Lộ Tiểu Vũ nghiêm túc tắm cho Trầm Thiên Ảnh, những nơi tay cậu chạm tới đều lưu lại vết bọt biển màu trắng. Bàn tay cậu di chuyển một đường từ cổ xuống xương quai xanh, rồi sau đó di chuyển vòng quanh ngực, khuôn ngực rắn chắc màu lúa mạch dính bọt tắm trắng, ngay cả nhũ đầu cũng được ngón tay Lộ Tiểu Vũ xoa nắn đánh vòng, khiến nó dần đứng thẳng.
Bàn tay Lộ Tiểu Vũ men đến cơ bụng Trầm Thiên Ảnh, khẽ phủ lên vết thương nơi sườn bụng của anh. Lộ Tiểu Vũ vuốt ve rất cẩn thận, từng chút từng chút một, như thể muốn nó lặn xuống mới thôi.
Đột nhiên, Trầm Thiên Ảnh bắt lấy tay Lộ Tiểu Vũ, kéo xuống đặt lên thứ giữa hai chân mình, nơi đó đã sớm ưỡn thẳng tắp, chỉ chờ Lộ Tiểu Vũ tới an ủi.
Lộ Tiểu Vũ buông tay ra, Trầm Thiên Ảnh hơi ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn cậu, lại thấy cậu với tay lấy chai sữa tắm, đổ sữa vào tay chà xát tạo thêm bọt biển, sau đó dùng cả hai tay bao lấy tính khí thô dài của Trầm Thiên Ảnh. Lộ Tiểu Vũ cúi thấp đầu, tóc mái che khuất đôi mắt cậu, từ góc độ của Trầm Thiên Ảnh, chỉ thấy đôi môi hơi mím lại của cậu. Vẻ mặt cậu dường như rất nghiêm túc, cứ như thực sự chỉ đơn thuần tắm rửa cho Trầm Thiên Ảnh, chỉ là động tác trên tay cậu quá đỗi dịu dàng lại *** mỹ. Cậu nhẹ nhàng ma sát, chạm tới từng ngóc ngách, không bỏ sót một chút nào, kể cả hai túi bên dưới cũng được cậu chăm sóc.
Trầm Thiên Ảnh hơi nheo mắt, hơi thở ồ ồ, tới khi Lộ Tiểu Vũ bóc đỉnh trụ thể, ngón tay ma sát lỗ chính giữa, Trầm Thiên Ảnh rốt cuộc nhịn không được, giữ chặt cánh tay Lộ Tiểu Vũ kéo cậu vào lòng.
Lộ Tiểu Vũ bất ngờ bị Trầm Thiên Ảnh kéo tới, chân trượt nhẹ một cái, cả người sà vào lòng anh.
Da thịt dán sát, Lộ Tiểu Vũ ngồi trên người Trầm Thiên Ảnh, hai chân mở rộng quỳ trong bồn tắm, tay chống ngực Trầm Thiên Ảnh muốn ngồi dậy. Tất nhiên Trầm Thiên Ảnh không để cậu như nguyện, một tay ôm eo Lộ Tiểu Vũ để cậu tựa vào người mình, tay kia mò đến phía sau cậu, ngón tay dính sữa tắm trơn trượt thong thả tiến vào nơi tiếp nhập.
Lộ Tiểu Vũ không thoải mái, thở dốc muốn trốn về phía trước, lại bị Trầm Thiên Ảnh ôm không cho nhúc nhích. Trầm Thiên Ảnh hôn lên trán cậu, trấn an, “Tiểu Vũ ngoan.”
Lộ Tiểu Vũ hé miệng, khó khăn lắm mới ổn định được hơi thở, “Khó chịu.”
Trầm Thiên Ảnh cắn cắn vành tai cậu, “Sẽ hết khó chịu nhanh thôi.” Ngón tay càng len sâu vào trong, tiếp đến thử cong ngón tay mở rộng một chút.
Trầm Thiên Ảnh siết chặt eo cậu, môi vẽ theo đường cong của cậu từ cổ xuống ngực, cuối cùng ngậm lấy một bên nhũ đầu, khẽ khàng day cắn.
Lộ Tiểu Vũ “A” một tiếng, mặt sau bỗng co lại, kẹp chặt ngón tay Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh vừa dỗ dành “Thả lỏng nào”, vừa không ngừng cắn mút nhũ đầu Lộ Tiểu Vũ, tay cũng chen thêm một ngón thành ba ngón.
Lộ Tiểu Vũ không yên, song hiển nhiên khoái cảm nhận được nhiều hơn đau đớn, hai tay cậu bám vào vai Trầm Thiên Ảnh, ghé bên tai anh không ngừng thở dốc.
Trầm Thiên Ảnh không hề khách khí, một tay đỡ tính khí của mình, một tay ôm eo Lộ Tiểu Vũ, phả vào tai cậu dụ dỗ, “Ngồi xuống đi nào.”
Lộ Tiểu Vũ lắc đầu.
Trầm Thiên Ảnh dỗ, “Thoải mái lắm.”
Lộ Tiểu Vũ nhìn Trầm Thiên Ảnh, vẫn lắc đầu.
Trầm Thiên Ảnh oán hận cắn xương quai xanh của cậu một cái, sau đó dứt khoát bế cậu dậy, để cậu ghé vào tường, đỡ eo cậu, chầm chậm đẩy hạ thể căng trướng vào trong cậu.
“Ưm…” Lộ Tiểu Vũ phát ra tiếng rên rỉ không rõ nghĩa.
Trầm Thiên Ảnh dụi đầu vào vai Lộ Tiểu Vũ, môi dán sát hõm vai cậu, nhắm mắt thật lâu không cử động, phảng phất như thể chỉ cần vậy là đã thỏa mãn rồi.
Lộ Tiểu Vũ vừa rên rỉ vừa than, “Không….thoải mái….gì…cả….Ưm…”
Trầm Thiên Ảnh nhắm mắt, khẽ cười, ghé bên tai cậu nói, “Rất nhanh sẽ thoải mái.”
Anh hơi rút ra, rồi lại dùng lực đâm vào thật sâu.
Động tác của Trầm Thiên Ảnh ngày càng kịch liệt, Lộ Tiểu Vũ từ thở dốc dần biến thành rên rỉ khẽ ngâm, cậu lắc đầu muốn tránh, thế nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi khoái cảm từ phía sau mà Trầm Thiên Ảnh cường thế mang tới.
Lộ Tiểu Vũ ngửa mạnh đầu, cột nước phía trên xả xuống mặt, chảy vào khoang mũi và miệng cậu.
Lộ Tiểu Vũ ho khù khụ, mỗi lần ho phía sau lại chặt thêm một chút. Trầm Thiên Ảnh rút ra khỏi cơ thể Lộ Tiểu Vũ, tắt vòi nước, kéo khăn tắm lau người qua loa cho cả hai, rồi bế Lộ Tiểu Vũ ra khỏi phòng tắm.
Tốt xấu gì Lộ Tiểu Vũ vẫn còn thấy thẹn, cậu biết mình trần truồng không một mảnh áo, dụi đầu chôn vào vai Trầm Thiên Ảnh không chịu ngẩng lên.
Trầm Thiên Ảnh vừa ra khỏi phòng tắm đã bị A Quyển quanh quẩn bên chân, một đường vẫy đuôi đi theo. Trầm Thiên Ảnh bước vào phòng, đạp nó bay ra ngoài, sau đó dùng sức đóng cửa, khóa kín lại.
Trầm Thiên Ảnh đặt Lộ Tiểu Vũ xuống giường, đè lên.
Phía sau của Lộ Tiểu Vũ vẫn ẩm ướt non mềm như trước, Trầm Thiên Ảnh ôm hai đùi cậu nâng lên, hơi nghiêng về một bên, nhẹ nhàng tiến vào.
Lộ Tiểu Vũ nheo mắt nhìn đỉnh đầu Trầm Thiên Ảnh, miệng hé mở ngâm nga theo từng động tác của anh.
Trầm Thiên Ảnh dùng sức đâm vào thật sâu, cúi gập người lật cậu lại, để cậu quỳ trên giường, đổi tư thế tiến nhập vào cơ thể cậu.
Tư thế đằng sau khiến anh như càng vào sâu bên trong cậu hơn, giây phút nơi mẫn cảm nhất bị chạm phải, Lộ Tiểu Vũ nhịn không được kêu to hoảng hốt, hai tay không chống đỡ nổi cơ thể, ngã rạp xuống giường.
Trầm Thiên Ảnh thấy phản ứng của cậu quá kịch liệt, tức thì chuyên tâm miệt mài đánh vào điểm ấy.
Lồng ngực Lộ Tiểu Vũ mạnh mẽ phập phồng, cậu túm chặt ga giường, miệng nỉ non không thốt được một câu trọn vẹn, “Chậm…chậm…thôi….em..chịu…”
Trầm Thiên Ảnh sao có thể dừng lại, anh vừa di chuyển liên tục vừa nắm lấy khí quan đứng thẳng của Lộ Tiểu Vũ. Ngay khi tay anh nắm chặt lại, Lộ Tiểu Vũ liền run rẩy bắn ra.
Trầm Thiên Ảnh dùng bàn tay vương đầy dịch thể của Lộ Tiểu Vũ vuốt ve ngực cậu, anh ngồi xuống giường, bế cậu ngồi lên người mình, đâm từ dưới lên.
Lộ Tiểu Vũ toàn thân vô lực, chỉ có thể ngửa đầu về sau, tựa vào vai Trầm Thiên Ảnh. Trầm Thiên Ảnh một tay ôm eo cậu, tay còn lại vẫn vuốt ve trước ngực cậu, môi vươn tới má cậu, dịu dàng hôn.
Lộ Tiểu Vũ nâng cánh tay mềm nhũn túm cánh tay Trầm Thiên Ảnh, nhỏ giọng hô, “Anh ơi, không được đâu….em mệt quá…”
Góc độ này khiến Trầm Thiên Ảnh đâm vào rất sâu, mỗi lần anh tiến vào đều nghiền thẳng nơi mẫn cảm nhất của Lộ Tiểu Vũ, khoái cảm trong cậu mau chóng tích đầy, hạ thể thoáng cái lại vươn mình đứng thẳng.
Trầm Thiên Ảnh trầm thấp thốt bên tai cậu, “Nếu mệt chết đi, mai ngủ thêm một chút là được rồi.”
Từ lúc ấy, bên môi Lộ Tiểu Vũ chỉ còn vang lên những tiếng thở dốc nỉ non và ngâm nga rên rỉ