• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Love 4:

Sau tiết sử là tiết thể dục, hôm nay học trong nhà, có ba môn là bóng rổ, bóng tường và thể dục nhịp điệu để học sinh lựa chọn.

Trường Thần Quang luôn chú trọng tới việc phát triển toàn diện “trí, đức, thể” cho học sinh, mỗi tuần sẽ có hai buổi chiều học thể dục từ sau ba giờ ba mươi chứ không học môn văn hóa. Có sân vận động rộng và nhà thể dục trong nhà với nhiều dụng cụ các môn thể thao, không thiếu gì cả.

Các bạn nữ chủ yếu chọn nhảy aerobic, các bạn nam thì chọn bóng rổ hoặc bóng tường. Thấy Minh Nhật Lãng đứng yên tại chỗ không chọn gì cả, thầy thể dục liền hỏi: “Minh Nhật Lãng, em chọn môn nào?”.

Lâm Nguyệt Loan vội đáp: “Thưa thầy, bạn Minh Nhật Lãng mới bị rạn xương xong, bây giờ sức khỏe không phù hợp để tập hai môn này”.

“Ừ nhỉ, thầy quên mất, vậy tiết này em hoạt động tự do”.

Thầy giáo dẫn một tốp học sinh ra ngoài, còn lại một mình cậu trong căn phòng rộng rãi, cảm giác cô đơn lạc lõng lại xuất hiện. Cậu buồn bã cúi đầu rời khỏi nhà tập thể dục. Một mình chậm bước trên con đường quen thuộc dẫn ra rừng trúc.

Đang định ngồi xuống ghế đá nghỉ một lát thì thấy trong rừng thấp thoáng bóng hai người. Biết là có đôi nào đó đang hẹn hò nên cậu định bỏ đi chỗ khác, thì vô tình nghe thấy giọng nữ sinh:

“Anh Nguyên, em…”.

Chưa nói hết câu đã bị cái gì đó chặn lại. Minh Nhật Lãng kinh ngạc tiến lên trên mấy bước nữa, phát hiện thấy Nguyên Thần Dạ đang ôm hôn thắm thiết một cô gái. Hai đôi môi như dính chặt vào nhau.

Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến cảnh người thật hôn nhau thế này, vừa thấy cảnh đó cậu rùng mình, chân tay luống cuống, “rắc” một cái, một cành cây khô bị cậu dẫm phải và phát ra tiếng động.

Thấy có tiếng động cô gái kia vội rời khỏi vòng tay Nguyên Thần Dạ. Hoảng loạn nhìn xung quanh, thấy Minh Nhật Lãng đứng đó liền đỏ mặt rồi cắm đầu chạy như một chú thỏ con bị làm cho kinh sợ.

Nguyên Thần Dạ lại bình tĩnh như không có chuyện gì, cậu thong thả chỉnh lại quần áo rồi tươi cười đi về phía Minh Nhật Lãng: “Ồ, Minh Nhật Lãng cũng ở đây à?”.

Minh Nhật Lãng nhìn Nguyên Thần Dạ với ánh mắt trách móc, cậu không nói một lời nào.

“Xin cậu đấy, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó. Cứ như anh là một tên lưu manh không bằng, mọi thứ đều do hai bên tình nguyện, anh chẳng ép ai bao giờ”.

“Lại còn hai bên tình nguyện, tôi nghe thấy hết rồi, rõ ràng là anh…”. Minh Nhật Lãng không biết phải nói thế nào cho phải.

“Cái gì mà rõ ràng là anh chứ? Là em ấy hẹn anh đến rừng trúc, rồi nói “Anh Nguyên, em…” còn chưa nói xong đã xông tới hôn anh rồi, anh phải làm thế nào? Nếu đẩy em ấy ra thì khiến em ấy xấu hổ, mất mặt. Nể mặt em ấy xinh đẹp nên anh chỉ còn cách phối hợp thôi”.

Hóa ra chuyện là như thế, Minh Nhật Lãng nghe xong sững người. Nhưng vẫn hoài nghi hỏi lại: “Là như thế á? Làm gì có chuyện ấy, làm gì có bạn nữ nào bạo dạn thế”.

“Đúng là cậu ít gặp nên thấy lạ, con gái bây giờ bạo dạn lắm. Đây cũng không phải cô gái đầu tiên chủ động đến hôn anh đâu”.

Minh Nhật Lãng cũng đã từng nghe đến chuyện này, nghĩ rồi vẫn lên tiếng trách móc: “Anh nên đẩy cô ấy ra, chuyện này… làm sao có thể phối hợp tùy tiện được chứ?”.

Nguyên Thần Dạ nhìn cậu với vẻ “có nói cũng không hiểu”: “Chán chả muốn nói với cậu nữa, cậu cứ coi anh như tên lưu manh cũng được”.

Nói xong định đi thì Minh Nhật Lãng gọi giật lại: “Nguyên Thần Dạ, tôi thực sự không thích anh”.

Trong mắt Minh Nhật Lãng, Nguyên Thần Dạ không phải là người tốt. Lăng nhăng, bừa bãi, ai cũng yêu được.

Nguyên Thần Dạ quay lại nhìn cậu và cười như không có chuyện gì xảy ra: “Minh Nhật Lãng, anh không cần cậu thích, anh đâu phải đồng tính”.

“Tôi lại hy vọng anh là dân đồng tính, như thế các cô gái sẽ đỡ khổ vì anh”.

Những cô gái đã từng tan nát trái tim vì Nguyên Thần Dạ thực sự không ít.

“Các cô gái? Minh Nhật Lãng, chẳng phải em lo lắng Lâm Nguyệt Loan sẽ khổ vì anh sao. Cần gì phải mở rộng phạm vi thế chứ?”.

Minh Nhật Lãng bị Nguyên Thần Dạ nói trúng tim đen, có hơi bức xúc nhưng vẫn ưỡn ngực lên nói: “Tôi sẽ không để anh làm hại cô ấy, tôi tuyệt đối không cho phép”.

Nguyên Thần Dạ nói: “Anh thực sự không chịu nổi cái tư thế bảo vệ người khác của cậu. Minh Nhật Lãng này, cậu có biết câu nói là “trái với mong muốn” không, cậu càng bảo vệ như thế càng kích thích ham muốn chiến đấu của anh. Anh vốn chỉ có chút hứng thú với em Lâm thôi, không phải cậu nghĩ anh hứng thú với cô ấy đến mức không đạt được cô ấy thì không buông tay đấy chứ?”.

Minh Nhật Lãng không nghĩ đến điều này, có chút giật mình nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, cậu cảm thấy mình hơi quá, không nên có hành động bảo vệ quá mức như thế.

“Nguyên Thần Dạ, tôi…”.

Minh Nhật Lãng không biết nên nói thế nào nữa, đang không biết mở lời thế nào thì Nguyên Thần Dạ đã quay lưng bước đi, một mình cậu đứng đó trong lòng tràn ngập cảm giác khó chịu.

Nguyên Thần Dạ đi rất xa rồi nhưng khi ngoái đầu nhìn lại vẫn thấy bóng Minh Nhật Lãng đứng đó bất động. Cậu lắc đầu bất lực rồi quay người đi tiếp.

Khi đi qua nhà thể dục thấy một tốp nữ sinh đang đi ngược lại. Thấy Lâm Nguyệt Loan cũng có trong số đó, cậu hướng về phía cô huýt sáo thay cho lời chào.

Lâm Nguyệt Loan nhìn thầy liền cười và cúi đầu, nhưng không qua chỗ cậu mà vẫn đi tiếp cùng nhóm bạn.

Nguyên Thần Dạ tự cười nhạo mình. Bao nhiêu cô gái chỉ cần cậu liếc mắt một cái là đã đổ xô đến rồi, vậy mà cô gái này lại không làm thế. Đành đi đến chỗ cô ấy vậy.

“Em Lâm, sao không thèm để ý đến anh thế?”.

“Ai bảo không để ý đến anh, em gật đầu rồi còn gì?”.

“Một cái gật đầu thì ăn thua gì chứ, vừa mới bị người ta dạy dỗ xong, đang cần những lời ngọt ngào, dịu dàng của em Lâm an ủi đây”.

“Không phải đấy chứ, Nguyên công tử cũng bị người ta dạy dỗ sao? Ai dám dạy dỗ anh chứ?”.

“Minh Nhật Lãng”.

Lâm Nguyệt Loan cứng họng, đám con gái cũng vây lại, ngạc nhiên hỏi cậu: “Minh Nhật Lãng dạy dỗ anh? Sao có thể thế được”.

Minh Nhật Lãng luôn nho nhã và dịu dàng trong mắt mọi người, chưa bao giờ nói nặng lời với ai. Ban đầu Tiêu Tinh Dã suốt ngày hằm hè với cậu vậy mà cậu đều nhẫn nhịn được. Huống hồ với tính cách gặp ai cũng cười như Nguyên Thần Dạ, làm gì có chuyện cậu ấy lên mặt dạy đời Nguyên Thần Dạ chứ.

“Cậu ấy thấy anh và một cô em kiss nhau trong rừng, thế là nhìn anh với ánh mắt trách móc và nói: “Nguyên Thần Dạ, tôi không thích anh””.

Nguyên Thần Dạ bắt chước giọng điệu của Minh Nhật Lãng, thần thái và điệu bộ giống y hệt.

“Câu chuyện cũng có đầu có cuối còn gì, cậu ấy có quyền không thích anh. Đương nhiên anh làm chuyện đó thế nào là tự do cá nhân của anh mà”.

“Cậu ấy còn cảnh cáo anh là không được làm hại em, cậu ấy tuyệt đối không cho phép. Em phong cậu ta là vệ sĩ từ bao giờ thế?”.

Lâm Nguyệt Loan nghe xong đỏ bừng mặt, cô đáp: “Không cần anh quan tâm”.

Lời nói nhẹ nhàng, hai mắt long lanh như hồ nước mùa thu, hai bên má đỏ hồng như trái đào, Nguyên Thần Dạ trong lòng xao xuyến lạ thường, cậu sát lại gần cô và nỏi: “Em Lâm, tối nay có thời gian không? Chúng ta hẹn hò đi”.

“Không thèm đi với anh”. Cô quả quyết từ chối.

“Đừng từ chối nhanh thế chứ! Ít nhiều cũng nên suy nghĩ một chút. Làm như thế này anh mất mặt lắm”. Nguyên Thần Dạ làm bộ đáng thương nhìn cô.

“Anh nhiều mặt lắm, em vứt đi cho anh mấy cái có là gì đâu. Anh đi hẹn hò với cô khác là được chứ có gì. Chỉ cần anh lên tiếng thì hàng tá cô sẵn sàng đắp thêm mặt cho anh”.

Lâm Nguyệt Loan nói xong mấy câu này liền chạy bắn đi, nhẹ nhàng như chú chim én tung cánh bay. Nguyên Thần Dạ nhìn theo cô, khóe môi nở nụ cười thoải mái. Biểu cảm ấy chẳng giống như bị Lâm Nguyệt Loan từ chối mà như thể cô chấp nhận hẹn hò cùng cậu vậy.

Lâm Nguyệt Loan chạy qua con đường nhỏ trước dãy phòng học bỗng có tiếng người gọi cô: “Lâm Nguyệt Loan”.

Là Minh Nhật Lãng, cậu đang đứng dưới gốc hòe, người và cây đều thẳng đứng.

Lâm Nguyệt Loan đi về phía cậu và nói: “Cậu vẫn ở đây à Minh Nhật Lãng”.

Minh Nhật Lãng nhạy cảm hỏi lại: “Sao cậu biết tớ ở đây?”.

“Ban nãy gặp Nguyên Thần Dạ, anh ấy nói cậu ở đây… dạy dỗ anh ấy”. Lâm Nguyệt Loan vừa nói vừa cười.

Minh Nhật Lãng hiểu ngay ra Nguyên Thần Dạ đã kể lại chuyện cho Nguyệt Loan nghe rồi. Cậu khẽ giật mình, không ngờ Nguyên Thần Dạ lại là người thoải mái đến thế. Nếu là người bình thường khi tán tỉnh một cô gái nào đó người ta sẽ giấu nhẹm chuyện mình lăng nhăng, đa tình. Cho dù không giấu được lâu dài nhưng cũng không nên nói chuyện mình vừa “tiếp xúc thân mật” với cô gái khác cho Lâm Nguyệt Loan chứ. Nguyên Thần Dạ hành động như thế thật chẳng ai đoán được.

“Tớ rất không thích… bộ dạng của anh ấy như thế. Cậu thấy sao?”.

“Tớ cũng cảm thấy, nếu là học sinh, lại ở trong trường nữa, hành vi nên cẩn thận một chút thì tốt hơn”.

Lâm Nguyệt Loan có cùng ý kiến với cậu nên nghe xong gương mặt Minh Nhật Lãng tươi cười và cảm thấy thoải mái hơn. Cô ấy cũng không thích hành động của anh ấy vậy có lẽ cô ấy sẽ tránh xa anh ấy thôi.

“Cậu nhìn cây hòe con này, càng lớn càng xanh”. Lâm Nguyệt Loan sờ quanh chỗ ngày trước mình băng bó cho nó, bây giờ chẳng nhìn thấy vết gãy đâu nữa.

Minh Nhật Lãng như sực nhớ ra điều gì, cậu vội nói: “Lâm Nguyệt Loan, tớ có cái này… muốn tặng cậu”.

Cậu lấy trong túi áo sơ mi ra chiếc dây thun đáng yêu và đặt vào tay đưa cho cô.

Món quà đầu tiên cậu tặng trong đời, tặng cho người con gái đầu tiên mình thích trong đời, mặt cậu đột nhiên nóng ran, tim đập loạn xạ, bàn tay đang giơ ra cũng run run theo.

Nhìn thấy sợi dây thun trong tay cậu, Lâm Nguyệt Loan khẽ sững lại rồi đỏ hồng hai má.

Cô chần chừ không đón lấy, tay Minh Nhật Lãng cũng cứ giơ ra như thế. Im lặng, cảm giác cả hai có thể nghe thấy tiếng trái tim đập loạn xạ của đối phương.

Lâu sau cô mới nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây thun. Giây phút ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay cậu, lòng bàn tay nóng ran.

“Sợi dây thun tinh tế quá, cậu tự đi mua à? Sao lại muốn mua cái này?”. Lâm Nguyệt Loan không tưởng tượng được cảnh Minh Nhật Lãng mua đồ trong cửa hàng như thế nào.

“Chẳng phải tớ lấy của cậu một sợi thun sao nên muốn mua cái này trả cậu. Tớ chọn lựa chán chê, nhưng chỉ thích hình cái cây này nhất. Tớ định mua một đôi tặng cậu mà cửa hàng chỉ có một chiếc. Nếu cậu không dùng thì… cứ cất đi nhé”.

Trời thu quyến rũ, gió thu mát rượi, trong gió thoang thoảng mùi hoa quế thơm dịu. Giọng chàng trai mười sáu tuổi nhẹ nhàng, ấp úng, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại dịu dàng và ấm áp.

Tim đập, bối rối, nhưng yêu thích. Thiếu nữ mười sáu tuổi chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng ran không thể kiềm chế được, khẽ cúi đầu xuống cũng không giấu được sự ngọt ngào từ đôi má ửng hồng.

Bàn tay nắm chặt sợi đây thun có hình cây ngộ nghĩnh, một chiếc bóng cao dài như cái cây cũng được trồng trong trái tim cô.

Ding - tiếng chuông tan học vang lên.

Học sinh từ dãy phòng học bắt đầu đổ ra ngoài con đường nhỏ, cả hai không tiện đứng dưới gốc cây hòe mà nhìn nhau mãi nên đi vào trong, Minh Nhật Lãng thong thả từng bước đi theo sau Lâm Nguyệt Loan.

“Lâm Nguyệt Loan này, tối nay tớ đến nhà cậu được không?”. Minh Nhật Lãng nói nhỏ, giọng nói tràn đầy hy vọng.

“Tối nay, có chuyện gì à?”.

Một cô gái ở nhà một mình vào buổi tối cũng không tiện đón khách tới chơi lắm.

Minh Nhật Lãng thấy mình nói hơi quá nên vội chữa lại: “Không phải tối, mà là chiều tối… tớ muốn… chúng ta đi chợ đêm ăn vằn thắn. Cậu hứa với tớ là sẽ dẫn tớ đi ăn khi khỏi bệnh, giờ tớ khỏi rồi này”.

Lâm Nguyệt Loan nhớ ra và nói: “Ừ, vậy cậu đến nhé, nhưng phải nói với bác Minh và để bác Hồng đưa cậu đi, không được tự ý đi một mình”.

Minh Nhật Lãng gật đầu, trong mắt lấp lánh niềm vui.

Trên đường về nhà, Lâm Nguyệt Loan vẫn ngồi sau xe Tiêu Tinh Dã.

“Bài cổ văn trong tiết ngữ văn hôm nay cậu nhất định phải học thuộc, từ mới tiếng Anh cũng thế, bốn bài tập đại số cũng thế, cậu phải…”.

Còn chưa nói hết câu thì Tiêu Tinh Dã đã lên tiếng ngắt lời cô: “Hôm nay tiết thể dục Minh Nhật Lãng đưa cho cậu cái gì thế?”.

Lâm Nguyệt Loan ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”.

“Tớ nhìn thấy”.

Tiêu Tinh Dã mình đầy mồ hôi chạy từ sân tập về, còn chưa đến con đường nhỏ trước dãy phòng học đã nhìn thấy Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan đứng dưới gốc cây hòe. Minh Nhật Lãng cứ đưa tay ra còn Lâm Nguyệt Loan thì chần chừ mãi mới nhận lấy. Gương mặt hai người này dù đứng xa thế cậu cũng nhìn thấy đỏ hồng như say.

“Cậu ấy… tặng tớ một sợi thun buộc tóc”.

Tặng thun buộc tóc à, Tiêu Tinh Dã đoán già đoán non cũng không đoán ra là tặng trang sức của con gái. Sao Minh Nhật Lãng lại nghĩ ra tặng cái này cơ chứ, nhà cậu ta nhiều tiền thế cơ mà, đáng nhẽ phải mua nhiều đồ đắt tiền để tặng người con gái mình thích mới đúng chứ.

“Sao cậu ấy lại nghĩ ra cái này tặng cậu?”.

Lâm Nguyệt Loan do dự rồi vẫn quyết kể sự thực cho Tiêu Tinh Dã nghe. Hôm đó cô đã “nối xương” cho cây hòe con thế nào, Minh Nhật Lãng đã dùng dây giày thay cho sợi dây thun ra sao, rồi hôm nay đã đặc biệt tặng cô sợi dây màu xanh này.

Tiêu Tinh Dã càng nghe càng há hốc miệng ngạc nhiên, đột nhiên nhớ lại cây hòe mà cậu từng đá gãy lần trước, lẽ nào là cây hòe hôm nay sao?

“Là cây hòe mà cậu với Tần Quảng Phong đá bóng vào đó, hôm đó Minh Nhật Lãng đứng ở cửa sổ nhìn thấy hết rồi”. Lâm Nguyệt Loan chỉ ra “nhân chứng vật chứng” cho Tiêu Tinh Dã nghe.

“Cậu ấy nhìn thấy tớ với Tần Quảng Phong đá cây hòe rồi bỏ đi, sau đó nhìn thấy cậu nối xương cho nó?”.

“Ừ”.

Tiêu Tinh Dã thấy trong lòng chấn động, hóa ra Minh Nhật Lãng chú ý đến Lâm Nguyệt Loan vì cú đá vào cây hòe của cậu. Cảm giác tức giận dần dần lan tỏa khắp tâm can cậu. Bức bách không biết phát tiết vào đâu cậu chỉ còn cách nhấn mạnh pê đan, ai ngờ phựt một cái, chân hẫng ngay, xích đứt rồi.

Lâm Nguyệt Loan vội nhảy xuống xe nói: “Chết rồi, sao bây giờ?”.

Tiêu Tinh Dã ngồi xuống sửa một lúc và đầu hàng: “Bó tay thôi, chỉ còn cách dắt đến hiệu sửa xe phía trước”.

Hiệu sửa xe cách đó hai bến xe bus nên Tiêu Tinh Dã bảo Lâm Nguyệt Loan đi bus về trước còn cậu chầm chậm dắt xe đi sau vậy. Nghĩ đến lát nữa Minh Nhật Lãng sẽ đến tìm cô nên cô cũng không chần chừ mà lên bus đi về trước.

Tiêu Tinh Dã mệt mỏi dắt xe đến hiệu sửa. Thợ sửa xe nhìn xong bảo cậu, xích này cũ quá không thể nối được nữa, tốt nhất là thay cái mới. Trong quán không còn xích nên ông chủ nói phải đợi ngày mai mới thay cho cậu được, cậu cứ để xe tạm ở đó đã. Tiêu Tinh Dã cũng chỉ còn cách để xe lại rồi một mình đi về.

Sắc cam nhuộm khắp chân trời, một mình Tiêu Tinh Dã cô đơn bước đi trên con đường đầy lá rụng mùa thu. Lá vàng rơi đầy dưới chân, lép bép theo tiếng bước chân, cảm giác cô đơn lại bắt đầu lan tỏa…

Love 5:

Bảy giờ ba mươi phút tối, chuông cửa lại vang lên.

Lâm Nguyệt Loan mở cửa đã thấy Minh Nhật Lãng đứng ở cửa. Áo phông màu cam, jacket cam kết hợp với quần trắng, đứng dưới hành lang mờ tối cả người cậu bỗng sáng lên như ánh mặt trời.

Cậu mang đến cho cô một món quà, đó là một hộp kẹo. Những viên kẹo trong suốt, hình tròn, màu cam, màu xanh nhạt, màu hồng, màu tím nhạt… nhìn đã thấy ngon miệng. Nhìn là biết cậu coi đây là lần hẹn hò đầu tiên, nụ cười trên gương mặt cậu thật ngọt ngào.

Lâm Nguyệt Loan đỏ hồng hai má đưa tay nhận hộp kẹo, không cần mở ra cô đã cảm nhận được hương vị thơm ngọt của nó rồi.

Bác Hồng lái xe đưa Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đến phố Đông Hoa. Đây là phố đi bộ nên xe không vào trong được, bác Hồng đành để hai người đi bộ từ đây.

Quán vằn thắn Quảng Ký, khách ăn đứng đầy cửa.

Lâm Nguyệt Loan dẫn Minh Nhật Lãng vào bàn trong cùng, đợi chán chê mới có người mang ra hai bát vằn thắn.

Món vằn thắn của các cửa hàng khác đều cho lẫn vằn thắn với canh, rau cải và nấm hương. Nhưng vằn thắn ở Quảng Ký nước canh trong như nước, vằn thắn được nặn thành từng viên nhỏ, qua lớp vỏ trong suốt còn nhìn thấy nhân thịt bên trong, giống như những chú cá nhỏ bơi lội trong nồi canh. Trong bát còn rắc một ít hành hoa, rau xanh và nấm hương được đặt riêng ở một chiếc đĩa nhỏ.

Minh Nhật Lãng nhìn bát canh vằn thắn trong như nước, tò mò hỏi: “Đây là nước dùng à?”.

Lâm Nguyệt Loan cười nói: “Cậu nếm thử là biết”.

Nếm thử một muỗng, mùi vị vô cùng thơm ngon, trước giờ chưa bao giờ được nếm, cậu xuýt xoa: “Nước dùng nhìn trong như nước bình thường, tại sao khi uống lại ngon thế nhỉ?”.

“Đầu bếp ở đây nói nước dùng thượng hạng sẽ trong như nước, không có tạp chất nổi lên. Nghe nói là xương lợn được lọc thịt ra rồi ninh nhỏ lửa mười hai tiếng mới được”.

“Hèn chi vị ngon thế”.

Minh Nhật Lãng ăn một lúc đã hết một nửa, ngước nhìn thấy Lâm Nguyệt Loan vẫn chưa động đũa, cậu ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu không ăn đi?”.

Lâm Nguyệt Loan bê bát vằn thắn của mình sẻ một nửa sang cho Minh Nhật Lãng, rồi nói: “Cậu thích ăn thì ăn nhiều một chút”.

“Nhưng cậu cũng chẳng ăn được bao nhiêu, tớ có thể gọi thêm mà”.

“Quán này đông khách lắm, ban nãy quên không gọi ba phần, bây giờ gọi thêm thì phải đợi lâu lắm. Đằng nào tớ cũng ăn một lần rồi mà, không như cậu đến lần đầu, vì thế cậu ăn nhiều một chút”.

Nhìn bát vằn thắn đầy ắp trước mặt, Minh Nhật Lãng chậm rãi ăn, cậu có cảm giác không nỡ ăn hết nó.

Bước từ quán Quảng Ký ra thấy dãy phố lên đèn, nghi ngút khói, Minh Nhật Lãng nhìn mọi thứ rất lạ lẫm, cậu hỏi: “Ở đây nhiều hàng ăn thế này, họ bán cái gì thế?”.

“Đồ nướng nhiều nhất, sau đó là đồ ăn vặt”.

“Đồ nướng”. Minh Nhật Lãng nhớ lại món nướng hôm cả nhóm đi dã ngoại ở hồ Phương Trạch, “Giống những món nướng hôm chúng ta đi dã ngoại ăn à?”.

“Ừ, khác cái là họ dùng đồ nướng chuyên dụng hơn thôi”.

“Bọn họ có nướng tôm không?”. Minh Nhật Lãng vẫn chưa thể quên được món tôm lần trước.

“Không có, ai mất thời gian đi bắt tôm về nướng chứ?”.

“Lâm Nguyệt Loan này, hôm nào đó chúng ta đi bắt tôm đi?”.

Cứ nghĩ đến việc được đi bắt tôm riêng với Lâm Nguyệt Loan ở hồ Phương Trạch, là trong lòng cậu rộ lên cảm giác rất vui sướng.

“Không được, đã cuối thu rồi, nước hồ lạnh lắm, xuống nước mùa này bị cảm như chơi”.

Vẻ thất vọng lộ rõ trên gương mặt cậu: “Giá mà tớ không bị thương thì hay quá, không lỡ mất buổi đi chơi của lớp mình”.

“Không sao mà, đợi mùa xuân ấm áp là chúng ta có thể đi bắt tôm rồi, vừa ngon lại vừa giàu dinh dưỡng”.

Mùa xuân năm sau, Minh Nhật Lãng chợt cảm thấy nó quá xa vời. Nhưng nhìn thấy nụ cười của Lâm Nguyệt Loan cậu cũng cười theo và gật đầu: “Ừ, cứ như thế đi, mùa xuân chúng ta sẽ đi hồ Phương Trạch”.

Hai cô cậu tuổi trẻ phơi phới đã hẹn ước với mùa xuân năm sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK