Cún bự dậy từ rất sớm, ngồi ngay ngắn trên sofa không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lộ Tiểu Vũ chuẩn bị xong, đi qua xoa đầu nó, “Tao phải về trường, mày ở nhà chờ, buổi chiều tao mang đồ ăn về cho mày. Chờ tao liên lạc với bạn học, hỏi xem có thể tìm chủ nhân mới cho mày không…”
Lộ Tiểu Vũ nói đến đây, đột nhiên cún bự nâng chân trước khoát lên cánh tay cậu, đôi mắt mở to nhìn cậu đầy phức tạp.
Lộ Tiểu Vũ cố gắng hiểu ý nó, hình như nó đang hoảng sợ bất an.
Cậu nói, “Anh trai đi rồi, giờ không còn ai chăm sóc mày nữa. Tao phải về trường học, không thể để mày lại đây tự sinh tự diệt được. Mày yên tâm đi, tao sẽ nhờ bạn tìm một gia đình yêu chó có trách nhiệm nhận mày, rồi sẽ ổn thôi.”
Lộ Tiểu Vũ cũng không còn cách nào khác, nhấc móng nó đặt lên sofa, vỗ vỗ lông nó, đứng dậy đi ra ngoài.
Khi cậu ở huyền quan thay giầy, cún bự chạy tới cắn quần cậu không chịu nhả ra.
Lộ Tiểu Vũ không hiểu gì, cảm giác nó đang muốn kéo cậu vào trong nhà. Cậu do dự đi theo nó vào phòng Trầm Thiên Ảnh, tiếp đó hoang mang nhìn nó dùng móng ấn nút mở máy tính trên bàn.
Lộ Tiểu Vũ nhìn vẻ mặt chăm chú của nó, đột nhiên thấy lành lạnh, nhịn không được run người.
Máy tính bật lên, móng cún bự đặt lên con chuột, kéo kéo mở một trang word mới, rồi bắt đầu dùng móng vuốt ấn lên bàn phím, “Tôi là Trầm Thiên Ảnh.”
Tôi là Trầm Thiên Ảnh!
Lộ Tiểu Vũ lắc lắc đầu, hoài nghi bản thân đang nằm mơ, đứng dậy bước ra ngoài, “Biết vậy tối ngủ sớm hơn một chút.”
Cún bự đuổi theo cắn ống quần Lộ Tiểu Vũ kéo cậu về chỗ máy tính, để cậu nhìn rõ màn hình, trên đó vẫn hiện lên năm từ, “Tôi là Trầm Thiên Ảnh.”
Lộ Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu nhìn chú chó lông vàng trước mặt, kinh hãi hỏi, “Mày thật sự là Trầm Thiên Ảnh?”
Cún bự nghiêm túc gật đầu. Nó đi đến giường ngậm bật lửa đặt lên tay Lộ Tiểu Vũ, lại quay về tủ đầu giường rút một điếu thuốc lá trong bao ra, đi tới trước mặt Lộ Tiểu Vũ gật đầu.
Một lúc sau Lộ Tiểu Vũ mới hiểu, nó muốn mình châm thuốc cho nó.
Lộ Tiểu Vũ bật bật lửa, nhìn thấy cún bự đi tới châm thuốc rồi hít một hơi thật sâu, tiếp đó ngậm điếu thuốc đang tỏa khói trắng mù mịt.
Lộ Tiểu Vũ choáng đầu hoa mắt, nhịn không được nâng tay day day huyệt thái dương.
Cún bự lông vàng tự xưng là Trầm Thiên Ảnh kia lại đi tới máy tính gõ chữ, lần này là một chuỗi rất dài, “Tôi bị tai nạn giao thông, tỉnh dậy đã phát hiện mình thành thế này, mà thân thể của tôi đã bị biến đổi hoàn toàn trong xe ô tô. Tôi sững sờ rất lâu vẫn không thể tin được, mãi tới khi thấy cậu, cậu không thể đưa tôi đến nhà khác được, tôi là anh trai cậu.”
Lộ Tiểu Vũ nhìn dòng chữ kia mới hiểu ra, kinh ngạc nói, “Anh thật sự là Trầm Thiên Ảnh, vậy….” Lộ Tiểu Vũ đứng bật dậy, “Thi thể của anh hai hôm nữa sẽ bị hỏa thiêu!”
Cún bự lại một lần nữa bày vẻ bi thương, song chỉ ngồi im không cử động.
Lộ Tiểu Vũ hiểu được ý cún bự: Thân thể kia đã nát tan không ra hình dạng gì, không bao giờ có thể sử dụng được nữa. Vậy Trầm Thiên Ảnh phải làm sao đây? Ở trong thân xác một con chó tới khi chết ư?