Trước khi đi, Minh Hạo căn dặn Lạc Lạc vài điều. Lần nào cũng vậy, mỗi lần đi khuya là liền dặn dò đủ thứ chuyện, tránh để cô vợ này ở nhà đợi chờ mãi không thấy người trở về.
- Dạ, em biết rồi ạ! Em sẽ ngủ sớm mà nè anh ở tập đoàn làm việc gì thì làm nhưng cũng cần phải nghỉ sớm đi đó, nếu không hại sức khỏe lắm!
Miệng thì nói biết, sẽ nghe theo rồi đủ kiểu nhưng thật chất trong lòng vẫn cảm thấy buồn buồn. Đêm tối khuya khoắt như thế này mà vẫn không chịu ở nhà nghỉ ngơi, lại đi đâu nữa... Mang tiếng vợ chồng nhưng cả tuần gặp nhau chưa đến năm ngày, cứ đi rồi vắng cứ đi rồi vắng nên ở nhà có xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì anh cũng nào hay biết.
Lạc Lạc một mình đứng trước cửa nhìn theo bóng xe của anh đã đi được một đoạn khá dài. Nhiều khi cũng có mấy điều ghen tuông,giận dỗi vô cớ bây giờ suy nghĩ lại thấy bản thân sai quá sai, kẻ nghiện công việc như anh thì làm gì có chuyện dư thời gian mà ngoại với chả tình?
- Nó đi được cả đoạn rồi, đứng ở đó làm gì nữa? Hay là có ý định đứng đó để gạ trai đây hả? Đúng là đồ đàn bà hư thân mất nết!
Bất ngờ, bà Ngọc An từ đâu xuất hiện bất thình lình đằng sau Lạc Lạc. Cô cảm thấy rất bất ngờ, vã lại giọng điệu này cũng rất quá đáng rồi, chỉ đứng đây và vô trễ hơn chút cũng bị bà nói là ghẹo trai này nọ vậy thế nào mới là bình thường đây?
- Xin mẹ đừng nói mấy lời như thế ạ, con chỉ đứng đây nhìn thôi chứ nào có những ý định như mẹ đã nói đâu ạ...
Dù đã cố gắng biện minh hay giải thích rất nhiều cho anh nhưng cuối cùng cũng nhận lấy được sự xem thường từ bà, không nói thêm bất cứ câu gì mà quay mặt đi vào trong nhà. Chẳng biết làm gì mới vừa được ý của bà mẹ chồng khó tính này đây, suốt ngày làm gì cũng bị bắt bẻ!
Lạc Lạc đi vào trong nhà rồi nhưng lòng vẫn rất buồn, suốt ngày cứ bị nói này nói nọ, dù đã có nhẫn nhịn rồi nhưng vẫn không chịu đựng được nữa. Mong có một ngày sẽ được bà ấy thấu hiểu, dù chỉ một lần duy nhất trong cuộc đời.
“Không biết đến khi nào mới được bà ấy công nhận mình đây nhỉ?”
[...]
Loay hoay một lúc lâu trong nhà, chẳng biết nên làm gì bây giờ, Lạc Lạc lấy điện thoại lên chuẩn bị điện cho mấy người bạn ra ngoài nói chuyện chứ ăn căn nhà này thật sự chẳng chịu nổi nữa rồi! Cũng may mắn là ở nơi này Lạc Lạc cô cũng còn được vài người bạn để có thể tâm sự đôi chút chuyện.
Quán cafe Xxxxx Xxx
Ngồi trong quán cafe gần nhà cũng mười phút hơn nhưng cả một bóng người đi ngang qua đây cũng không có, Lạc Lạc vừa định đứng dậy đi về thì đằng sau xuất hiện đám người ăn mặc sang chảnh đi đến phía của cô.
Quần áo và tất cả mọi thứ ở trên người bọn họ đều là hàng sang có một không hai trên thị trường. Tất cả họ đều là dâu, là con của nhà cao quý cả, có thể nói vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi.
- Mày có chuyện gì mà điện thoại bọn tao ra đây đấy? Nhìn khuôn mặt mày mà tao rầu ghê, lại có chuyện gì hả?
- Trông mặt của cậu giống y chang là có chuyện gì nghiêm trọng lắm ấy! Có gì thì cứ nói đi!
- Tôi thấy cậu mặt buồn hiu thế?
Ba người bọn họ cứ thay nhau mà nói ra nói vô mấy câu. Mỗi người một ít, riết cũng mệt mỏi!
Đôi mắt của Lạc Lạc u sầu không thể nói nên lời, tại sao phải lâm vào tình cảnh này? Nhiều lần cô muốn tâm sự với đám bạn này nhưng lại ngại chẳng muốn nói với ai... Nhiều suy nghĩ rối ren trong đầu.
- Nè, nói gì đi chứ!
Ninh Thanh Kiều khiều nhẹ vào khủy vai Lạc Lạc, giọng nói ngọt ngào đang quan tâm.
Bầu không khí xung quanh thật yên ả làm sao, còn có thể nghe được tiếng chim hót gần đó nữa cơ!
- Tôi... Tôi hỏi các cậu một câu này, các cậu có bị mẹ chồng làm khó dễ không?
Lạc Lạc quay sang hỏi đám bạn mình. Cô không biết mấy người bạn này có bị mẹ chồng hay nói này nói nọ không? Ánh mắt buồn rầu, ủ rũ đến khiến mọi người cũng buồn theo luôn.
Họ cảm thấy câu hỏi này rất bình thường nên cứ có sao trả lời như vậy, mẹ chồng của họ dễ tính hơn bà Ngọc An rất nhiều, lúc nào cũng hành hạ nói nặng lời cả... Chứ có khi nào tốt với con dâu ngày nào đâu!
- Ừ thì rất bình thường, bà ấy xem tôi như con ruột ấy!
- Trời ơi mẹ chồng tao còn thương tao hơn cả mẹ ruột, đúng là số tao có phước ghê!
Vậy mà lúc còn ở nhà, Lạc Lạc luôn nghĩ trong đầu rằng thế nào cũng có người cùng số phận với mình nhưng không ngờ đó chỉ là suy tưởng của riêng mình cô mà thôi...
- Mà sao mày lại hỏi câu đó thế Lạc Lạc? Có chuyện gì xảy ra với mày à?
Đây toàn những người bạn thân thiết nên Lạc Lạc không cần che giấu mà nói ra hết tất cả những gì mình đã và đang trải qua suốt mấy năm qua. Cuộc sống này cũng thật bất công với cô rồi! Dù chẳng làm gì nhưng vẫn bị đối xử một cách thật tồi tệ nhất!
- TRỜI! MẸ CỦA MINH HẠO ĐỐI XỬ TỒI TỆ VỚI MÀY VẬY LUÔN SAO?
Vừa nghe được tin dữ này, Thúy Anh đứng dậy khuôn mặt hầm hừ tỏ vẻ khó chịu dùm cô bạn thân của mình. Cứ ngỡ cô ấy là người hạnh phúc nhất trong đám bạn bốn người này nhưng không ngờ lại là kẻ đau khổ nhất, phải chi chồng cũng quan tâm nhiều thêm chút thì có lẽ cuộc sống cũng bớt đau buồn thêm.
- Ừ... Tao không trách bà ấy nhưng tao cảm thấy rất buồn, lúc nào bà ấy cũng đem tao ra so sánh với mấy người yêu cũ của Minh Hạo hoặc là mấy người con nhà danh gia vọng tộc không...
Chỉ những ai đang nằm trong tình cảnh này thì mới có thể hiểu được cảm giác đó đau khổ đến nhường nào. Tình yêu thương của chồng dù nhiều đến mức nào nhưng lúc nào cũng bị mẹ chồng ghét bỏ thì sớm hay muộn cũng sẽ kết thúc tất cả.
- Thôi cố lên đi bạn tôi ơi, cuộc sống này chỉ là do mình chọn chứ có phải ai khác đâu mà!
Chi Linh vỗ nhẹ vai nói ra mấy câu an ủi, nhưng hình như không đúng cho lắm nhỉ? Nếu thật sự an ủi sao lại dùng mấy câu này...