc nhìn Tô Mật, nói: "Có thể cảm kích nhưng đừng quên thân phận của mình."
Tô Mật: "Thân phận của con sao?"
"Đúng vậy."
Lão phu nhân gật đầu, đôi mắt vẫn đục đầy minh mẫn: "Cảm kích nhưng đừng quên thân phận chủ tử của mình, người hiền sẽ bị bắt nạt, sáu chữ này có thể áp dụng lên bất kì ai."
Kỷ Ngọc Ảnh buồn bã nói: "Không sai, tỷ nhìn muội là biết."
Lão phu nhân ôm Kỷ Ngọc Ảnh đang dẫu môi vào lòng: "Không sao cả, Tổ mẫu dạy con quản lý nhà cửa, sau này không ai dám khinh thường con nữa!"
"Vâng ạ!"
Kỷ Ngọc Ảnh vui vẻ gật đầu.
...
Nghe Lão phu nhân nói những điều đó, Tô Mật vừa suy nghĩ vừa đi về Lưu Phương viện, dù cảm kích cũng không được quên thân phận, phải có giới hạn, nắm mọi thứ trong tay bằng cách nào đây? Ngồi trước bàn hồi lâu, nàng mới suy nghĩ ra thứ đại khái được gọi là điều lệ, tạm thời gác sang một bên, Tô Mật tiếp tục xem tư liệu.
Mãi cho đến lúc Xuân Lan đến gọi dùng cơm trưa Tô Mật mới ngẩng đầu, vuốt vuốt cái cổ khô khốc, nheo mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, cả hai mắt đều thấy mỏi. Dùng cơm trưa xong Tô Mật không trở về thư phòng mà đi dạo một lát, tiêu hóa hết thức ăn nàng mới chuẩn bị về phòng nghỉ trưa.
Sự hăng hái qua đi là lúc sự mệt mỏi lên ngôi.
Nào ngờ còn chưa kịp quay đầu đã nhìn thấy tà áo đỏ xuất hiện ở cửa lớn, Tô Mật nhìn kỹ thì ra là Kỷ Ninh, hắn đang cầm một cái hộp vuông màu đen, Tô Mật hỏi thẳng: "Đệ cầm cái gì vậy?" Kỷ Ninh không đáp lại, hắn nhấc chân bước lên bậc thang đá, Tô Mật vội vã đi theo bóng chiếc áo bào đỏ của hắn.
Kỷ Ninh mở hộp đặt lên bàn.
Tô Mật nghi hoặc nhìn chiếc hộp.
"Hít!"
Nàng kinh hĩa hít sâu một hơi, cả một hộp ngân phiếu, lại còn là ngân phiếu một ngàn lượng, cả một rương này chắc cũng phải mấy chục vạn lượng, Tô Mật trừng mắt nhìn Kỷ Ninh: "Đệ cướp tiền trang à?"
Kỷ Ninh: ". . ."
"Tỷ quên Tô gia rồi hả?""Đây là tiền mặt của Tô gia, tổng cộng bốn mươi hai vạn lượng."
Tô gia? Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Mật đã quên bén Tô gia, nàng ngẫm nghĩ, sắc mặt có hơi phức tạp: "Họ rời khỏi kinh thành rồi à?" Kỷ Ninh gật đầu, nói tiếp: "Sớ nhận tội đã được đưa vào cung, chuyện này không cần tỷ để tâm." Tô Mật ngồi trên ghế, nghĩ đến những chuyện Tô gia làm năm đó, nhìn cả một rương ngân phiếu này cũng chẳng thấy vui.
Có nhiều tiền hơn nữa nương cũng không sống lại được.
Kỷ Ninh ngồi đối diện Tô Mật, giọng nói trong trẻo vang lên: "Đây chỉ là tiền mặt, còn có cửa hiệu, điền trang, những thứ này cần chút thời gian mới đến tay chúng ta."
Hôm đó Tô gia cuống cuồng bán cửa hiệu, điền trang đều bị Kỷ Ninh tiếp nhận, căn bản không cần phải ra tiền mà gần như cho không, mấy hôm nay Kỷ Ninh đang bận rộn lo lắng thủ tục.
"...Ừm."
Tô Mật không hứng thú cho lắm, nàng chỉ trả lời qua loa.
Kỷ Ninh lẳng lặng nhìn Tô Mật, thấy tâm nàng không ở đây, hắn lên tiếng: "Đệ phải đi rồi." Tô Mật giật mình, vội ngẩng đầu, hỏi: "Đệ phải đi đâu?" Dừng một chút, nhìn thân thể gầy gò của Kỷ Ninh, nói: "Đệ muốn ra ngoài tìm đại phu à?" Kỷ Ninh lắc đầu, chậm rãi nói: "Đến biên quan, ra chiến trường."
"Làm càn!"
Tô Mật lập tức đứng lên.
"Thân thể đệ yếu như vậy, sao có thể ra chiến trường được? Yên tâm, ta sẽ khuyên hắn!"
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn Tô Mật đang kích động, nàng mở to mắt, hắn cười nói: "Không phải tỷ nói, nếu tỷ mở miệng sẽ phản tác dụng sao?"
Tô Mật nhíu mày, nói: "Chuyện liên quan đến tính mạng, không thể làm bậy được!"
Kỷ Ninh: "Tự đệ muốn đi."
Tô Mật: "?"
"Đệ muốn đi tìm con đường mà đệ nên đi, chuyến đi này, đệ nhất định phải đi."
"Người không ép buộc đệ, người còn bảo Từ thái y đi theo đệ."
Kỷ Ninh cười nhẹ, rõ ràng hắn đang mặc áo bào đỏ, tính tình tùy hứng nhưng nụ cười lại trong trẻo như ngọc, nhìn hắn cười Tô Mật có hơi sửng sốt, giống như đã nhìn thấy một Kỷ Ninh khác, Tô Mật mới khàn giọng nói: "Vậy chừng nào đệ về?"
"... Khi nào suy nghĩ rõ ràng."
Cùng lúc đó, ở trong cung.
Lan Cửu đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, Từ thái y ở dưới bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt đen sáng rực có thần. Nếu là người khác bị nhìn như vậy thì đã sớm thấy không tự nhiên, Lan Cửu vẫn cúi đầu như cũ, không trong tay không ngừng lay động. Từ thái y nhìn hồi lâu, lão khẳng định Lan Cửu sẽ không để ý tới mình.
Xoay chuyển tầm mắt, nhìn về phía Phúc Thuận đang giả điên bên cạnh.
Rõ ràng Phúc Thuận đang cúi đầu, lúc Từ thái y quét mắt đến y liền lê bước, quay lưng lại với lão, đầy vẻ xa lánh, lão muốn chết cũng đừng kéo ta theo!
Từ thái y: ...
Không ai để ý đến lão phu có phải không? Tốt lắm!
Lão tằng hắng, thở dài một cái.
"Haizz!"
Tiếng thở dài thườn thượt này khiến Phúc Thuận nổi cả da gà, Lan Cửu dừng tay, ném mạnh bút lên bàn, lạnh mắt nhìn Từ thái y. Từ thái y làm lơ ánh mắt lạnh lùng này của Lan Cửu, lão căng họng lên kêu gào.
"Lão phu thật đáng thương, đã sắp bảy mươi tuổi rồi, bộ xương già này không biết gãy lúc nào nữa!"
"Biên cương chiến loạn vừa khổ vừa lạnh, một lão già như ta, nói không chừng sẽ chết bất đất kì tử!"
"Tuy trên không có mẹ già nhưng dưới lại có một đám con cháu gào khóc đòi ăn!"
"Nếu lão phu đi thật, họ phải làm sao đây!"
Chỉ một câu đã bắt lão phu đến biên quan, một điểm tốt cũng không có, mơ đi!
Lan Cửu nghe Từ thái y thở dài, thậm chí lão còn an bài sẵn hậu sự cho mình, cuối cùng cũng chịu mở miệng. Từ thái y nhìn Lan Cửu với vẻ đáng thương, thấy cuối cùng hắn cũng mở miệng, lão liền sáng mắt lên, mau mau đi, thưởng tiền, thưởng đồ, cái gì lão phu cũng nhận!
Lan Cửu: "Vậy là Từ thái y không muốn đi?"
Từ thái y: Hả? Cái này không có trong kịch bản?
Lan Cửu nhìn về phía Phúc Thuận: "Nếu Từ thái y đã không muốn đi, ngươi đi gọi Hồ thái y đến đây." Phúc Thuận đáp lời, đi thẳng ra ngoài, cuối cùng Từ thái y cũng bình tĩnh.
"Thần đi, thần đi."
Một xác hai hồn, chuyện khó gặp trong đời, nhất định phải đi, có chết cũng phải đi!
Lan Cửu: "Đám con cháu thì sao, kệ chúng à?"
"Con cháu tự có phúc của con cháu, không nên ăn bám!"
Lan Cửu gật đầu hài lòng.
"Lui xuống đi."
Từ thái y xéo ra ngoài với hai mắt đẫm lệ.
Keo kiệt, hẹp hòi, bủn xỉn, một lượng bạc cũng không cho ta!
...
Kỷ Ninh rời khỏi Kỷ Ninh vào một buổi sáng mưa phùn, Tô Mật và tất cả người Kỷ gia đứng ở cửa, Lão phu nha và Tam phu nhân khóc thút thít, Tô Mật nhìn Kỷ Ninh che dù đứng ngoài cửa, áo bào đỏ bị mưa phùn nhuốm vẻ u sầu, hắn khẽ mím môi, xa xa cúi đầu với đám người Kỷ gia.
Mưa phùn nhanh chóng thấm ướt tấm lưng gầy yếu của hắn.
Tô Mật bồi hồi nhớ lại ngày đó, Kỷ Ninh trong chiếc áo bào xanh cũng như thế này.
Có quyến luyến cũng phải đi, Kỷ ninh leo lên xe, Lão phu nhân khóc rấm rứt, Tô Mật đỡ bà, nhìn chiếc xe ngựa dần biến mất trong màn mưa.
[Đệ sẽ sống sót trở về chứ?]
[Đệ sẽ trở về, đệ vẫn chưa nhìn thấy tỷ xuất giá, đệ không chết đâu, đừng lo.]
Xe ngựa đã biến mất nơi cuối đường, trong tầm mắt Tô Mật chỉ có màn mưa trắng xóa.
"Được, tỷ đợi đệ trở về dự hôn lễ của tỷ."
Xe ngựa càng đi càng nhanh, ra khỏi thành liền đi vào quan đạo. Kỷ Ninh dựa vào vách xe, rũ mắt xuất thần. Không biết qua bao lâu, Kỷ Ninh cảm thấy một ánh mắt kỳ dị đang nhìn mình, hắn chau mày ngẩng đầu, liền nhìn thấy một lão già mặt gian!
Từ thái y cười "Ha ha", xoa xoa tay, nhìn Kỷ Ninh với đôi mắt sáng rực.
"Chàng trai trẻ, đau lòng xong chưa?"
"Nếu đau lòng xong rồi thì để lão phu xem thử nào?"
Lần này Kỷ Ninh xuất hành có một đội thị vệ hộ tống, trong đó có Vân Ách. Vân Ách đang ngồi bên ngoài xe ngựa, bất chợt.
"A!"
Tiếng kêu đau đớn thê lương khiến Vân Ách khựng lại, nhanh chóng kéo dây cương, xe ngựa vẫn chưa hoàn toàn ổn định hắn đã vội mở cửa xe, là ai đánh lén? Kết quả, vừa ló đầu vào đã thấy Kỷ Ninh đạp Từ thái y một cước, lão nằm trên mặt đất, mắt trái đã bầm tím.
Vân Ách: ...
Khuôn mặt thanh tú của Kỷ Ninh tràn đầy sát khí.
"Đây thật sự là Từ thái y sao?"
Hắn nheo nheo mắt, nói: "Chỉ sợ người tùy tiện ném một lão già háo sắc đến đây?"
Vân Ách: ...
Tốt lắm, thì ra lão không chỉ trêu ghẹo Hoàng thượng và chúng ta, mà là gặp người nào cũng trêu, Vân Ách trừng mắt nhìn, không để ý đến Từ thái y đang kêu cha gọi mẹ nữa, hắn lui ra ngoài, không quên đóng cửa xe lại, giơ roi tiếp tục xuất hành. Xe ngựa thì bình thường nhưng thị vệ đeo đao hai bên không phải giả.
Không ai dám trêu vào cả, nhìn thấy từ xa đã vội tránh đường, trong lòng còn thắc mắc là đại nhân nhà ai ra ngoài.
Ơ, hình như trên xe có người đang khóc than?
Nghe lầm ư.