• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Love 3:

Sau khi bác Hồng đến đón Lâm Nguyệt Loan, cô còn nhờ bác đưa về nhà một chuyến. Ở trên nhà một lúc cô mới xuống. Bác Hồng lấy làm ngạc nhiên nhìn cô qua gương sau một lúc, cô về nhà để thay quần áo…

Bà Minh sốt ruột ngồi đợi ở phòng khách, thấy cô đến vội hỏi: “Loan Loan, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Tối qua tụi cháu gặp một đám đua xe, bọn họ cố ý trêu bọn cháu nên cứ lượn đi lượn lại, hại bọn cháu bị ngã”. Minh Nhật Lãng đã không muốn nói thì cô cũng không nên nói kỹ càng làm gì, chỉ kể lại chuyện chính cho bà Minh nghe.

“Nói như thế nghĩa là A Lãng bị làm cho hoảng sợ rồi. Thế nhưng sao điệu bộ nó lại thương tâm đến thế?”. Bà Minh vẫn thắc mắc không hiểu, ngẫm nghĩ một lúc bà mới nói: “Cái thằng này, chắc lại nghĩ mình chẳng có cách nào đi xe máy như người ta nên mới buồn thế này đây”.

Thở dài một cái rồi bà quay sang nói với Nguyệt Loan: “Loan Loan, A Lãng ngâm mình trong hồ nước nóng cả buổi rồi, chẳng nói năng gì cả, cháu đi nói nó giúp bác, nhắc nó lên bờ nhé”.

Lâm Nguyệt Loan vào hồ bơi nước nóng trong nhà. Đó là một hồ nước rộng trong nhà, phía hướng ra mặt trời được lắp bằng những tấm kính dài, chiếm hai phần ba diện tích hồ bơi. Trên làn nước xanh mướt, cơ thể Minh Nhật Lãng như một ngọn bèo.

“Minh Nhật Lãng”.

Lâm Nguyệt Loan vừa lên tiếng gọi Minh Nhật Lãng giật mình như bị trúng đạn, cả người lật một cái rồi chìm xuống nước.

“Minh Nhật Lãng, cậu có sao không?”. Lâm Nguyệt Loan chạy tới mép bể bơi rồi cúi xuống hồ nước thất thanh gọi cậu.

Từ phía xa, làn nước xao động, Minh Nhật Lãng từ dưới trồi lên. Cậu vuốt hết nước trên mặt rồi trân trân nhìn Nguyệt Loan.

Hôm nay Lâm Nguyệt Loan tết tóc khác với mọi ngày, cô không tết hai bên nữa mà đã tết gọn thành một bím phía sau, bím tóc thả đằng trước và được buộc bởi sợi thun màu xanh có hình cây con vô cùng sống động giữa làn tóc đen mượt.

Cảm nhận được ánh mắt Minh Nhật Lãng đang nhìn mình, hai má cô đỏ bừng rồi đưa tay vuốt bím tóc: “Sợi dây buộc thế này có đẹp không?”.

Minh Nhật Lãng ngây người ra một hồi, rồi bơi về phía cô. Lâm Nguyệt Loan cũng đi về phía bờ cậu lên và ngồi xuống.

Khẽ dùng tay rẽ nước, Minh Nhật Lãng ngước đầu lên nhìn Nguyệt Loan. Cô giống như một đóa hoa sen tinh khiết mọc bên hồ.

“Đẹp lắm!”.

Cậu khen thế khiến Lâm Nguyệt Loan lại đỏ bừng mặt, cô e thẹn cúi đầu. Thấy bàn tay bám trên mép hồ đã nhợt nhạt, cô vội nói:

“Minh Nhật Lãng, cậu ngâm dưới hồ lâu lắm rồi, mau lên đi, nhanh lên”. Lâm Nguyệt Loan vừa nói vừa lấy khăn tắm trên ghế mây bên cạnh hồ đưa cho cậu.

Minh Nhật Lãng ngoan ngoãn lên bờ.

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, cả hai ra ban công trên tầng hai cùng ngồi nói chuyện.

“Cậu nhìn xem tớ mang cái gì đến cho cậu này”.

Nhìn thấy đôi cốc mắt Minh Nhật Lãng sáng rực, cậu vui vẻ nói: “Tớ cứ nghĩ chúng bị vỡ rồi cơ”.

“Làm gì có, cậu nhìn mà xem, không phải còn nguyên đây sao”.

Minh Nhật Lãng cầm hai chiếc cốc lên ngắm nghía, Lâm Nguyệt Loan sợ cậu phát hiện ra vết nứt lên vội giành lại.

“Minh Nhật Lãng này, chiếc cốc cậu làm đáng yêu như Đại A Phúc, tặng tớ được không?”.

“Cậu thích thì giữ lại đi, vậy chiếc cốc của cậu… tớ giữ lại nhé?”.

Chuyện này giống như trao đổi tín vật vậy, Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt nhưng cũng không từ chối.

“Vậy nhé, cốc của tớ là của cậu, cốc của cậu là của tớ”.

Hai tay nâng chiếc cốc hình hoa tulip trong tay, Minh Nhật Lãng chìm đắm trong đó một hồi, cuối cùng nụ cười đã nở trên môi cậu, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt cậu vẫn phảng phất nét buồn đau.

Minh Nhật Lãng trở lại trường học ngay chiều hôm đó, Bạch Vân Tịnh thì dẫn Lục Kiêu đến lớp 10 (3).

“Lục Kiêu, anh mau xin lỗi Minh Nhật Lãng đi”.

Bạch Vân Tịnh ra lệnh như thế, Lục Kiêu miễn cưỡng mở lời với Minh Nhật Lãng: “Xin lỗi, tối hôm đó tôi không nên lái xe dọa cậu”.

Các bạn học trong phòng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cùng tròn mắt nhìn ba người đó.

Gương mặt Minh Nhật Lãng trắng bệch, cậu không nói gì mà chỉ lặng lẽ gấp cuốn sách lại rồi đi ra ngoài. Lục Kiêu thấy thế liền đưa tay giữ cậu lại.

“Tôi nghe lời nên mới đến xin lỗi, cậu không nể mặt mà cứ đi thế à!”.

“Tôi không cần lời xin lỗi của anh”.

“Nghe thấy chưa Tiểu Tịnh, cậu ta đâu cần lời xin lỗi của anh”.

Tiêu Tinh Dã chống mắt lên nhìn từ nãy giờ, không chịu được nữa cậu đập bàn cái chát rồi đi tới, hai mắt trừng trừng nhìn Lục Kiêu: “Cái điệu bộ này mà nói đến xin lỗi à? Sao mà giống đến gây chuyện thế hả”.

Bạch Vân Tịnh đứng bên cũng tức giận nói: “Lục Kiêu, anh xin lỗi thì cũng phải có thành ý một tí chứ, anh nói câu xin lỗi như thế quá vô trách nhiệm, anh nói lại lần nữa”.

Lục Kiêu ức quá không thể nhịn được nữa, cậu bật lại: “Tiểu Tịnh, anh nể mặt em nên mới đến xin lỗi cậu ta. Anh không muốn đến mà vẫn phải đến rồi, rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào? Phải quỳ xuống trước mặt cậu ta chắc?”.

“Quỳ xuống càng tốt, nếu dập đầu thêm ba cái nữa thì càng hay”.

Tiêu Tinh Dã lạnh lùng đáp, khiến Lục Kiêu phát điên lên: “Thằng kia, mày là ai hả? Mày còn chõ miệng vào nữa có tin tao cho mày một trận không?”.

Lục Kiêu vừa dứt lời Tiêu Tinh Dã đã phi đến đấm thẳng vào cằm Lục Kiêu một cú đau điếng. Cậu ta á lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất, ngay lập tức cậu ta chồm dậy gầm gừ lao về phía Tiêu Tinh Dã.

“Cậu ra ngoài đi”. Tiêu Tinh Dã nhanh tay đẩy Minh Nhật Lãng đứng sau mình lùi xa mấy bước, rồi tiến lên phía trước.

Minh Nhật Lãng lùi về sau, thấy Tiêu Tinh Dã và Lục Kiêu gườm gườm sắp đánh nhau đến nơi, cậu cũng không muốn ra ngoài mà ngược lại nhìn hai người và hét lên: “Hai người đừng đánh nhau nữa, Tiêu Tinh Dã, cậu đừng đánh nhau với anh ta làm gì”.

Tiêu Tinh Dã quay ngoắt lại nói với cậu: “Bảo cậu ra ngoài cậu có nghe thấy không hả? Ở đây chỉ vướng chân vướng tay”.

Minh Nhật Lãng bị cậu quát nên sững lại rồi vội ra khỏi lớp.

Tiêu Tinh Dã và Lục Kiêu đánh nhau ngay trong lớp, giống như hai chú hổ con đang giao đấu. Rất nhiều học sinh kéo đến xem đánh nhau, đứng nhìn từ bên ngoài cửa sổ. Tần Quảng Phong, Vệ Lôi và mấy người nữa không ra ngoài mà đứng lại quan sát xem cục diện trận đấu như thế nào. Nếu như Tiêu Tinh Dã thua thiệt thì đảm bảo cái tên đến từ trường ngoài kia không có chuyện bình yên mà rời khỏi Thần Quang.

Minh Nhật Lãng vội chạy đi tìm Lâm Nguyệt Loan, chỉ có cô mới bảo cậu ấy dừng tay được. Cô đang tìm tài liệu ở thư viện, nghe thấy chuyện như thế vội vội vàng vàng cùng Minh Nhật Lãng về lớp.

Hai người về đến nơi đã không thấy Tiêu Tinh Dã và Lục Kiêu đâu nữa, trong phòng chỉ có mấy bạn đang thu dọn chiến trường.

Lâm Nguyệt Loan vội hỏi Tần Quảng Phong: “Hai người đó đâu rồi?”.

“Bị thầy Châu dẫn đi rồi”.

Thầy Châu không quản chuyện của Lục Kiêu nên đã gọi điện sang trường Thanh Hà phái giáo viên đến nhận cậu về. Khi hỏi Tiêu Tinh Dã vì sao đánh nhau với Lục Kiêu cậu không nói rõ nguyên nhân mà chỉ nói một câu: “Không vì gì cả, chỉ là em thấy cậu ta ngứa mắt thôi”.

Thầy Châu không hỏi được chuyện gì từ Tiêu Tinh Dã nên đành đến lớp hỏi chuyện. Các học sinh có mặt ở lớp kể lại, cậu nam sinh từ trường Thanh Hà do Bạch Vân Tịnh dẫn tới lớp để xin lỗi Minh Nhật Lãng, không hiểu chuyện thế nào mà Tiêu Tinh Dã và cậu ta lại đánh nhau.

Châu Tĩnh Bang hiểu rất rõ tính cách từng học sinh của mình, Minh Nhật Lãng trước giờ ít nói nên chắc có hỏi cũng không ra chuyện gì. Chỉ còn cách gọi Bạch Vân Tịnh tới. Bạch Vân Tịnh ấp úng rồi cũng nói đại ý: Lục Kiêu bắt nạt Minh Nhật Lãng, Bạch Vân Tịnh bảo cậu ta đến xin lỗi nhưng không có thành ý nên Tiêu Tinh Dã đứng bên ngứa mắt đã đánh nhau với cậu ta.

Tiêu Tinh Dã ra tay cũng vì thay Minh Nhật Lãng, tuy tính cậu có hơi nóng vội nhưng thấy chuyện bất bình mà ra tay cũng là có ý tốt. Thầy cũng không hề có ý trách móc cậu gì cả mà chỉ lên lớp cho cậu một bài tư tưởng rồi yêu cầu viết bản kiểm điểm thôi.

“Nếu cậu không muốn viết thì nhờ Lâm Nguyệt Loan viết cho, tôi chỉ cần có bản kiểm điểm nộp lên ban giám hiệu là được rồi”. Thầy Châu nghiêm nghị nói với Tiêu Tinh Dã.

Tiêu Tinh Dã bật cười và nói: “Thầy, thầy đúng là anh em tốt của em”.

Tiêu Tinh Dã ra khỏi phòng giáo viên đã thấy Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đứng đợi cậu ở ngoài.

“Tiêu Tinh Dã cậu không sao chứ?”. Lâm Nguyệt Loan tiến lên trước hỏi rồi nhìn kỹ cậu. Cũng may chỉ có tóc tai bù xù chứ không có thương tật gì.

“Tớ thì làm gì có chuyện được chứ, đánh nhau từ bé mà. Cái tên Lục Kiêu đó cũng lợi hại nhưng làm sao ăn thua được tớ”.

“Cậu này, tớ đã dặn là không được đánh nhau nữa, thế mà lại đánh rồi”.

“Là cậu ta tự gây chuyện đòi đánh chứ, đừng có trách tớ không khách khí. Cậu không ở đó nên không biết cậu ta dương dương tự đắc thế nào đâu, tớ bực quá không nhịn được nên mới đấm cho cậu ta một phát”.

“Cảm ơn cậu, Tiêu Tinh Dã”. Minh Nhật Lãng cũng bước đến nói.

“Cậu cảm ơn tớ làm cái gì chứ, đừng hiểu nhầm nhá, không phải tớ ra tay vì cậu đâu. Tớ thay Lâm Nguyệt Loan trút giận nên mới đánh cậu ta, chả liên quan gì đến cậu cả”.

Cái tên này lạ thật, đến nước này rồi mà vẫn cứng miệng, rõ ràng là ra tay vì Minh Nhật Lãng thế mà chết cũng không thừa nhận.

Lâm Nguyệt Loan đứng bên cười nói: “Được được được, không phải cậu giúp Minh Nhật Lãng mà là giúp tớ, tớ nhận cái ân này của cậu là được rồi chứ gì?”.

Tan học, ba người cùng nhau đi khỏi dãy phòng học, đi được nửa đường thì gặp Bạch Vân Tịnh.

“Minh Nhật Lãng, chuyện hôm nay tớ rất xin lỗi. Có điều, tớ nhất định sẽ bắt Lục Kiêu đến thành tâm xin lỗi cậu lần nữa”.

Minh Nhật Lãng chau mày chưa nói gì thì Tiêu Tinh Dã đã mau miệng đáp lại: “Bạch Vân Tịnh này, cậu dở người à. Chuyện ngoài trường của Minh Nhật Lãng và Lục Kiêu cậu lôi vào trường giải quyết làm cái gì chứ? Cậu định làm vai nữ chính trong cuộc tranh giành của hai cậu con trai à, xin cậu, Minh Nhật Lãng không muốn làm vai khách mời tình cảm thế đâu. Nếu cậu thông minh một chút thì tốt nhất chấm dứt ngay chuyện này ở đây, làm thế Minh Nhật Lãng còn phải cảm ơn cậu đấy!”.

Đúng là chuyện này Bạch Vân Tịnh xử lý không khéo, chuyện tối hôm đó Minh Nhật Lãng đã không vui vẻ gì, cậu đã cố quên đi không được Bạch Vân Tịnh lại còn khơi ra. Mặc dù cô chỉ có ý tốt.

Tiêu Tinh Dã nhanh nhảu cướp lời Bạch Vân Tịnh khiến cô ấy tái mặt, nhưng những lời ấy đã đi vào lòng Minh Nhật Lãng. Thấy sắc mặt Bạch Vân Tịnh khó coi như vậy Minh Nhật Lãng nhẹ nhàng nói với cô: “Cảm ơn cậu, Bạch Vân Tịnh. Có điều chuyện này tớ thực sự không muốn nhắc lại nữa, cứ thế đi”.

Bạch Vân Tịnh mắt đỏ hoe nghe xong chạy ngay xuống lầu.

“Bạch Vân Tịnh”. Lâm Nguyệt Loan gọi nhưng cô ấy chạy một mạch không quay lại.

“Kệ cậu ấy đi, để cậu ấy đi càng tốt”.

Đang đi Tiêu Tinh Dã đột nhiên dừng lại, nói: “Hai cậu về trước đi”.

“Cậu sao?”.

“Tớ còn có việc. Minh Nhật Lãng này, cậu đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà nhé”.

Tiêu Tinh Dã dặn dò thế khiến Minh Nhật Lãng khựng lại: “Ok”.

Lâm Nguyệt Loan nghe thế cũng có chút giật mình, nhưng vẫn cười và nói: “Cũng được, cậu cũng mau về sớm, đừng la cà muộn quá!”.

Thấy bóng Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng kề vai bước đi, có chút thoáng buồn trên gương mặt Tiêu Tinh Dã… cậu mím chặt môi như cố kiên định điều gì đó.

Vừa lấy xe từ trong lán ra Tiêu Tinh Dã gặp Nguyên Thần Dạ lái chiếc xe màu đỏ qua đó. Thấy Tiêu Tinh Dã đi tới cậu dừng xe lại và nói: “Tiêu Tinh Dã, hôm nay cậu với Lục Kiêu đánh nhau à?”.

“Đánh rồi, cái tên đó tự gây chuyện trước. À đúng rồi, tối hôm nọ anh dẫn tụi nó đến đường Bàn Sơn chẳng phải cũng dạy dỗ một trận rồi sao?”.

“Hôm đó tụi này đua xe ở Đông Lĩnh, tụi nó còn chả nhìn thấy cái đèn hậu ở xe anh. Từ đó trở đi cậu ta không dám xuất hiện trong hội đua xe của thành phố A nữa rồi”.

“Ha ha, anh ta thua thảm như thế đương nhiên là phải rút lui khỏi giang hồ rồi. Nguyên Thần Dạ này, anh đúng là có bản lĩnh đấy. Chiếc xe “Tuyệt đại giai nhân” anh dán lại thật giống bánh xe lửa của Na Tra”.

Nguyên Thần Dạ nhìn Tiêu Tinh Dã cười đầy ẩn ý: “Tiêu Tinh Dã này, có phải cậu cũng muốn rút lui khỏi giang hồ không?”.

Tiêu Tinh Dã đứng ngây người, cậu không hiểu ý của Nguyên Thần Dạ.

“Ban nãy anh nhìn thấy cậu chủ động để Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đi trước còn gì”.

Tiêu Tinh Dã hiếm khi im lặng, nhưng lần này im lặng là đồng ý với suy đoán của Nguyên Thần Dạ. Nguyên Thần Dạ cũng thở dài và nói: “Tôi cũng chủ động rút lui rồi, Minh Nhật Lãng cần Lâm Nguyệt Loan hơn chúng ta, hơn nữa trái tim Lâm Nguyệt Loan cũng nghiêng về cậu ấy. Chúng ta không thể không rút lui”.

Không đợi Tiêu Tinh Dã nói gì Nguyên Thần Dạ đã tiếp lời: “Tiêu Tinh Dã này, cuối tuần này tụi tôi có tổ chức hội đua xe ở Đông Lĩnh, có hứng thì đến xem nhé”.

“Được đấy. Thời gian cụ thể thế nào?”.

“Mười giờ ba mươi sáng”.

“Tôi sẽ đến đúng giờ”.

“Được, không gặp không về”.

“Không gặp không về”.

Một cuộc nói chuyện vô tình đã khiến Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ thành bạn tốt của nhau.

“Thần Dạ, bye bye”.

Cô gái xinh đẹp có mái tóc dài thướt tha hôn lên hai má Nguyên Thần Dạ rồi nhảy xuống xe. Vừa vẫy vẫy Nguyên Thần Dạ vừa lưu luyến bước vào ngôi biệt thự hai tầng gần đó.

Rất nhanh sau đó căn phòng trên tầng hai sáng điện, bóng cô gái thấp thoáng sau khung cửa, gửi cho cậu một nụ hôn gió.

Đáp lại cô ấy cũng bằng một nụ hôn gió, Nguyên Thần Dạ nổ máy xe rời khỏi đó.

Hết đêm này qua đêm khác, cậu quyến luyến bên những cô gái xinh đẹp, giống như chú bướm suốt ngày bận rộn vì hoa. Đó là tính phù phiếm bẩm sinh sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK