• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Love 5:

Một nhóm nam thanh nữ tú rời khỏi rừng và chuẩn bị nướng thịt ở bên hồ. Sau đó chia nhóm đi kiếm củi. Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan đi chung với nhau, Bạch Vân Tịnh tự động ở lại bên Minh Nhật Lãng, Tần Quảng Phong đi cùng Giang Vũ Phi, lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Phi là đã có cảm tình rồi. Còn Vệ Lôi và Diệc Phàm lẻ đôi nên hai cậu đành đi với nhau.

“Rừng sâu lắm, chúng ta không nên đi quá xa, nhặt quanh quanh đây là được rồi”. Lâm Nguyệt Loan dặn dò mọi người. Cô quay lại nhìn Minh Nhật Lãng và Bạch Vân Tịnh và nói: “Hai cậu làm việc nhẹ nhàng thôi, cứ ở đây trông coi đồ ăn đi”.

Hai túi lớn chứa đầy chân gà, cánh gà, sườn dê, sườn bò, xúc xích đã được sơ chế sẵn, một túi đầy hoa quả và nước ngọt, bánh kẹo, còn một số dụng cụ nướng nữa. Sau khi xuống xe đều là năm cậu thiếu niên kia mang vác. Lần này đến lượt Nhật Lãng và Bạch Vân Tịnh trông coi.

Tiêu Tinh Dã lên giọng chỉ huy: “Các cậu có thể lấy đồ dùng để nướng ra trước, sau đó nhặt mấy viên đá để xếp thành cái bếp nướng đơn giản, bọn tớ đi nhặt củi về là có thể nổi lửa được ngay”.

Bạch Vân Tịnh nghe mà giật mình, cô là con nhà giàu, lại là con út trong gia đình. Từ nhỏ lớn lên như công chúa, đôi tay vừa trắng vừa mềm này chưa bao giờ phải đi nhặt đá nói gì đến việc dựng bếp. Kinh nghiệm ăn đồ nướng của cô đều là ăn đồ nướng của Thái, của Hàn ở những nhà hàng sang trọng, sạch sẽ… ăn đồ nướng dã ngoại là lần đầu tiên.

Minh Nhật Lãng nghe xong cũng sững người lại, cậu cũng không biết. Tiêu Tinh Dã quay lại nhìn biểu cảm trên gương mặt hai người là đoán ngay, cậu bất lực nói: “Được rồi, hai cậu không cần làm gì nữa. Hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ, mời hai người cứ ở đây đợi chúng tôi về là được rồi”.

Lâm Nguyệt Loan kéo áo cậu và nói: “Mau đi nào, nói nhiều thế, đi nhặt củi mau”.

Tiêu Tinh Dã theo sau cô, đi được vài bước liền làu bàu: “Tớ đã bảo không muốn đi cùng bọn họ, cậu thì cứ muốn rủ hai cái người công chúa với chả hoàng tử ấy. Cậu nhìn đi, chỉ biết nói, động làm cái là không biết gì. Chúng ta cứ như người hầu phục vụ họ vậy”.

“Cậu nói gì thế, xuất thân đã định bọn họ được người khác chăm sóc. Đổi lại là chúng ta được sinh ra trong gia đình như thế thì chúng ta cũng chẳng biết làm gì đâu, hoàn cảnh tạo nên con người, không thể trách họ được. Cậu không thể chê cười một hoàng tử không biết trồng lúa, không thể cười một ông nông dân không biết chơi golf, bởi vì những điều đó không liên quan đến cuộc sống của họ thì họ hiểu làm sao được!”.

Tiêu Tinh Dã như được khai thông đầu óc, cậu nói: “Lâm Nguyệt Loan này, có lúc cậu cũng biết nói đạo lý đấy, cậu học ai thế, nói cứ như thầy giáo ấy”.

Lâm Nguyệt Loan ngước lên nhìn trời rồi nói: “Là bố tớ… bố tớ là thầy giáo. Ông tớ cũng là thầy giáo, nghe nói cụ tớ cũng là thầy giáo”.

Nhắc đến người cha đã mất, trong lòng cô lại đượm buồn. Tiêu Tinh Dã sững lại rồi nói: “Hóa ra là nhà cậu có dòng dõi thư hương, thất kính, thất kính”.

“Ai cần cậu kính chứ, được rồi, chúng ta mau đi nhặt củi đi”.

“Ok”.

Cả hai quay người đi vào phía rừng sâu.

Minh Nhật Lãng vẫn đi nhặt đá. Cậu không biết to nhỏ thế nào cho vừa nên nhặt hết về. Nhưng nhặt về rồi không biết tiếp theo làm cái gì nữa.

Bạch Vân Tịnh lấy vỉ nướng thịt ra rồi lật đi lật lại. Đó là cái vỉ nướng bằng sợi thép to bằng miệng nồi, cô nhìn một lúc rồi nói: “Minh Nhật Lãng, tớ biết rồi, chúng ta phải đắp một cái bếp thì mới đặt cái này lên được”. Khi ở nhà cô cũng có xuống bếp đôi ba lần, tuy không phải nấu nướng nhưng có nhìn thấy người nhà làm bếp rồi. Biết cái xoong phải đặt lên trên bếp lửa mới chín thức ăn được.

Minh Nhật Lãng thì hoàn toàn không biết gì, bà Minh sao để cho cậu xuống bếp được chứ. Đúng là chưa bao giờ ăn thịt lợn và chưa bao giờ nhìn thấy lợn đi đường. “Thế cái lò như thế nào và phải thế nào thì mới đặt được đồ lên?”.

Bạch Vân Tịnh nghĩ một lúc, cái giá đỡ bếp ga có hình vuông. Lửa phun lên từ giữa. “Chúng ta xếp đá thành hình vuông đi, chỗ giữa là nơi để củi vào và đốt cháy. Sau đó đặt cái vỉ này lên là nướng được rồi”.

Minh Nhật Lãng cũng thấy có lý nên làm theo lời cô nói và xếp đá theo hình vuông. “Là thế này à?”.

“Chắc là thế đấy!”. Bạch Vân Tịnh đặt cái vỉ lên giá và nói: “Cậu nhìn xem, thế này mới vừa này”.

Minh Nhật Lãng nhìn mấy viên đá chỉ đủ xung quanh cái đáy nồi, nghĩ một lúc rồi kết luận: “Hình như hơi nhỏ, thế này thì chỉ phần đáy mới có lửa, nếu mà nướng thì không đủ chỗ. Để tớ làm to tí nữa”.

Cậu nới rộng diện tích ra một chút, sau khi làm xong và nhìn lại, cậu cảm thấy rất vừa ý. “Như thế này chắc là được rồi”.

“Được lắm, được quá ấy chứ!”, Bạch Vân Tịnh cười rồi đưa cho cậu một chai nước khoáng: “Công trình đầu tiên của kỹ sư Minh Nhật Lãng đã thành công, đây là phần thưởng đặc biệt”.

Minh Nhật Lãng đón lấy chai nước và cười: “Làm gì có chứ, cậu mới là tổng kiến trúc sư, muốn ban thưởng thì cậu mới là người xứng đáng hơn”.

Cả hai ngồi bên cái bếp mới đắp và nói cười rôm rả, Bạch Vân Tịnh đột nhiên nhìn thấy một con vật kỳ lạ dài tầm hai mươi centimet bò trong đám cỏ, giống như một con rắn, nhưng lại có bốn chân, bò rất linh hoạt. Nhìn thấy nó đang bò về phía này cô sợ hãi hét lên: “Aaa...”.

Cô hét lên và lao về phía Minh Nhật Lãng tìm sự che chở, bảo vệ theo bản năng. Minh Nhật Lãng chưa hiểu chuyện gì xảy ra và không kịp phòng bị gì thì đã ngã lăn ra nền cỏ. Bạch Vân Tịnh đè lên ngực cậu và run rẩy.

Cũng may Minh Nhật Lãng ngã ngồi, chứ nếu mà đứng thì dù có ngã lên cỏ hậu quả cũng khó lường.

Rừng sâu yên tĩnh nên tiếng kêu của Bạch Vân Tịnh vọng đi rất xa. Ba nhóm người vội quay lại xem có chuyện gì xảy ra. Khi về đến nơi Bạch Vân Tịnh vẫn dựa sát vào ngực Minh Nhật Lãng và run lẩy bẩy. Minh Nhật Lãng một tay chống lên và đẩy cô ra: “Cậu sao thế? Mau… mau dậy đi”.

Lâm Nguyệt Loan thấy tình hình như thế liền đoán là Bạch Vân Tịnh đẩy ngã Minh Nhật Lãng, cô vô cùng hoảng hốt. Cô vội lao lên trên kéo Bạch Vân Tịnh ra, cũng chẳng buồn hỏi xem tại sao lại kêu to thế mà sốt sắng kiểm tra đùi và cánh tay của Minh Nhật Lãng, miệng hỏi liên hồi: “Cậu không sao chứ? Cậu không sao chứ?”.

Bàn tay mềm mại và ấm áp của Lâm Nguyệt Loan chạm vào người mình khiến Minh Nhật Lãng đỏ mặt trả lời: “Tớ không sao”.

Lâm Nguyệt Loan nghe xong mới thở phào, Tiêu Tinh Dã thấy thế kéo cô dậy và nói với giọng chẳng lấy gì làm vui vẻ: “Cậu sờ mó lung tung cái gì thế? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”.

“Thôi đi cậu, giờ là thời đại nào rồi...”. Lâm Nguyệt Loan nói xong mới thấy ban nãy mình có hơi hành động thái quá, cô là con gái cơ mà, lại sờ mó lung tung con trai. Ngoài Giang Vũ Phi ra, những người khác đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc. Đặc biệt là Bạch Vân Tịnh, cô không hiểu tại sao Lâm Nguyệt Loan lại quan tâm Minh Nhật Lãng chứ không phải là người hét lên là mình.

“Lâm Nguyệt Loan, người kêu lên là Bạch Vân Tịnh cơ mà, sao cậu lại hỏi thăm Minh Nhật Lãng có sao không?”. Tần Quảng Phong cũng không hiểu.

Đúng thế thật, người kêu lên là Bạch Vân Tịnh, theo lý mà nói phải hỏi thăm cô ấy có sao không mới đúng, sao cô lại hỏi Minh Nhật Lãng chứ, Lâm Nguyệt Loan không biết trả lời thế nào.

Giờ phút quan trọng này may mà có Giang Vũ Phi đứng ra giải vây cho cô. Vũ Phi làm bộ ngạc nhiên và nói: “Lẽ nào không phải Minh Nhật Lãng không cẩn thận nên bị ngã vì thế Bạch Vân Tịnh mới hét lên sao?”.

“Đúng thế, không phải vậy à?”. Lâm Nguyệt Loan không biết phải sung sướng thế nào khi có Giang Vũ Phi làm đồng minh, Minh Nhật Lãng cũng nhìn người giải vây bằng ánh mắt đầy cảm kích.

“Là thế à?”. Tiêu Tinh Dã hỏi Bạch Vân Tịnh.

“Không phải, là tớ nhìn thấy rắn, có rắn nên…”. Ban nãy Bạch Vân Tịnh sợ hãi quá chút nữa thì khóc rồi.

“Có rắn á? Không thể nào, mùa này rắn không ra đâu”. Vệ Lôi và Diệc Phàm nhìn xung quanh và kết luận.

“Cũng không phải là rắn, nó dài giống rắn, thế nhưng nó có bốn chân và trèo nhanh lắm”. Bạch Vân Tịnh nhớ lại.

Tiêu Tinh Dã hỏi lại: “Có phải nó dài bằng này, đầu nhọn và đuôi dài không?”.

“Đúng, đúng thế đó”.

“Haizz, hóa ra là rắn bốn chân, con này không cắn người đâu, nó chỉ ăn côn trùng thôi, cậu sợ cái gì chứ, cứ như bị mưu sát không bằng”.

Bạch Vân Tịnh mắt đỏ hoe: “Sao tớ biết nó không cắn người chứ, tớ sợ chết đi được cậu lại còn nói tớ”.

Tiêu Tinh Dã thấy mắt cô đã ầng ậc nước liền vội nói: “Tớ không nói nữa, không nói nữa, cậu sợ là đúng rồi, chắc là chưa thấy nó bao giờ hả”.

Lâm Nguyệt Loan đẩy Tiêu Tinh Dã sang một bên rồi an ủi Vân Tịnh: “Không sao đâu Vân Tịnh, con bốn chân đó đi rồi, bây giờ chúng ta có nhiều người ở đây cơ mà, nó không dám thò mặt ra nữa đâu, đừng sợ”.

“Đúng thế, không sao đâu”. Giang Vũ Phi đưa cho cô một chiếc khăn giấy.

Bạch Vân Tịnh đón lấy rồi lau mắt, sau đó cười và nói: “Cảm ơn mọi người”.

Cô quay đầu lại nhìn Minh Nhật Lãng và nói: “Ban nãy không phải, xin lỗi nhé Minh Nhật Lãng”.

Minh Nhật Lãng vẫn giữ nguyên nét mặt và nói: “Không có gì”.

“Được rồi, không sao nữa rồi. Chúng ta bắt đầu nướng thịt đi”. Tần Quảng Phong đề nghị.

“Được rồi, tớ với Minh Nhật Lãng làm xong bếp rồi đấy!”. Bạch Vân Tịnh chỉ cho mọi người thấy “công trình” của mình.

Tiêu Tinh Dã nhìn “công trình” đó một lượt và nói với vẻ khâm phục: “Được đấy, xem ra hai cậu cũng không phải đi theo ăn hại đâu”.

Lâm Nguyệt Loan lại giật giật áo cậu, Tiêu Tinh Dã quay lại nhìn cô và không nói thêm gì nữa.

Tần Quảng Phong và mấy bạn nam còn lại đã chuẩn bị nhóm lửa, Tiêu Tinh Dã thấy vậy liền qua giúp đỡ. Lâm Nguyệt Loan, Giang Vũ Phi và Bạch Vân Tịnh ra bờ hồ rửa chân tay rồi chuẩn bị bỏ thịt vào xiên nướng. Minh Nhật Lãng không giúp được gì nên đứng bên nhìn. Lâm Nguyệt Loan đọc được sự chán nản trong mắt cậu nên để mọi thứ lại cho Vũ Phi và Vân Tịnh làm rồi đứng dậy cầm cái vỉ nướng và lấy thêm túi nilon nữa, sau đó gọi Minh Nhật Lãng: “Minh Nhật Lãng lại đây tớ bảo, có việc cho cậu làm đây”.

“Ok”. Minh Nhật Lãng vui vẻ đáp lại, bắt cậu ngồi đợi ăn trong lòng vô cùng chán nản.

Lâm Nguyệt Loan tháo giày ra rồi xắn cao quần, hai bàn chân nhỏ trắng như tuyết. Cô ra hiệu cho Minh Nhật Lãng làm theo rồi cùng cô bước xuống hồ.

Hai cô gái ngồi bên hồ thấy thế liền lên tiếng.

Bạch Vân Tịnh lo lắng nói: “Các cậu xuống nước làm gì thế? Cẩn thận chết đuối đấy!”.

Giang Vũ Phi nhìn bạn mình cười và nói: “Cậu lại muốn bắt tôm à? Cẩn thận đừng đi ra chỗ nước sâu đấy!”. Khi còn nhỏ, cô và Nguyệt Loan thường theo bố Nguyệt Loan đi bắt tôm ở sông.

Lâm Nguyệt Loan cũng cười và nói: “Tớ ra chỗ nước sâu làm gì chứ, tôm chỉ bơi ở chỗ nước nông thôi”.

“Chúng ta bắt tôm à? Bắt thế nào?”. Minh Nhật Lãng tò mò hỏi.

“Tớ sẽ dạy cậu”.

Lâm Nguyệt Loan dẫn Minh Nhật Lãng đến khu vực nước sâu đến đầu gối, sau đó khẽ cúi người đưa vợt xuống hồ. Làn nước trong mát lùa qua vợt. Nhưng những chú tôm nhỏ to bằng đầu ngón tay lại không lọt qua được, cô nhanh chóng nhấc lên khỏi mặt nước, mấy chú tôm đã sa lưới.

“Nhìn này, tớ bắt được năm con rồi”. Lâm Nguyệt Loan sung sướng khoe chiến lợi phẩm với Minh Nhật Lãng.

“Như thế là được à, để tớ thử xem”. Minh Nhật Lãng xem ra vô cùng háo hức.

Lâm Nguyệt Loan đưa vợt cho Minh Nhật Lãng rồi đứng bên chỉ đạo. Dạy cậu đưa vợt xuống nước như thế nào, nín thở chờ đợi thế nào, làm thế nào để nhấc lên thật nhanh khi có tôm bơi qua… Minh Nhật Lãng cũng đã bắt được ba chú tôm.

Lâm Nguyệt Loan đứng thẳng lên rồi nói với giọng của thầy giáo: “Bạn Minh Nhật Lãng, chuyên ngành bắt tôm của bạn có thể tốt nghiệp được rồi”.

Thế là Minh Nhật Lãng cứ cầm vợt đi bắt tôm còn Nguyệt Loan thì theo sau. Bắt được con tôm nào là cô cho vào túi ngay. Tôm ở hồ này quả thực không ít, bơi lội tung tăng rồi sa luôn vào vợt. Không lần nào phải nhấc lên vợt không, có lần nhiều nhất còn được chín con. Trong đó có một con to bằng ngón tay cái, gần bằng tôm sú. Cả hai sung sướng hét lên, sau đó vội bịt chặt miệng lại vì sợ các chú tôm giật mình bơi đi mất.

Vào những ngày đặc biệt nắng đẹp của mùa thu, bầu trời như viên đá xanh, làn nước màu xanh ngọc, ánh mặt trời như những hạt cát màu vàng, khắp nơi đều là những ánh vàng chói mắt.

Nước dịu dàng như một mối tình quấn quýt, quấn chặt bước chân chàng trai, cô gái, không chịu rời đi. Đôi mắt của họ, nụ cười của họ đều lấp lánh như những viên kim cương.

Xa xa, đám bạn đang ngồi quanh đống lửa cháy bùng bị tiếng cười của hai người làm cho giật mình. Tiêu Tinh Dã nhìn ra ngoài đó thấy Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng có đôi có bạn, ngay lập tức dừng tay và đi ra đó.

“Hai cậu xuống nước làm gì thế?”.

“Bọn tớ đang bắt tôm, cậu nhìn này, bọn tớ bắt được bao nhiêu là tôm”. Lâm Nguyệt Loan cười khoái chí và giơ túi tôm đã đầy phân nửa cho Tiêu Tinh Dã xem.

“Mau lên đi, ra chỗ nước sâu nguy hiểm lắm!”. Tiêu Tinh Dã nói với thái độ chẳng vui vẻ gì.

“Chúng tớ không ra chỗ nước sâu đâu, hơn nữa có cậu ở đây, tớ chẳng sợ chết đuối”. Lâm Nguyệt Loan nhìn cậu cười, có cao thủ bơi lội ở đây cơ mà, chết đuối á, làm gì có chuyện đấy?

“Nhưng bọn tớ nhóm lửa xong rồi, cậu lấy cái vỉ nướng làm vợt rồi bọn tớ lấy cái gì mà nướng chứ?”. Tiêu Tinh Dã lấy lý do khác.

Cũng đúng, Lâm Nguyệt Loan thấy cả hai thu hoạch cũng kha khá rồi nên quay sang nói với Minh Nhật Lãng: “Chúng ta dừng tay đi, đằng nào cũng bắt được nhiều lắm rồi”.

Minh Nhật Lãng còn đang hứng nhưng đã đến nước này rồi đành phải lên bờ, nên cũng gật đầu.

Cả hai lên bờ và đổ tôm ra bãi cỏ đếm, tổng cộng được tám mươi bảy con. Lâm Nguyệt Loan sung sướng nói: “Hôm nay tớ mời các cậu ăn tôm nướng”.

Nói xong cô chữa lại: “Tớ và Minh Nhật Lãng mời các cậu ăn tôm nướng”.

Nghe được câu này Minh Nhật Lãng phấn chấn hẳn, còn Tiêu Tinh Dã lại buông lời châm chọc: “Có tí tôm chả đủ xỉa răng”.

“Không đủ thì còn sườn bò, còn chân gà cánh gà. Đi đi, chúng ta đi nướng thôi”. Giang Vũ Phi nói.

Cả nhóm quây quần bên bếp nướng. Trên vỉ nướng nào chân gà, cánh gà, xúc xích, sườn bò... đang dậy mùi thơm nức mũi. Những chú tôm mới bắt được cũng được nướng trên vỉ, thân đang chuyển sang màu hồng. Không cần tẩm ướp gia vị gì cả mà cho luôn vào miệng, vừa thơm, vừa giòn, vừa ngon, giành nhau một lúc là hết. Ai cũng công nhận đây là món ngon nhất của lần đi dã ngoại này.

Đương nhiên trừ Tiêu Tinh Dã. Nghĩ đến dáng vẻ vui thích của Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng khi vai kề vai bắt tôm dưới hồ là miếng tôm trong miệng lại chẳng có chút hương vị gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK