Lộ Tiểu Vũ chần chờ hỏi, “Anh ngủ ở đây sao? Tử Phàm bảo sẽ không về đâu.”
Trầm Thiên Ảnh không buồn động, nhấc mắt lên liếc cậu một cái, “Đã giặt ga giường chưa?”
Lộ Tiểu Vũ, “Còn chưa kịp giặt…”
Trầm Thiên Ảnh tiếp tục, “Vậy em bảo anh ngủ ở đâu?”
Thấy Lộ Tiểu Vũ vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, Trầm Thiên Ảnh đặt laptop qua một bên, nói, “Em có muốn ngủ không? Muốn ngủ thì lên đây.”
Lộ Tiểu Vũ đành phải lên giường, xốc chăn chui vào.
Trong chăn đã có độ ấm của Trầm Thiên Ảnh, Lộ Tiểu Vũ nhích nhích ra ngoài, lại bị Trầm Thiên Ảnh kéo vào, đặt cánh tay lên eo cậu.
Trầm Thiên Ảnh nói, “Đừng ngọ nguậy, ngủ đi.”
Đèn tắt, trong bóng tối Lộ Tiểu Vũ vẫn mở to hai mắt, Trầm Thiên Ảnh nằm nghiêng, hơi thở khi có khi không phả vào tai cậu.
Lộ Tiểu Vũ chỉ thấy bao nhiêu buồn ngủ ban nãy trôi sạch nơi nao, khẽ hỏi, “Anh, anh đang ngủ à?”
“Không.” Trầm Thiên Ảnh đáp.
Lộ Tiểu Vũ hỏi, “Mọi người ở nhà Chu công tử mặc kệ anh sao?”
Trầm Thiên Ảnh trả lời, “Cậu ta vốn còn một căn nhà ở đây, bình thường không hay về nhà chính, chỉ cần mỗi ngày đều đặn tới công ty làm, sẽ không ai quản sinh hoạt cá nhân của cậu ta.”
Thực ra mọi chuyện cũng không dễ dàng như Trầm Thiên Ảnh nói, Chu Minh Thiêm đúng là có một căn nhà khác, thế nhưng cậu ta nổi danh quan hệ bừa bãi, lần này còn gây ra chuyện lớn như vậy, anh vừa xuất viện đã bị ông Chu mắng cho một trận, bắt phải tu thân dưỡng tính, không được ra ngoài ăn chơi đàng *** nữa. Cái này quả thật đúng ý Trầm Thiên Ảnh, anh vốn nào thích ăn chơi đàng ***, liền làm bộ nghe lời, quy quy củ củ khiến ông Chu kinh hỉ.
Cứ tưởng chuyện như thế là xong, nào ngờ, ông Chu thấy anh hồi tâm, lại bắt đầu suy nghĩ muốn anh lấy vợ sinh con. Trầm Thiên Ảnh sao có thể đồng ý, tìm đủ lý do thoái thác, vừa thấy ông Chu đã lần chần muốn chạy.
Trầm Thiên Ảnh không có cách nào khác, lại không thể hoàn toàn vứt bỏ trọng trách trên người Chu công tử, đành phải nhẫn nhịn. Chỉ là từ khi tỉnh lại, không ngừng có đủ các loại phụ nữ tìm đến cửa, trong đó người lằng nhằng dai dẳng nhất là Phương Lâm. Phương Lâm cùng Chu Minh Thiêm xảy ra tai nạn giao thông, nửa khuôn mặt xem như bị hủy dung, dù trang điểm cẩn thận vẫn không thể khôi phục dung mạo. Thế là Phương Lâm quấn lấy Trầm Thiên Ảnh, cho tiền không chịu đi, nhất quyết muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Chu, nếu không sẽ không chịu thôi.
Trầm Thiên Ảnh biết người này dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, cũng thấy cô ta đáng thương. Nhưng dù thế nào thì anh cũng không phải là Chu Minh Thiêm, việc anh có thể làm chỉ là cho cô ta tiền, đối phương nếu muốn nhiều hơn, Trầm Thiên Ảnh tuyệt đối không thể cho thêm.
Trầm Thiên Ảnh không tính nói chuyện rắc rối này cho Lộ Tiểu Vũ, cậu chỉ cần an tâm ở bên cạnh anh là đủ rồi.
…
Sáng tỉnh dậy, thứ đầu tiên lọt vào mắt Trầm Thiên Ảnh chính là mái tóc bông bông lòa xòa của Lộ Tiểu Vũ ngay dưới cằm anh, còn mặt cậu thì dụi vào ngực anh.
Trầm Thiên Ảnh thực thỏa mãn, hôn đỉnh đầu cậu một cái, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng xuống giường.
Ban ngày anh phải đến công ty, thế nào mà mãi vẫn không nỡ đi. Khi Trầm Thiên Ảnh mở cửa Lộ Tiểu Vũ đã tỉnh dậy, mắt nửa nhắm nửa mở, hỏi, “Anh phải đi làm à?”
Lộ Tiểu Vũ cào cào tóc, cũng trèo xuống giường.
A Quyển thấy Lộ Tiểu Vũ dậy, hưng phấn chạy tới, đi vòng vòng quanh chân cậu.
Trầm Thiên Ảnh vào phòng vệ sinh, Lộ Tiểu Vũ mặc áo ngủ đi vào phòng bếp nấu bữa sáng. May mà tối qua đi siêu thị, khi Trầm Thiên Ảnh thay quần áo tới phòng bếp, Lộ Tiểu Vũ đã miễn cưỡng nấu xong một bữa sáng.
Trầm Thiên Ảnh ngồi xuống bàn, “Đã bảo em vào giường ngủ tiếp rồi mà.”
Lộ Tiểu Vũ ngồi xổm xuống nhìn A Quyển uống sữa, “Không có gì, em dậy sớm quen rồi.” Cậu cào tóc, “Hôm nay phải đi siêu thị, trong tủ lạnh ít đồ ăn quá.”
Trầm Thiên Ảnh nói, “Trưa anh về đưa em đi ăn, chiều mình cùng đi.”
“Ừ.” Lộ Tiểu Vũ gật đầu, dọn cái chén không A Quyển đã uống hết sữa đi.
Trầm Thiên Ảnh đi rồi, Lộ Tiểu Vũ cũng không thay quần áo, đi thẳng đến phòng bên cạnh gỡ bỏ ga giường, vỏ chăn, vỏ gối xuống đất, sau đó vào tủ tìm một bộ sạch sẽ.
A Quyển một mực chạy quanh chân cậu, có khi Lộ Tiểu Vũ không cẩn thận đá vào nó, nó liền lăn lăn về sau hai vòng, chân nhỏ vừa đứng vững đã lắc lắc đuôi chạy tới.
Lộ Tiểu Vũ không thể không hô với nó, “A Quyển, đi ra ngoài đi, không tao sẽ đá vào mày mất.”
Bỏ ga giường vỏ chăn vỏ gối vào máy giặt xong, Lộ Tiểu Vũ đeo găng tay bắt đầu quét dọn. Chuyện cuối cùng cậu làm trước khi đi là quét dọn, giờ về, chuyện đầu tiên làm vẫn là quét dọn. Lộ Tiểu Vũ không khỏi tò mò, trước kia Trầm Thiên Ảnh sống một mình, rốt cuộc là ai làm việc này giúp anh?
Dù đã đóng kín cửa, song trên bàn vẫn phủ một lớp bụi mỏng.
Lộ Tiểu Vũ lau đồ đạc, khi mở tủ ngăn kéo, cậu nhìn thấy chồng phim người lớn mình nhét vào đó sau khi tìm thấy nó dưới gầm giường.
Khi ấy cậu còn đang khổ sở, không có tâm tình suy nghĩ, giờ nhìn lại liền thấy ngại muốn chết, cậu lật vài đĩa lên xem, phát hiện loại nào cũng có.
Lộ Tiểu Vũ đột nhiên nhớ ra, anh cậu thích đàn ông, trước kia anh ấy ở chung với Thương Tử Phàm lâu như vậy, có phải chuyện gì cũng đã làm hết rồi không?
A Quyển kéo kéo ống quần cậu, kế đến nhảy hai chân trước lên đầu gối cậu, muốn cắn đĩa phim trong tay cậu.
Lộ Tiểu Vũ xách A Quyển xuống, “Mày không được xem cái này đâu.” Cậu ngồi bệt xuống, nhìn một đĩa, “Tao xem chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”