Tô Mật không nói gì, nhưng mày cau lại, thiếu điều muốn khắc bốn chữ này lên mặt. Kỷ Ninh thấy rõ biểu hiện của nàng, mắt phượng lưu chuyển, khóe miệng chậm rãi cong lên, trào phúng mang tà khí nói: “Ta thật sự có chút thương cho hắn, nói đến vậy, kết quả ngươi lại không hiểu rõ tâm ý hắn.”
Nói là đáng thương, nhưng sao khóe miệng sao lại cong lên như vui thích khi thấy người khác gặp họa vậy chứ?
Tô Mật nhíu mày nhìn hắn, quả thật không hiểu sao lại có sự thay đổi lớn trong một người đến vậy.
Nửa canh giờ trước, Kỷ Ninh là quân tử đoan chính, là người ôn nhu thanh nhã. Nhưng bây giờ, vẫn là khuôn mặt kia, nhưng cả người đều thay đổi, thiếu niên công tử kim sinh ngọc dưỡng kia giờ toàn là tà khí, dung nhan tự phụ phóng đãng, tuy đẹp nhưng quái đản.
“Sao, sao lại nói vậy chứ?”
Tô Mật vừa hỏi vừa nhẹ lùi về sau.
Kỷ Ninh liếc nhìn Tô Mật, không tồi, rùa con còn biết đường trốn chạy, không những không ngăn lại, còn vui vẻ nhìn. Khóe miệng vẫn luôn cong lên như thấy được món đồ chơi đặc biệt. Nhìn Kỷ Ninh thanh quý này cười như đứa nhỏ, Tô Mật chỉ cảm thấy hàn khí trong lòng càng sâu.
Từng bước từng bước lết được đến ngoài cửa.
Ngoài tiểu viện có vài người hầu, chỉ cần ở hành lang gọi một tiếng bọn họ sẽ nghe thấy.
Cửa đã gần ngay trước mắt, cả tim nàng như muốn dâng lên đến cổ họng. Kỷ Ninh cuối cùng cũng chơi đủ rồi, ngước mắt, lười nhác nói: “Tổ mẫu quả thật sẽ nói cho ngươi chuyện về nương ngươi, nhưng tuyệt đối không tỉ mỉ như ta kể, ngươi quả thật muốn chạy sao?”
Không sai, Tô Mật đang nghĩ, dù sao Kỷ lão phu nhân cũng sẽ nói, bây giờ Kỷ Ninh này quá kỳ quái rồi, chọc vào không được trốn đi cho rồi. Thanh âm lười nhác của Kỷ Ninh nhẹ rơi vào trái tim yếu ớt của Tô Mật. Kỷ lão phu nhân rất tốt với mình, không sai, nhưng, bà ấy hình như vẫn luôn lảng tránh chuyện về nương.
Là không nỡ nói sao?
Lại nhìn Kỷ Ninh, khóe môi hắn một mực cong lên, mâu mắt ánh lên vẻ hứng thú, nhưng lại không có chút lương thiện nào.
Không có lương thiện, hắn sẽ không ngại gì mà không nói thẳng.
Biết là hố, nàng vẫn cứ đạp lên vậy.
Dừng chân, lại lết mấy bước trở về, cắn môi nói: “Ta không hiểu rõ ý ngươi, Lan Cửu có bao giờ đối với ta một lòng một dạ gì chứ.”
Lan Cửu rất tốt với mình, không sai, nhưng Tô Mật tự hiểu, thích thú là có thật, nhưng tuyệt đối không đến mức long trời lở đất đó.
Kỷ Ninh nghe được lời này lại muốn cười.
Gọi thẳng tên hoàng thượng tự nhiên như vậy, hiển nhiên quan hệ hai người này rất không tồi, dung túng nàng đến mức này, nàng ta còn không thè. do dự phủ định tình cảm của hoàng thượng? Nhưng nhìn vẻ mặt không giống giả vờ của Tô Mật, Kỷ Ninh biết, nàng ta thật sự nghĩ như vậy.
Lại lần nữa xoay người, mâu mắt bình tĩnh nhìn Tô Mật.
Thật là, ngày càng thú vị nha.
Thiên tử suýt chút nữa là móc tim cho nàng ta xem, nàng ta còn không tin.
Hứng thú nói với Tô Mật: “Làm một giao dịch.”
“Ta nói cho ngươi chuyện mẹ ngươi, ngươi nói cho ta biết, ngươi nghĩ gì về hoàng thượng.”
“Suy nghĩ thật sự của ngươi.”
“Được.”- Tô Mật gật đầu.
Kỷ Ninh vuốt cằm, hếch về phía ghế trúc: “Ngồi.” Tô Mật nhìn Kỷ Ninh phòng bị, cũng không động đậy, Kỷ Ninh không giận, còn thản nhiên nói: “Ta rất khó quay về thiện tâm, ngồi không ngồi tùy ngươi, đợi lát nữa có ngồi phịch xuống đất đừng có mơ ta đến đỡ dậy.” Tàn nhẫn đến vậy? Tô Mật giãn hết giây thần kinh, ngồi xuống đối diện hắn.
Câu đầu tiên của Kỷ Ninh khiến Tô Mật suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Nương ngươi là vong quốc nữ, ngươi có biết lời đó do ai viết vào sử sách lưu truyền dân gian không?”
Tô Mật ngừng hô hấp, thẳng lưng.
Kỷ Ninh hơi ngẩng cằm, liếc mắt nhìn nàng, ý cười mất đi chỉ còn lại mâu mắt bình tình đến tàn nhẫn, môi bạc khẽ mở:
“Là cha ngươi, Đại Sở Minh Thành đế, Sở Hàn Minh.”
“Không thể nào!”
Tô Mật phản bác theo bản năng, hai tay gắt gao nắm lấy tay vịn ở ghế, thân mình thẳng tắp, hai mắt đỏ lên, thanh âm nhỏ vụn vỡ: “Ta dù không biết họ sao lại quen nhau, nhưng nương ta vì người đó sinh ta, người đó lại là quân vương một nước, sao có thể đặt cái danh đấy lên người một nữ nhân chứ!”
Đây chính là tiếng xấu để muôn đời!
Nếu đã cùng nhau bao năm như vậy, sao lại tuyệt tình đến thế?
Kỷ Ninh liễm mi, khuôn mặt bình tĩnh không vì sự kích động của Tô Mật mà xao động.
“Minh Thành đế cả đời chỉ yêu phong nguyêt, trọng văn khinh võ, xem nhẹ võ đến mức nào chứ? Lúc Đại Chu đánh đến, ngay cả một võ tướng cũng không có, không những không có võ tướng, đến quốc khố cũng trống rỗng, không phát nổi quân lương, nương ngươi quả thật là một phần nguyên nhân.”
Kỷ Ninh nhìn giá sách phía xa xa.
“Ngươi hẳn đã xem qua giá sách kia, đó là do nương ngươi làm ra. Nàng ta cả đời yêu gốm sứ, sứ thanh hoa nhã nhặn của Đại Sở cũng là do nàng ta tạo ra. Nàng ta yêu thích gốm sứ, Sở Thành đế cũng rất ủng hộ, tiêu phí rất nhiều tiền.”
“Không.........”
Tô Mật vẫn không tin.
Lúc tình nồng ý đậm thì ủng hộ vợ không sai, nhưng người kia tốt xấu gì cũng là một hoàng đế, sao có thể lấy quốc khố cho nương dùng chứ? Nếu người đó thật sự làm vậy, nhất định là yêu, đã yêu, sao lại nói nương là vong quốc nữ?
Kỷ Ninh ngước mắt nhìn vẻ mặt Tô Mật.
“Đã nói rồi, hắn chỉ yêu phong nguyệt, không có lòng dạ nào lo chính sự, hoàng thượng không lo triều chính, đương nhiên sẽ có người khác lo.”
Cong cong môi.
“Đáng tiếc hắn không gặp được minh thần, chỉ có sâu mọt, đám sâu mọt này ăn lấy ăn để thực lực của một đất nước, lúc Cao Tổ đế đánh vào cổng, hắn vẫn đang ngâm thơ hưởng lạc, lúc bách tính lầm than khổ cực, hắn ở trong cung cảm thán nhân sinh, lúc Cao Tổ đế đánh vào kinh thành, lúc nguy cấp, hắn mới biết, ồ, địch đã đến rồi.”
Đây, đây rốt cuộc là kiểu hoàng đế gì chứ?
Người ta đã tràn vào kinh, tràn đến tận cửa rồi, y mới biết đánh trận?
Tô Mật hoảng hốt nói không ra lời.
Kỷ Ninh tiếp tục nói: “Năm đó đám sâu mọt sớm biết Đại Sở sẽ tan nát, những gì trong cung có thể mang đi chúng đều mang đi hết.” Dừng lại, nhìn vào mắt Tô Mật: “Lúc này cha ngươi cứu không nổi mình nữa là cứu mẹ ngươi, ngươi biết ai đã hiến kế cho hắn không?”
Mâu mắt Kỷ Ninh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt quá đen tối, vừa thâm sâu còn đen tối.
Tô Mật biết, lời tiếp theo sẽ là lời tàn nhẫn nhất.
Căng cứng cả người.
“Ai?’
Kỷ Ninh mỉm cười, Tô Mật tuyệt nhiên không cảm nhận được chút ấm áp nào, chỉ thấy cả người lạnh lẽo, càng ngày càng lạnh.
“Là tổ phụ của ngươi, cha của Tô Tinh Nguyệt.”
Tô Mật lập tức mềm nhũn, là cha của nương? Là người nhà họ Tô?
“Sao ông ấy lại làm vậy chứ!”
Kỷ Ninh: “Bởi vì Tô gia là đám cẩu trung thành của hoàng thượng.”
“Cục diện mất nước đã không thể thay đổi được nữa, quân vương của nước diệt vọng sẽ bị thóa mạ muôn đời, Sở Thành đế đương nhiên không muốn bị người ta thóa mạ rồi, lúc này tổ phụ ngươi xuất hiện, nói chi bằng đổ hết mọi thứ lên đầu nương ngươi, Tô gia nguyện ý gánh hết tất cả mọi lời mắng chửi của người đời.”
“Ai cũng biết nương ngươi xinh đẹp lại được sủng ái, sớm đã có lời đồn đãi nàng ta mị hoặc quân vương, có sẵn cớ đó, không còn phải giải thích gì nữa.”
Tô Mật ngay cả hô hấp cũng dừng lại, thật sự không thể tưởng tượng năm đó nương đã tuyệt vọng đến nhường nào. Nam nhân kia vì thanh danh của chính mình mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng, mà người nhà vốn nên giúp nàng, lại đâm cho nàng một đao! Tô Mật run rẩy đứng lên, Kỷ Ninh cũng không ngăn lại.
“Tô Tinh Nguyệt là vong quốc nữ, chuyện này sau khi được truyền ra, Tô gia là người đầu tiên đứng ra trực tiếp trách Tô gia tội nghiệt mới sinh ra nữ nhân như vậy, thực có lỗi với liệt tổ liệt tông. Còn nhớ năm đó đồ dùng trong phòng Tô tinh Nguyệt bị dỡ hết, nói là xem như không có đứa con gái này”
Kỷ Ninh nhìn vào mắt Tô Mật.
“Cũng nhờ Tô gia làm thế, dân chúng mới không công kích Tô gia, mà đem tất cả những gốm sứ do Tô Tinh Nguyệt làm ra đập nát hết, tất cả những gì có quan hệ đến Tô Tinh Nguyệt đều bị hủy hết, kể cả sứ thanh hoa do Tô Tinh Nguyệt tạo ra từng được ca tụng cũng bị thiêu sạch.”
“Cho nên tất cả những gì về Tô Tinh Nguyệt đều không còn nữa, nàng ta chính là vong quốc nữ, chỉ là vong quốc nữ mà thôi.”
Tô Mật trực tiếp ngồi phịch xuống mặt đất, nước mắt cuối cùng không giữ được tuôn đầy mặt.
Đó là một khung cảnh tàn nhẫn đến nhường nào!
Đế vương vô năng, gian thần tham lam, dân chúng mù quáng, Sở Quốc diệt vong rõ ràng là do bọn họ, vậy mà lại đổ hết lên đầu mẹ ta!
Kỷ Ninh ngồi trên sạp, lạnh lùng nhìn Tô Mật.
Thấy cả người run rẩy, thấy nàng khóc, thấy nàng khổ sở, thấy đôi vai không ngừng run rẩy, Kỷ Ninh chớp chớp mắt, đứng dậy. Chầm chậm bước đến bên cạnh Tô Mật, ngồi xổm xuống, đưa tay giữ cằm nàng.
Lệ nàng rơi trên đầu ngón tay hắn, bàn tay lạnh lẽo nhưng ngón tay nóng rực.
Đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích.
Lấp tức ghé sát vào Tô Mật, thấy nàng khóc đến thê thảm, đôi mắt lại lộ vẻ lãnh ý.
“Chỉ khóc thôi sao?”
Kỷ Ninh nâng cằm khiến Tô Mật phải ngẩng đầu, nhưng nàng không hề nhìn Kỷ Ninh, chỉ có khóc, khóc đến thê thảm. Nếu Lan Cửu ở đây, sẽ không nói câu gì, vì một khi vật nhỏ khóc, ai nói gì nàng cũng không để tâm.
Nhưng Kỷ Ninh không biết.
Hắn chỉ nhìn vào đôi mắt vô thần của nàng, nhìn nàng bi thương, hắn chau mày, chỉ cảm thấy trong lòng nổi dậy một cỗ tức giận.
Lãnh thanh nói: “Quả nhiên ngươi và cha ngươi đều giống nhau.”
Tô Mật bị chữ cha này kích động hoàn hồn.
“Không, hắn không phải cha ta, ta không có người cha như vậy!”
Kỷ Ninh nghiêng đầu: “Hắn chính là cha ngươi, ngươi thừa hưởng sự yếu đuối là từ hắn.”
Tô Mật đỏ mắt nhìn Kỷ Ninh.
............
................
..............
Kỷ Ninh: “Bỏ ra!”
Tô Mật dùng hết sức cắn tay hắn.
Ông ta không phải cha ta!
Ta không có người cha như thế!
Kỷ Ninh nhìn cổ tay mình bị nàng cắn lấy, vật nhỏ này, chỉ biết khóc, bị chọc giận lại bắt đầu học cắn người? Tô Mật đẹp, dù gào khóc, dù tổn thương cũng không ảnh hưởng đến dung mạo của nàng, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết đang dùng sức, muốn cười lại cảm thấy nàng tội nghiệp, như là chú mèo nhỏ vậy.
Tầm mắt Kỷ Ninh bỗng dừng lại trên môi nàng.
Cánh môi đỏ đang gắt gao cắn cổ tay mình, có chút đau, hình như đã chảy máu rồi.
Mâu mắt hắn đột nhiên bị kìm hãm.
Chết tiệt, mình đang nghĩ cái gì!
“Buông ra!”
Tô Mật vẫn không chịu buông, càng cắn mạnh hơn!
Kỷ Ninh lạnh mắt, vung tay.
Sau đó?
Một Kỷ Ninh quanh năm đọc sách không có thời gian học võ vậy mà không giằng nổi tay khỏi Tô Mật.
Kỷ Ninh:.......
Con mèo này!!
Nghiến răng.
“Nếu ngươi không nhả ra ta sẽ không nói cho người biết Tô gia đang ở đâu.”
“Tô gia bây giờ vẫn đang một nhà sung túc lắm.”
Đâm nương một nhát đao mà vẫn sống tốt vậy? Tô Mật quả nhiên buông ra, đỏ mắt nhìn Kỷ Ninh.
“Tô gia đâu?”
Kỷ Ninh thấy vết máu trên cổ tay, hừm, hay lắm. Cong môi cười ác liệt: “Không nói cho ngươi!”
“Á!”
“Ngươi mạng cẩu đấy hả!”