Lan Cửu vẫn không biến sắc, im lặng đứng sau Tô Mật.
Tô Mật nhìn rất lâu, không thấy Lan Cửu có động tĩnh gì, chỉ vững vàng đứng ở phía sau.
Ủ rũ cúi đầu bước đi. Tô Mật bước vào trong, Lan Cửu vẫn đi theo sau, ánh mặt trời bị hắn che lại phía sau lưng, thân ảnh cao lớn vững vàng bảo hộ cả người Tô Mật. Tô Mật cúi đầu, nhìn thấy bóng Lan Cửu vẫn thủy chung che chắn cả người mình, tâm tình xao động bỗng trở nên an ổn.
Bước theo ánh nắng, đi đến trước cửa.
Bùi Trạch đưa lưng về phía sau, ngồi bệt, hướng về phía trước, trước hắn là pho tượng Phật, khuôn mặt hiền lành, hai bên là hương đàn hương quanh quẩn. Xung quanh bày biện đơn giản, ngoại trừ am Phật, chỉ có một bộ bàn ghế cùng đệm chăn. Tô Mật dừng mắt trên người Bùi Trạch, thấy hắn vận thanh y đơn giản, giày vải dính bụi, bỗng nhớ đến trước đây.
Nhớ đến năm đó lúc vào Bùi phủ.
Lúc đó, mình tạm thời ở thư phòng của Bùi Trạch.
Lúc vừa vào Bùi gia, chỉ cảm thấy lời đồn đại là đúng, những đồ ăn, đồ dùng của Bùi gia, thậm chí là của hạ nhân, mình nhìn thấy đều không thể gọi tên, không dám nói một lời, sợ người ta nghe thấy sẽ cười nhạo. Ai ngờ lần đầu đến thư phòng của Bùi Trạch, vẫn là ngây ngốc.
Bùi gia khắp nơi đều là kim ngọc, nhưng thư phòng này không hề có gì, thậm chí là cột trụ ở hành lang cũng chưa sơn màu, cả thư phòng là màu gốc của gỗ, là mùi mộc hương thanh nhã. Lúc ấy mới nghĩ, Bùi gia sang trọng vậy, sao thư phòng công tử lại mộc mạc đến thế?
Quá mức kinh ngạc, liền thốt lên câu hỏi.
Tô Mật vẫn nhớ mãi ánh mắt khinh bỉ của người quét dọn ấy.
[Đây là cây lim ngàn năm không mục, hương gỗ không bao giờ tiêu tan, lại phòng được cả sâu bọ, bán ngươi đi cũng không mua nổi một mảnh đâu.]
Những lời còn lại, Tô Mật nhớ không nổi nữa, chỉ nhớ ánh mắt khinh miệt kia, càng nhìn càng khiến bản thân thấy thấp kém.
Chuyện như vậy, mỗi ngày đều xảy ra ở Bùi gia, thậm chí động tác lúc ăn cơm của nàng cũng bị người ta chế nhạo, bây giờ nhớ lại đã trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ sự cười nhạo, giễu cợt kia khiến nàng không dám ngẩng mắt nhìn ai.
Những gì xảy ra ở Bùi gia, nàng chỉ muốn hỏi một câu.
Sao lòng người lại rách nát đến thế?
Bùi Trạch lúc đó, đối với mình mà nói chính là cây gỗ trên sông, là cơ hội sống sót của nàng.
Đại công tử ôn nhu như ngọc, thanh nhã như trăng, tất cả Vân Xuyên đều biết.
Bị người ta đối xử thế nào nữa, chỉ cần nhìn Bùi Trạch là được an ủi. Hắn ôn nhu như vậy, chưa từng hạ nhục chính mình lần nào, luôn cười với mình, đối với Bùi Trạch, nàng tin tưởng tín nhiệm hết mực. Cho nên, lúc mình bị chính Bùi Trạch kéo đến chỗ Lan Triệt, chân tướng của ba năm nay mới dần hé mở, tất cả những gì gọi là tin tưởng, tín ngưỡng, đều bay đi hết.
Chỉ khi bị người ta hung hăng dẫm đạp, mới hiểu hết đạo lý này.
Nếu chủ tử không cho phép, sao hạ nhân dám làm bừa.
Lúc đó chính mình không hiểu, sao Bùi Trạch phải làm vậy với mình? Tại sao?
Câu hỏi này, mãi mãi không có đáp án.
..........
Bùi Trạch đang ngồi niệm Phật bỗng dừng lại, chậm rãi xoay người, sao đó thấy Lan Cửu một thân huyền y lãnh đạm, hắn mím môi, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn người trước mắt. Đó là hoàng thượng, ngươi mau quỳ xuống vấn an, trong lòng nghĩ vậy, nhưng thân mình không nhúc nhích, chỉ nhìn cô nương nhỏ xinh kia.
Đó là cô nương xuất hiện trong hàng ngàn giấc mộng của hắn.
Là cô nương mà hắn muốn giết cũng không nỡ xuống tay.
Nàng đang nhìn mình, ánh mắt có buồn bã, trách cứ, có rất nhiều điều chính mình không nhìn ra. Không, nàng đừng nhìn ta như vậy, nàng đáng ra nên thích thú nhìn ta, rõ ràng trong mắt nàng chỉ có một mình ta!
Tô Mật hoàn hồn, giương mắt lên chạm phải hai mắt Bùi Trạch, cặp mắt kia ươn ướt, sớm mất đi nguyệt sắc, không thanh nhã nữa, ân ẩn điên cuồng. Tô Mật chưa từng nhìn thấy Bùi Trạch như vậy, hắn xưa nay đều thành thục, cao cao tại thượng nhìn xuống mình, từ khi nào, đã ngẩng lên nhìn mình?
Bước vào phòng, Tô Mật nghĩ rất nhiều, mình đã không còn là mình năm xưa nữa, thậm chí có thể đường hoàng hỏi hắn, sao năm đó lại làm vậy.
Chỉ là khi nhìn thấy Bùi Trạch như vậy, trong lòng lại có chút dao động.
Tô Mật cúi đầu nửa ngày, bỗng nhiên cười, ngẩng đầu nhìn Bùi Trạch.
Tim Bùi Trạch bỗng dưng đau thắt, luôn cảm thấy lời nói tiếp theo đây của nàng sẽ là câu nói mà cả đời mình không muốn nghe. Nhìn Tô Mật cười, không, nàng đừng nói, cầu xin nàng đừng nói! Sự cầu khẩn tràn ngập ánh mắt Bùi Trạch, chỉ là Tô Mật vẫn cười, cười rất nhẹ nhõm.
“Gỗ lim dù có tốt, nhưng khí nặng, nếu nói là bảo vệ sách, vẫn là gỗ mộc tốt hơn."
Nói xong, cũng không nhìn Bùi Trạch nữa, xoay người.
Bùi Trạch lập tức đứng dậy.
Không!
Tuy không hiểu nàng nói gì, nhưng vẻ thanh thản của nàng, vẻ kiên quyết lúc quay đi của nàng, không, không thể như vậy! Chỉ là lúc đứng lên, hàn ý như vây lấy mình, chặt chẽ giam mình tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên thấy Lan Cửu đang bình tĩnh nhìn mình, mâu thần tràn ngập lãnh ý.
Tô Mật đến bên Lan Cửu, đưa tay kéo vạt áo hắn, ngẩng đầu, nhẹ nói: “Đói rồi.” Lan Cửu gật đầu, nói: “Ra bên ngoài đợi ta.” Tô Mật gật đầu, bước ra ngoài, vào khoảnh khắc chân chạm bên ngoài, bỗng thấy khoan khoái lên thật nhiều, áp lực nhiều năm cũng đã biến mất.
Tâm không còn nặng, đáp án cũng không còn quan trọng nữa.
Bùi Trạch nghẹn họng trân trối nhìn Tô Mật rời đi, nàng đi nhanh như vậy, hoàn toàn không quay đầu! Mắt ửng đỏ nhìn Lan Cửu, không che giấu hận ý, giờ khắc này, không còn là quân thần, chỉ còn là nam nhân đã cướp đi cô nương của mình, là hắn, tất cả là do hắn!
Lan Cửu ở lại, vốn là để trút giận thay cho Tô Mật.
Vật nhỏ yếu lòng, đương nhiên sẽ không buông lời ác độc.
Chỉ là nhìn Bùi Trạch như vậy, rõ ràng đang giận nghiến răng, lại không dám bổ nhào đến.
Lập tức hứng trí.
Tang gia chi khuyển.
Xoay người.
Bùi Trạch cuộn chặt nắm đấm, máu tươi từng giọt rơi xuống.
“Tại sao?”
“Rõ ràng ngươi biết nàng không muốn gặp ta, tại sao lại dẫn nàng đến?”
Lần đến này, là để mình và nàng cắt đứt quan hệ!
Lan Cửu dừng cước bộ, quay lại, nghiêng đầu, nhìn Bùi Trạch, không thèm che giấu vẻ chán ghét: “Bởi vì trẫm không cho phép ngươi tồn tại trong suy nghĩ của nàng, dù là ác mộng.”
Dứt lời, cũng không quan tâm Bùi Trạch nữa, xoay người đi ra ngoài.
.............
Trong phòng lại quay về vẻ yên tĩnh, chỉ có đàn hương thoang thoảng như cũ mà ở chùa Hộ Quốc vẫn luôn mang theo, chỉ có Phật ẩn đàn hương này mới có thể miễn cưỡng ổn định tinh thần mình, khiến mình không nghĩ đến Tô Mật nữa. Nhưng bây giờ, Phật ẩn đàn hương vẫn như trước, nhưng tâm thần vẫn không cách nào an ổn. Bùi Trạch ngã phịch xuống đất, mâu trung là mắt Phật vẫn từ bi như vậy.
Bùi Trạch quỳ dười đất, dập đầu, khóe mắt đã ướt đẫm.
Ít nhất, phải cho ta biết, ta rốt cuộc đã làm ra chuyện gì tổn thương nàng đến vậy.........
Trong lúc hoang mang, Bùi Trạch nhìn thấy mình lúc mười tuổi.
Ở Ninh vương phủ, thấy được bức tranh mỹ nhân Lan Triệt thích nhất, khoảnh khắc thấy bức tranh đó, Bùi Trạch đã bỏ qua hết những gì gọi là kỳ quái, chỉ một mực nhìn bức tranh đó, đó là Tô Mật, Ninh vương sao lại có bức tranh Tô Mật?!
Tâm thần chấn động, hình ảnh lại xoay chuyển, cư nhiên là mùa xuân hoa nở.
Là mình của năm mười lăm tuổi, ở hoa hải lý của Xuân Hà thôn, thấy được dung mạo còn non nớt của Tô Mật.
Bùi Trạch phiêu diêu giữa không trung, tận mắt thấy chính mình dẫn Tô Mật về phủ, rõ ràng cật lực bảo hộ nàng nhưng lại ám thị cho người ngoài hạ nhục nàng, mỗi khi Tô Mật đau khổ, chính mình sẽ xuất hiện an ủi. Thấy Tô Mật ngày càng hèn mọn, yếu đuối, thấy chính mình trong mắt nàng ngày càng cao lớn.
Cưỡi ngựa xem hoa, phiền phức mà đơn giản.
Cuối cùng nhìn thấy mình mời Ninh vương đến Vân Xuyên làm khách, còn cố ý để Tô Mật đến hầu hạ, Bùi Trạch lập tức mở mắt.
Đàn hương như vẫn như xưa, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng chuông, lệ sớm đã rơi đầy mặt.
Hình ảnh còn lại, không cần nhìn nữa, người kia chính là mình.
Bởi vì Tô Mật giống với bức tranh trong Vương phủ, vừa nhìn thấy nàng lần đầu tiên đã không hề do dự mang nàng đi. Vì Ninh vương thích người nhỏ bé yếu ớt, đẹp đẽ mà đáng thương, nên đã dùng ba năm, khiến thể xác và tinh thần của Tô Mật xoay quanh chính mình, khi đã thuần thục, không chút do dự vứt nàng đi.
Bộ dạng tan vỡ, là kiểu Ninh vương thích nhất.
“Ha ha ha!”
Bùi Trạch đột nhiên phá lên cười, vừa cười vừa khóc, trông rất đáng thương và chật vật.
Đó là chính mình.
Nếu kiếp này Tô Mật không đi vào mộng, nếu mình không thấy nàng ở Xuân Hà thôn, cũng sẽ vẫn làm như vậy! Một nữ nhân đổi lấy sự thân cận với Ninh vương, vụ mua bán này là tất yếu, làm vậy là không sai!
Đúng vậy!
Mâu mắt Bùi Trạch phát cuồng, hai mắt đẫm lệ càng hung tợn.
“Phụt!”
Một ngụm máu phun ra nhuộm đỏ mặt đất, Bùi Trách cúi mắt nhìn, là màu đỏ sao, tựa như hải đường tươi đẹp trong phủ năm đó, mà nàng trốn trong đó mấy canh giờ, chỉ để nhìn mình một lát, dáng người nhỏ bé, vẻ ái mộ rõ ràng đến vậy, mình ngẩng đầu, nàng liền xấu hổ nấp vào trong, làn váy còn rực rỡ hơn hải đường.
“Mật Nhi....”
Bùi Trạch cười đưa tay nắm lấy tay Tô Mật, nắm lấy một Tô Mật trong lòng mình, nắm lấy một Tô Mật chỉ cười với mình.
Bùi Trạch chớp chớp mắt, trước mắt trống không, cuối cùng cười khổ, cô nương đẹp hơn hải đường kia, sớm đã bị ngươi hủy hoại, chính ngươi!
“Phụt!”
Bùi Trạch không ngừng nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, thân mình lay động, cuối cùng ngã về phía sau.
Tô Mật, ta chính là người vì tiền đồ mà không từ thủ đoạn.
Nếu có kiếp sau, nàng đừng gặp ta, đừng...tin ta.