• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ, mẹ thức giấc rồi ạ?

Thấy bà Ngọc An nằm trên giường đọc sách nên Lạc Lạc liền lao đến, không ngờ lại nhận ngay một cái tát choáng váng.

Chát.

Năm ngón tay của bà ấy được in lên khuôn mặt trắng trẻo hồng hào kia của Lạc Lạc, không biết đây là cái tát thứ bao nhiêu cô được nhận từ bà ấy rồi nhỉ? Mọi lần đều có lý do, thế hôm nay là vì điều gì?

- Mẹ... Sao mẹ lại làm như vậy với con ạ...? Con đã gây nên tội tình gì sao?

Lạc Lạc khó hiểu nên quay sang hỏi, nếu như bị đánh mà có lý do thì chẳng nói đến làm gì mà còn đằng này lại bị một cách vô cớ không có cái gì để nói cô làm sai.

- Đồ đàn bà trơ trẽn, chắc lúc nhỏ bị mồ côi ba mẹ nên không có ai dạy dỗ rồi sinh hư chứ gì? Dám ban ngày ban mặt tình tứ với trai!



Đến đây Lạc Lạc mới phần nào hiểu được câu nói của bà. Nước mắt trên khoé mi của cô cứ rơi rơi không ngừng, người ngoài có thể không tin tưởng nhưng không ngờ bà ấy vai trò là mẹ chồng cô nhưng cũng không tin ư? Mà kể ra thì cũng đúng thôi! Trước kia bà ấy đã rất ghét đứa con dâu như cô rồi, hôm nay xảy ra chuyện này làm sao bà ấy có thể bênh vực được...

Haizzz, nếu biết mọi chuyện sẽ đi xa đến như vậy thì chắc ở bệnh viện nằm chờ cho khoẻ không cần đi lang thang bên ngoài rồi gặp chuyện.

- Đã vậy mà còn là trai già gần bằng tuổi của tôi nữa chứ, giáo dục của cô ở đâu rồi hả? Đúng là đồ không cha không mẹ nên hành xử như vậy!

Mắng chửi riêng mình cô thì không nói nhưng không ngờ bà ấy lại lôi cả ba mẹ cô vào. Đó đến giờ dù chưa được gặp họ nhưng cô biết, chắc chắn họ có nỗi khổ riêng của mình nên mới bỏ con giữa chợ mà đi như vậy. Lạc Lạc không chịu đựng được nữa mà đứng lên vùng vằn, phản bát lại những lời nói nhằm ngụ ý xúc phạm của bà ấy.

- Mẹ à, nếu như mẹ có không hài lòng hay hiểu lầm bất cứ điều gì về con thì có thể nói thẳng ra, cớ sao lại lôi ba mẹ con vào việc này thế ạ? Họ không có liên quan đến chuyện này!

Thái độ của bà ấy vẫn như vậy, không xem trọng lời nói của cô mà thậm chí còn nhìn với ánh mắt đầy sự khinh thường trong đó. Rốt cuộc là kẻ nào? Là kẻ nào đã hãm hại cô như vậy chứ!

- Cô nghĩ sao? Tôi đây chỉ nói sự thật những gì mình nghĩ thôi, chứ cô hãy nhìn xem mọi người ngoài kia nói gì về cô đi?

Những lời nói không có chút suy nghĩ nào của bà càng khiến cho Lạc Lạc tâm trạng hụt hẫng thêm, tưởng đâu được người thân thấu hiểu nhưng thành ra như vậy. Cả cuộc đời chỉ có một điều ước duy nhất rằng bà mẹ chồng khó tính này chịu hiểu cô một lần.

Bao nhiêu năm nay giải thích đã quá mệt mỏi rồi, không còn sức lực đâu nữa mà nói dài dòng.

Cộc cạch.

Tiếng bước chân đi vào bên trong phòng bệnh, Lạc Lạc quay đầu nhìn lại chẳng ai khác mà người đó chính là Minh Hạo. Cả đêm hôm qua rốt cuộc anh đã đi đâu? Nếu như anh không đi đâu thì chắc mọi chuyện đâu thành ra thế này!



Vừa vào trong, Minh Hạo liền lấy tờ báo trên tay mình ném thẳng vào mặt cô một cách không thương tiếc. Phản ứng lúc này của Lạc Lạc cũng ủ rũ như khi nãy, khó hiểu với hành động của anh.

Cô liền nhặt lại tờ báo mà xem mấy thông tin trên đấy, họ nói đủ điều về cô. Nào là ngoại tình, chứng cứ xác thực và thậm chí còn lôi cả việc không có ba mẹ vào trong câu chuyện này.

Tất cả mọi người, không ai hiểu được Lạc Lạc - cô cả! Họ chỉ nhìn thấy những điều trước mắt họ chứ đâu có rãnh rỗi quan tâm đến chuyện thực hư trong đó là gì chứ? Quan trọng nếu như tin tức này hot thì họ có tiền, không lo nghĩ cảm xúc của người bị đăng như thế. Cuộc sống này cái gì có lợi cho mình thì họ làm, nào rãnh suy nghĩ cho mình làm chi.

- Anh làm sao vậy?

Biết rõ mục đích cũng như chủ ý của Minh Hạo nhưng Lạc Lạc vẫn ngoan cố hỏi lại tình hình. Cô không tin được những gì mình đã thấy trước mắt.

Minh Hạo im lặng không nói thêm câu nào, ngồi dựa lưng lên ghế rồi vắt chéo chân một cách sang chảnh. Đó đến giờ Lạc Lạc cũng chưa thấy được hình ảnh anh ấy nóng giận đến thế, dù bất cứ chuyện gì.

- Ngoại tình ư? Tôi cứ ngỡ nếu có thì cũng là anh chàng nào cao to đẹp trai nhưng không ngờ lại là ông già đáng tuổi ba cô! Không ngờ, trong suốt ba năm kết hôn cô lúc nào cũng suy nghĩ về những hành động kinh tởm đó!

Đây... Đây thật sự là Lâm Minh Hạo, chàng trai yêu thương vợ con hết lòng hết dạ không? Chàng trai vì muốn cưới được vợ mà bất chấp cãi lời mẹ không? Sao bây giờ thay đổi quá nhỉ? Không còn là người đàn ông Lạc Lạc từng yêu thương hơn cả mạng sống nữa rồi, ngay cả vợ mình cũng không tin.

- A... Anh nghe em nói đi mà!Mọi chuyện thật sự không như những gì anh đã nghĩ và nhìn thấy đâu ạ!

Lạc Lạc hốt hoảng, tay chân lúc này luống cuống không biết làm gì ngoài việc đến gần phía Minh Hạo miệng lại còn không ngừng việc giải thích còn đang dang dở kia.

- Hôm đó, em đến tập đoàn để đi tìm anh nhưng không ngờ có một nhân viên đã nói anh đi về từ rất lâu rồi, em sốt sắn chuẩn bị về bệnh viện thì bị một tên lạ mặt nào đó trông vóc dáng rất giống anh đánh mạnh vào đầu...

Chưa kịp để Lạc Lạc nói hết câu thì anh chen miệng vào không cho nói thêm.

- Rồi sau đó trời sáng, cô thấy mình nằm trên giường cùng lão già mập đó hả? Đúng không?

Lạc Lạc không nghĩ rằng anh lại rành mạch về câu chuyện này đến như thế, trong lúc vội vã liền gật đầu.

Chát.

Minh Hạo bỗng đứng dậy và tặng cho Lạc Lạc cái tát mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp này. Cô đau đớn khóc thành tiếng lớn, không phải vì đánh đau mà khóc, tất cả vì sự tin tưởng của anh không còn dành cho cô nữa. Cứ tưởng bỡ rằng làm vợ chồng mấy năm nay, người ngoài có lẽ không tin nhưng anh chắc chắn sẽ hiểu và luôn lựa chọn tin tưởng và... Kết quả lại làm cho con người ta đau đớn đến phát khóc thế này!

- Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cái kịch bản phim ảnh cũ rít đó của cô hả?

Minh Hạo vừa nói lại vừa dùng tay lay lay người Lạc Lạc. Vì dùng lực rất mạnh nên hai bên bả vai lúc này như đang bị người khác đánh mạnh vào vậy, đau vô cùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK