• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Lộ Tiểu Vũ, hết thảy chuyện này đều như một giấc mơ, từng cảnh tượng cứ lộn xộn đảo tới đảo lui trong đầu, quấn quýt rối tung thành một mớ rắc rối.

Vì vậy vốn đáng lý ra phải ngủ say một giấc thật sâu, thế nhưng một góc nào đó trong não bộ của Lộ Tiểu Vũ vẫn cứ tích cực hoạt động, mơ mơ màng màng qua một đêm, cậu cứ thế tỉnh dậy.

Cơ thể mệt mỏi không còn chút sức lực nào, hai mắt lại cứ mở to, Lộ Tiểu Vũ nằm nghiêng, sau cổ cảm giác rõ ràng hơi thở nóng ấm của Trầm Thiên Ảnh, lưng dán chặt vào ngực anh, thậm chí sâu trong thân thể vẫn còn phảng phất xúc cảm Trầm Thiên Ảnh lưu lại, như thể thứ kia còn chưa tách khỏi cơ thể cậu, khiến cậu gần như có thể nhớ kỹ hình dáng của nó.

Tới lúc này, giấc mơ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, Lộ Tiểu Vũ nhớ kỹ từng chi tiết, hơn nữa còn nhớ rõ, từ đầu tới cuối, cậu chưa từng thực sự từ chối anh.

Lộ Tiểu Vũ chôn mặt xuống gối, đầu lặp đi lặp lại một câu, xong rồi…

Lộ Tiểu Vũ muốn xuống giường, nhưng Trầm Thiên Ảnh ôm cậu chặt muốn chết. Cậu không muốn đánh thức Trầm Thiên Ảnh, cọ cọ nhích nhích trên giường nửa buổi, cuối cùng lại vẫn làm anh tỉnh dậy.

Trầm Thiên Ảnh mơ hồ ngẩng đầu nhìn cậu, “Sao vậy?”

Lộ Tiểu Vũ chôn đầu vào gối, không quay đầu nhìn anh, cũng không nói gì.

Trầm Thiên Ảnh nâng tay xoay má cậu về phía mình, lại không xoay được.

Trầm Thiên Ảnh cảm thấy không ổn, tay dùng lực, ôm luôn cả người Lộ Tiểu Vũ để cậu nằm sấp lên người mình.

Hai người đều không mặc quần áo, cứ thế gần gũi dán sát vào nhau, Lộ Tiểu Vũ vội cúi thấp đầu, trốn vào ngực Trầm Thiên Ảnh.

“Lộ Tiểu Vũ,” Trầm Thiên Ảnh nói, “Nhìn anh.”

Lộ Tiểu Vũ không chịu.

Trầm Thiên Ảnh hai tay nhéo má cậu, ép cậu ngẩng đầu nhìn anh, Lộ Tiểu Vũ liền nhắm tịt mắt lại.

Trầm Thiên Ảnh buồn cười, cắn mũi cậu một cái.

Lộ Tiểu Vũ “A” một cái, mở bừng mắt, muốn quay đầu đi mà không được, thế là đành phải dời mắt đi, nhìn ngay đơ vành tai anh.

Trầm Thiên Ảnh tiếp tục, “Có thể nói chuyện tử tế không?”

Lộ Tiểu Vũ vẫn không lên tiếng.

Trầm Thiên Ảnh trầm giọng hỏi, “Lộ Tiểu Vũ, đừng bảo là em muốn nói hôm qua em uống say, giờ hối hận nhé?”

Lộ Tiểu Vũ cuối cùng cũng nhỏ giọng nói, “Em —-”

Còn chưa nói xong đã bị Trầm Thiên Ảnh quát, “Em còn dám nói cái mông gì hả?”

Lộ Tiểu Vũ sợ không dám nói tiếp, nhưng nghẹn một lúc lâu vẫn muốn nói một câu, “Nhưng đúng là em uống say mà…”

Cậu uống say, đó là sự thật. Còn hối hận? Thực sự Lộ Tiểu Vũ chưa nghĩ tới đó, cậu chỉ đang xấu hổ, xấu hổ muốn chết đi luôn ấy còn cảm thấy hơi bất an nữa, sao cậu có thể làm chuyện như vậy với anh trai mình?

Trầm Thiên Ảnh nói, “Em uống say, thế em có nhớ mình đã làm gì không?”

Lộ Tiểu Vũ đột nhiên thấy chột dạ, “Em làm gì?”

Trầm Thiên Ảnh khẽ cười, “Là chính em muốn tắm cho anh…”

Mặt Lộ Tiểu Vũ tức thì đỏ như máu, “Sao có thể!”

Trầm Thiên Ảnh tâm tình tốt, hào phóng buông tha cái đầu nhỏ của Lộ Tiểu Vũ, hai tay nắm vai cậu, ôm chặt cậu vào lòng, hôn lên trán cậu một cái, “Sao không thể được? Tiềm thức em nhất định đã muốn làm thế từ lâu rồi.”

Lộ Tiểu Vũ dán má trên ngực anh, rầu rĩ đáp, “Nói bậy, không có đâu.”

Trầm Thiên Ảnh khẽ khàng vuốt ve tấm lưng trần bóng loáng của cậu, nhỏ giọng nói, “Có gì không tốt đâu? Lộ Tiểu Vũ.”

Lộ Tiểu Vũ vẫn rầu rĩ, “Anh là anh trai em.”

Trầm Thiên Ảnh nói, “Ừ, chúng ta là anh em cùng chung một mẹ, chúng ta còn thân mật gần gũi hơn bất cứ kẻ nào.”

Lộ Tiểu Vũ nghe câu này, không hiểu vì sao tim bỗng run lên, như thể thực sự giống lời Trầm Thiên Ảnh nói, hai người bọn họ cùng chung một mẹ, cùng chảy một dòng máu, cho nên không ai có thể thân thiết hơn hai bọn họ.

Lộ Tiểu Vũ ngẩng đầu, gác cằm lên xương quai xanh Trầm Thiên Ảnh, nghĩ xem còn có thể phản bác anh thế nào, lại không biết nói gì. Không phải cậu không nghĩ được gì, chỉ là cậu không muốn nói ra khỏi miệng.

Trầm Thiên Ảnh hơi nâng đầu, nhìn Lộ Tiểu Vũ, ngón tay luồn vào tóc cậu, “Anh muốn chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”

Lộ Tiểu Vũ vốn định nói cậu cũng muốn, cậu muốn hai anh em bọn họ có thể mãi mãi bên nhau, nhưng có anh em nào mãi bên nhau chứ, tới khi lập gia đình rồi, ắt sẽ phải tách ra. Cậu không phải không tưởng tượng được đến khi đó, chỉ là cậu không muốn nghĩ tới mà thôi. Kỳ thực chính cậu cũng đã sớm có suy nghĩ khác thường, sao có thể đổ hết lên đầu anh?

Lại nói, tối hôm trước, cậu còn nằm trên giường vừa nghĩ tới Trầm Thiên Ảnh vừa tự an ủi kìa, vậy thì, lúc say rượu, cũng có khả năng cậu lỡ làm chuyện gì kỳ quái với Trầm Thiên Ảnh lắm chứ.

Lộ Tiểu Vũ đỏ bừng mặt hỏi, “Em tắm cho anh thật à?”

Trầm Thiên Ảnh đột nhiên bế Lộ Tiểu Vũ ngồi dậy, hỏi, “Lại lần nữa nhé?”

“Không!” Lộ Tiểu Vũ sợ hãi dùng sức đẩy Trầm Thiên Ảnh, ngã cả người về sau.

May mà Trầm Thiên Ảnh lao đến tóm được cái đùi trắng như tuyết của cậu, kéo cậu vào lòng mới giúp cậu không ngã xuống.

Trầm Thiên Ảnh vốn định bế cậu đi tắm, bị cậu ngọ nguậy ầm ĩ một trận, hạ thân lại có xu thế ngẩng đầu. Lộ Tiểu Vũ ngồi trong lòng anh, sao mà không nhận ra được, cậu vội la lên, “Em muốn tắm, anh để em xuống đi.”

“Được thôi.” Trầm Thiên Ảnh thả lỏng tay, không miễn cưỡng cậu, dù sao ngày tháng còn dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK