Lộ Tiểu Vũ ngồi trong phòng thí nghiệm cả chiều, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, phát hiện trước cửa đang có một người nhìn mình.
Lộ Tiểu Vũ giật nảy người, ôm ngực nói, “Sư huynh, sao anh không nói gì.”
Thư Minh Viễn, “…”
Lộ Tiểu Vũ đã quen với việc vị sư huynh này luôn lẳng lặng đi tới đi lui như cơn gió, cũng không để ý lắm. Gần đây cậu tự nói tự nghe quen rồi, thế là vừa dọn dẹp vừa bảo, “Em về ký túc đã, mai làm tiếp.”
Thư Minh Viễn đột nhiên hỏi, “Em dọn ra ngoài rồi?”
Lộ Tiểu Vũ sửng sốt, trả lời, “Vâng. Bởi vì anh em có chút chuyện, cho nên em dọn ra giúp anh ấy. Em phải quay về ký túc dọn nốt đồ.”
Thư Minh Viễn sâu xa “Ồ —” một tiếng, nói, “Anh đưa em đi.”
Lộ Tiểu Vũ vội vàng xua tay, “Không cần đâu, cũng không xa đây lắm.”
Thư Minh Viễn không quan tâm, “Anh lái xe tới cổng ký túc xá chờ em, em mau đi đi.”
Thư Minh Viễn nói xong rời đi, Lộ Tiểu Vũ đuổi theo tới cửa gọi “Sư huynh” mấy lần mà hắn không đáp lại. Cậu không có cách nào, thở dài thu dọn chạy về ký túc xá.
Lộ Tiểu Vũ thu dọn quần áo mang đến nhà Trầm Thiên Ảnh.
Không thể phủ nhận, Thư Minh Viễn lái xe đưa cậu về tiện hơn rất nhiều, Lộ Tiểu Vũ tranh thủ hỏi hắn chuyện học lái xe.
Thư Minh Viễn nghe một lúc, trả lời, “Để anh đăng ký học luôn cho em.”
Một lời là kết thúc câu chuyện, Lộ Tiểu Vũ biết vấn đề này không cần nói thêm nữa.
Thư Minh Viễn nhất quyết giúp Lộ Tiểu Vũ xách đồ lên nhà làm cậu không có đường lựa chọn. Cậu sợ Trầm Thiên Ảnh đang nằm trên sofa ngậm thuốc lá xem tivi, cho nên lúc mở cửa Lộ Tiểu Vũ cố tình lớn tiếng nói chuyện với Thư Minh Viễn, “Sư huynh, cảm ơn anh, anh vào uống ly nước đi.”
Trầm Thiên Ảnh không ở phòng khách, nghe tiếng Thư Minh Viễn và Lộ Tiểu Vũ vào nhà, anh mới chậm rãi ra khỏi phòng ngủ.
Thư Minh Viễn nhìn Trầm Thiên Ảnh một lúc lâu, bình luận, “Con chó lớn quá.”
Lộ Tiểu Vũ cười gượng, “Chó của anh em.”
Lộ Tiểu Vũ mời Thư Minh Viễn ngồi xuống sofa.
Thư Minh Viễn đặt mông ngồi xuống sofa đại bự của Trầm Thiên Ảnh, hỏi, “Vậy anh em đâu?”
Lộ Tiểu Vũ thoáng nhìn Trầm Thiên Ảnh, nói, “Anh em bị tai nạn giao thông.”
Thư Minh Viễn im lặng, không hỏi tiếp rốt cuộc sau tai nạn giao thông anh trai cậu còn sống hay đã chết.
Lộ Tiểu Vũ bưng trà ra, thấy Thư Minh Viễn đột nhiên vươn tay xoa đầu Trầm Thiên Ảnh một lúc mới rút tay về. Trầm Thiên Ảnh nghiêng đầu đi, hai mắt nheo lại, hiển nhiên không được vui.
Lộ Tiểu Vũ đặt chén trà xuống, lén lau mồ hôi.
Không có gì để nói.
Thực ra Lộ Tiểu Vũ muốn giới thiệu cho Trầm Thiên Ảnh biết, Thư Minh Viễn là sư huynh cùng học một giáo sư chỉ dẫn với cậu, nhưng nếu như giới thiệu Thư Minh Viễn với một con chó lông vàng thì có lẽ sẽ rất kì quặc, vậy nên Lộ Tiểu Vũ trầm mặc nửa buổi, nói, “Sư huynh, anh ở lại ăn cơm chiều nhé?”
Trầm Thiên Ảnh ngồi xuống, bất mãn trừng Lộ Tiểu Vũ một cái.
Lộ Tiểu Vũ chỉ có thể làm bộ không thấy, hỏi ý kiến của Thư Minh Viễn.
Thư Minh Viễn đứng dậy, “Ăn cơm — không cần đâu. Anh về trước, khi nào trường dạy lái báo lớp anh sẽ tới đưa em đi học.”
Lộ Tiểu Vũ lập tức nói, “Không cần đâu.”
Thư Minh Viễn cứ như không nghe thấy, thay giầy chuẩn bị ra cửa.
Trầm Thiên Ảnh đi theo Lộ Tiểu Vũ tiễn hắn ra ngoài, Thư Minh Viễn lại nâng tay xoa đầu anh.
Thư Minh Viễn xoa rất nhanh, thu tay rời đi.
Lộ Tiểu Vũ vội vàng ôm đầu Trầm Thiên Ảnh, vẫy tay với Thư Minh Viễn, “Sư huynh đi thong thả.”
Thư Minh Viễn đáp, “Ừ, anh đi đây.”