• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Love 4:

Sáng nay Lâm Nguyệt Loan nhận được một bức điện tín, là thư của mẹ.

Cô vốn không định bóc thư, nếu như mẹ đã quyết tâm bỏ lại cô rồi thì cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ hay liên lạc gì với bà nữa. Nhiều lần bà Điền Tuệ Văn bị con cúp máy và không nghe điện thoại rồi nên chắc cũng đoán được con gái vô cùng giận mình. Trong bức điện tín chỉ có vài chữ: “Loan Loan, mẹ quyết định mang con đi theo”.

Câu nói này làm Lâm Nguyệt Loan sững lại đó một hồi.

Tiêu Tinh Dã thấy cô nhận được thư rồi lại ngồi thất thần như thế, bèn nhìn từ phía sau và đọc được hàng chữ đó,

“Lâm Nguyệt Loan, có phải mẹ cậu thay đổi ý định rồi không, mau mở ra đi”.

Đọc xong bức thư gương mặt cô ngạc nhiên, buồn bã rồi trở nên mơ hồ.

“Sao thế, mẹ cậu nói gì trong thư?”.

“Cuối cùng mẹ tớ cũng đã nói với chồng rằng có một đứa con riêng là tớ, bác ấy cũng đã hiểu và đồng ý, quyết định đưa tớ cùng sang Canada. Sau khi thi học kỳ xong mẹ sẽ đón tớ sang thành phố B và làm thủ tục sang Canada”.

Giọng cô vô cùng bình thản giống như đang kể lại câu chuyện của người khác.

Tiêu Tinh Dã thấy trái tim mình chững lại, cậu ấp úng: “Vậy… thi học kỳ xong cậu đi ngay à?”.

Lâm Nguyệt Loan không nói gì, cô cúi đầu xuống, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn độn. Mẹ cô quyết bỏ cô để sang Canada, cô đã bi thương lắm rồi. Bây giờ mẹ quyết định mang cô đi theo, cô cũng không vui vẻ gì. Phải rời xa thành phố A, cô vô cùng quyến luyến. Ở nơi đây cô có bạn bè, có bạn học, có người cha kính yêu của cô, mặc dù ông mãi mãi ngủ giấc ngàn thu dưới mộ, nhưng ngôi mộ ấy mãi mãi ở lại thành phố này. Ở đây có tình yêu mới chớm nở của cô, có người con trai mà cô yêu quý, bây giờ đang rất cần cô.

Tiêu Tinh Dã đáp: “Đi cùng mẹ cậu sang Canada cũng là việc tốt, có bác ấy chăm sóc cậu vẫn hơn một mình cậu sống ở đây. Nhưng… bây giờ cậu mà đi, tay Minh Nhật Lãng thì chưa khỏi, bố cậu ấy lại như thế, cậu có yên tâm không?”.

Theo bản năng cậu cũng muốn giữ cô lại. Đột nhiên phải rời xa như thế, cậu chẳng hề chuẩn bị tâm lý. Chỉ biết giữ lại, được ngày nào hay ngày ấy.

Lâm Nguyệt Loan lắc đầu: “Cậu nói đúng, bây giờ mà đi tớ không yên tâm chút nào. Tớ phải nghĩ kỹ mới được, tối tớ sẽ gọi điện cho mẹ”.

“Loan Loan, mẹ cháu muốn đưa cháu qua Canada sao?”.

Lâm Nguyệt Loan vừa bước vào nhà họ Minh, bà Minh đã vội vàng hỏi cô như thế, nghe xong cô giật cả mình hỏi lại: “Sao bác biết ạ?”.

Bà Minh đáp: “Hôm nay mẹ cháu gọi điện cho bác. Bà ấy nói càng gần lúc đi càng không yên tâm về cháu, không thể nào để cháu ở đây mà đi được, vì thế đã nói thẳng với cha dượng cháu rồi. Hai vợ chồng bàn bạc xong đã quyết định đưa cháu đi cùng. Bà ấy còn cảm ơn bác đã chăm sóc cháu trong thời gian qua, còn nhờ bác khuyên cháu không nên giận bà ấy nữa. Loan Loan, cháu có muốn đi Canada với mẹ cháu không?”.

Lâm Nguyệt Loan hơi bất ngờ khi mẹ mình lại nói chuyện này với bác Minh. Câu hỏi cuối cùng khiến Lâm Nguyệt Loan bất giác quay sang nhìn Minh Nhật Lãng, cậu cũng đang nhìn cô. Đôi mắt xanh biếc như bầu trời ấy đang lo lắng nhìn cô.

Bây giờ cô không có quyết định nào khác, cô cứng cỏi đáp: “Cháu... cháu không muốn đi”.

Như trút được gánh nặng trong lòng, Minh Nhật Lãng cười tươi, trong nụ cười ấy như có hàng vạn ngọn lửa hạnh phúc đang cháy.

“Loan Loan, cậu ở lại đây mẹ tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt, phải không mẹ?”.

Bà Minh nhìn hai đứa trẻ ngồi trước mặt mình rồi cười, nhưng lại đáp: “A Lãng, mẹ nghĩ Loan Loan đi cùng mẹ bạn ấy vẫn tốt hơn. Đó là mẹ ruột của Loan Loan, cho dù mẹ chăm sóc có tốt đến mấy cũng không thể bằng mẹ ruột được”.

Minh Nhật Lãng thốt lên: “Mẹ, mẹ muốn Loan Loan đi Canada, thế sau này con làm sao gặp bạn ấy được?”.

Trong lúc vội vàng A Lãng vội thốt lên những lo lắng từ đáy lòng mình.

Bà Minh kéo hai đứa lên ngồi cạnh mình rồi nói: “A Lãng, chúng ta cũng có thể đi Canada mà. Loan Loan theo mẹ sang bên đó, mẹ cũng đưa con sang đó. Mẹ có hộ chiếu Canada từ lâu rồi, xin cho con sang đó vô cùng dễ dàng mà”.

Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan nghe xong cùng sáng mắt lên. Cách này thật hay. Lâm Nguyệt Loan vẫn có thể đi cùng mẹ mà cũng không cần phải chia xa với Minh Nhật Lãng. Cô đưa mắt nhìn bà Minh, cô hiểu đằng sau những kế hoạch ấy còn có ý nghĩa sâu xa hơn nữa.

Minh Nhật Lãng vui vẻ xong lại xịu mặt xuống: “Mẹ, chúng ta đi Canada rồi, còn bố con thì sao? Để bố ở lại đây một mình sao? Bố còn phải quản lý công ty, làm sao đi cùng chúng ta được”.

“Chúng ta đi Canada trước, bố con tạm thời ở lại đây giải quyết công việc. Xem tình hình thế nào, nếu có thể chuyển được tài sản sang Canada thì chuyển, hoặc là đợi con và Loan Loan tốt nghiệp đại học rồi chúng ta về nước. Như thế là được rồi”.

“Một mình bố ở đây sẽ cô đơn lắm, bố sẽ nhớ chúng ta lắm”.

“Không đâu, bố con bận như thế cơ mà, từ sáng đến tối bận việc công ty rồi. Nếu như bố con nhớ chúng ta thì có thể đáp máy bay sang thăm. Bây giờ hàng không tiện lắm”.

“Mẹ ơi, đợi tối bố về mẹ bàn lại với bố nhé!”.

Buổi tối nghe vợ nói về kế hoạch đưa con sang Canada, ông Minh bất ngờ quá đánh rơi cả đũa xuống mặt bàn.

“Bố, có phải bố bất ngờ lắm không?”. Minh Nhật Lãng thấy phản ứng của bố quá mức bất ngờ.

“Đúng thế, A Lãng, sao con lại muốn sang Canada học đại học thế?”. Ông Minh quay sang hỏi con chứ không hỏi vợ.

Minh Nhật Lãng không đáp, bà Minh bình tĩnh nói: “Canada là một quốc gia tốt, con muốn đi xem thế nào, em ở trong nước cũng chán nên cùng con đi ra thế giới bên ngoài thăm thú”.

Ông Minh liếc nhìn vợ, trong lòng vô cùng bất mãn nhưng vẫn nén nhịn mà cười: “Canada đúng thực là một quốc gia tốt, nổi tiếng về lá phong. Nhưng, A Lãng này, con đi với mẹ bỏ lại bố một mình cô đơn ở đây sao?”.

“Bố, mẹ nói nếu bố nhớ hai mẹ con thì có thể đáp máy bay sang thăm”.

“Nói như thế, nghĩa là nhất định sẽ đi?”.

“Bố, nghỉ hè con nhất định sẽ về thăm bố”.

Ông Minh thở dài bất lực. Đột nhiên thấy Lâm Nguyệt Loan ngồi ăn cơm mà không nói gì cả, như vớ được cứu tinh, ông nói: “A Lãng, con đi Canada rồi, sau này không có Lâm Nguyệt Loan ôn bài cùng con rồi”.

Minh Nhật Lãng vui vẻ nhìn Lâm Nguyệt Loan rồi nói: “Bố ạ, Lâm Nguyệt Loan sẽ cùng mẹ bạn ấy sang Canada, chúng con sẽ cùng học ở Vancouver. Mẹ đã tìm trường cho chúng con ở trên mạng rồi”.

Hóa ra là như thế, ông Minh không biết nói gì hơn. Nếu như không phải Lâm Nguyệt Loan đi, thì con trai ông sẽ không bao giờ rời khỏi thành phố A này.

Đêm, trong phòng ngủ vợ chồng ông Minh.

“Hinh Dật, em dẫn A Lãng sang Canada để tránh anh sao?”.

Ông Minh đã hỏi thẳng như thế thì bà Minh cũng không ngại mà nói thẳng: “Không chỉ muốn tránh xa anh, mà tôi còn đang chuẩn bị thủ tục ly hôn với anh”.

Ông Minh sững người: “Ly hôn? Hinh Dật, em không thể làm thế được”.

“Tôi chỉ có thể làm thế mà thôi. Tôi không thể chịu ấm ức để anh mang đứa bé đó vào nhà họ Minh. Thậm chí tôi không thể chấp nhận được sự tồn tại của nó, bởi vì sự tồn tại của nó sẽ làm tổn thương con trai tôi”.

“Hinh Dật, anh không hề muốn làm tổn thương A Lãng. Em biết anh cũng rất yêu con mà”.

“Có thể anh không muốn làm tổn thương con nhưng những gì anh đang làm đã làm tổn thương nó. Minh Hạo Thiên, nếu như con biết anh nuôi bồ nhí ở ngoài chỉ vì anh muốn có một đứa con khỏe mạnh, thử hỏi con có chịu được không?”.

Ông Minh cứng họng, sau đó miễn cưỡng đáp: “Chúng ta có thể giấu con”.

“Anh không thể che giấu nó cả đời được, giống như không thể che giấu tôi. Giấy không bọc được lửa, tôi chỉ muốn trước khi lửa cháy đến thân mình đưa con rời khỏi nơi đây. Tôi và con đi Canada anh có thể yên tâm thoải mái mà vui vẻ bên Tạ Đàm và đứa con trai khỏe mạnh của anh”.

“Hinh Dật, anh thêm một đứa con sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của anh dành cho A Lãng. Em nhất định phải làm thế sao? Có phải em nhất định muốn anh phải bỏ đứa bé đi? Thế nhưng nó sắp ra đời rồi, chuyện đến hôm nay rồi anh không có sự lựa chọn nào khác”.

Bà Minh nhún vai, gương mặt lạnh băng: “Anh không lựa chọn được nữa, nhưng tôi thì có. Anh có thêm một đứa con nữa, tôi chỉ có một mình A Lãng là con, vì thế tôi không như anh tay trái tay phải đều có máu mủ, tôi chỉ cần bảo vệ con tôi, không để nó gặp bất cứ tổn thương nào. Thế nên tôi đã quyết định thay anh rồi, anh cứ ở với mẹ con Tạ Đàm đi, còn tôi và A Lãng… sẽ ra đi”.

“Thế nhưng chuyện ly hôn, em sẽ nói sao với A Lãng?”.

“Chuyện này đợi khi nào đến Canada tôi sẽ sắp xếp. Nếu không ổn thì cùng lắm ba, năm năm sau sẽ nói cho con. Đến lúc đó tình cảm của nó với anh cũng nhạt rồi, sẽ dễ dàng hơn một chút. Không như bây giờ, hai bố con đang thân nhau như thế. Chuyện gì nó cũng nói với anh, thậm chí còn không nói với tôi”. Nói đến câu cuối, giọng bà Minh nấc nghẹn: “Minh Hạo Thiên, sao anh nỡ tâm làm tổn thương con?”.

Tối hôm đó bà Minh không ngủ được nên sang phòng xem con ngủ đã đắp chăn ấm chưa. Vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai bố con. Vừa nghe vừa cảm thấy vui mà cũng thấy chua xót. Chua xót vì con trai không nói với mình mà chỉ muốn giấu mình. Vui vì tình cảm giữa hai bố con gắn bó. Tuy ban đầu chồng bà không muốn sinh một mình A Lãng, nhưng bây giờ thấy hai bố con như thế bà thực sự rất mừng.

Ai biết được, ông yêu con như thế, nhưng trong lòng vẫn thấy nuối tiếc, dẫn tới việc che giấu bà nuôi bồ nhí mang thai ở bên ngoài. Ông Minh càng nghe càng giật mình: “Hinh Dật, chuyện gì em cũng tính toán cả rồi, em thực sự muốn ly hôn với anh sao, không, không, anh tuyệt đối không đồng ý”.

“Anh không đồng ý cũng chẳng sao, chúng tôi sẽ đến Canada trước, việc ly hôn làm sau. Đến lúc đó luật sư của tôi sẽ làm việc với anh”.

“Hinh Dật, tình cảm vợ chồng bao năm nay…”.

Bà Minh ngắt lời: “Chính vì tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm nay nên tôi mới không thể chịu được sự phản bội của anh”.

Ông Minh cúi mặt vò đầu bứt tóc, chuyện đã đến nước này không như ông đã dự tính. Đối mặt với thái độ kiên quyết, không xoay chuyển của vợ, ông cảm thấy bất lực.

Lâm Nguyệt Loan đã thi xong môn cuối cùng. Cô không về ngay mà đi vòng quanh sân trường một vòng. Bà Minh nói, nếu việc xin visa thuận lợi thì cuối tháng sau họ sẽ rời khỏi thành phố A đi Canada. Trường trung học phổ thông Thần Quang sắp trở thành một nơi đã qua trong cuộc sống của cô rồi.

Tiêu Tinh Dã đứng trên gác nhìn thấy cô như thế, cậu hiểu sắp phải chia tay. Ngẫm nghĩ một lúc cậu liền chạy xuống tìm cô.

“Có phải đã quyết định đi rồi không?”.

Lâm Nguyệt Loan gật đầu: “Ừ”.

“Vậy Minh Nhật Lãng… cậu ấy có biết không?”.

Do dự, cuối cùng cô vẫn kể cho Tiêu Tinh Dã nghe: “Mẹ cậu ấy cũng sẽ dẫn cậu ấy qua đó”.

Tiêu Tinh Dã ngạc nhiên mở to mắt: “Hai cậu cùng qua đó?”.

“Ừ”.

Không biết cảm xúc của mình lúc ấy như thế nào, Tiêu Tinh Dã chỉ biết đứng sững lại đó. Hai cánh tay đút trong túi quần đã nắm lại từ khi nào, đầu ngón tay hằn sâu vào lòng bàn tay.

“Tiêu Tinh Dã…”.

Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Nguyệt Loan khiến cậu thức tỉnh: “Hai cậu cùng đi cũng tốt, cả hai có thể chăm sóc lẫn nhau. Tớ có việc phải đi đây, hôm nào đi thì bảo để tớ ra tiễn”.

Vội vã quay người, Tiêu Tinh Dã lao đi như tên bắn.

Lâm Nguyệt Loan nhìn theo bóng cậu, ánh mắt buồn sâu thẳm. Biết cô đi thế này chắc cậu buồn lắm, cả hai trước giờ luôn chăm sóc nhau như người thân trong nhà, cô đi, cậu chỉ còn lại một mình.

“Em Lâm, em nói gì với Tiêu Tinh Dã thế, cậu ấy đột ngột chạy như con thỏ bị trúng đạn vậy?”.

Lâm Nguyệt Loan quay lại nhìn, không biết Nguyên Thần Dạ đã đến bên cô từ khi nào.

“Ơ, hôm nay anh cũng đến trường à?”.

“Sao anh không đến cơ chứ, kỳ thi nào anh cũng có mặt”.

“Nguyên Thần Dạ này, gặp anh ở đây em cũng chào tạm biệt luôn. Học kỳ sau em không học ở Thần Quang nữa rồi, em sẽ cùng mẹ di cư sang Canada”.

Nguyên Thần Dạ ngạc nhiên: “Em di cư à, sao trước giờ không nghe em nói đến?”.

“Nói chung cũng khá đột ngột, mấy hôm trước em cũng mới biết mẹ em sắp xếp thế”.

“Ban nãy em cũng nói chuyện này với Tiêu Tinh Dã hả, hèn gì cậu ấy chạy như ma đuổi thế. Em Lâm, em đi thế này ít nhất làm bị thương hai trái tim rồi đó. Tiêu Tinh Dã đã như thế, không biết Minh Nhật Lãng mà biết sẽ thế nào? Ngay cả anh bây giờ tim cũng đang đau đây”. Nguyên Thần Dạ ôm ngực làm bộ dạng trái tim đau đớn.

Lâm Nguyệt Loan cười: “Anh thôi đi”.

“Nói thật đi, chuyện này Minh Nhật Lãng biết không?”.

“Biết, cậu ấy cũng cùng với bác Minh đi Canada”.

Nguyên Thần Dạ sững lại rồi cười trêu cô: “Hóa ra hai người cùng đi với nhau, vậy là anh và Tiêu Tinh Dã bị em bỏ rơi rồi”.

Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt đưa chân đá cậu một cái: “Anh nói linh tinh cái gì thế?”.

“Được rồi, không nói đùa nữa. ”Nguyên Thần Dạ không cười nữa mà nghiêm mặt nói: “Có phải bà Minh biết rồi không? Nếu không thì sao lại muốn đưa Minh Nhật Lãng đi Canada chứ”.

“Ừ, bác Minh biết chuyện rồi”. Lâm Nguyệt Loan kể sơ qua chuyện ở cửa hàng len, rồi đáp: “Trước mặt Minh Nhật Lãng bác ấy không hề để lộ gì cả”.

“Tốt nhất là không nên để Minh Nhật Lãng biết, cậu ấy… sống nghiêm túc quá! Không tùy tiện như anh, mọi thứ đều chẳng coi là gì”.

Lâm Nguyệt Loan nhìn Nguyên Thần Dạ rồi nghiêm túc nói: “Anh thực sự coi mọi thứ không ra gì sao?”.

“Đương nhiên, mọi thứ không ra gì, chẳng quan tâm thứ gì cả. Không quan tâm thứ gì thì sẽ không vướng bận trong lòng. Mọi thứ trước giờ đều như gió thổi qua tai, có thế anh mới sống tiêu diêu tự tại thế này được chứ, em hiểu không?”. Nguyên Thần Dạ cười, nụ cười không chút vướng bận.

“Em hiểu ý anh. Chẳng bỏ ra thứ gì và cũng chẳng mất đi thứ gì. Chẳng hy vọng gì nên cũng sẽ không thất vọng. Nguyên Thần Dạ này, anh thực sự đứng bên ngoài thế giới này và nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng sao?”.

Nguyên Thần Dạ im lặng, cậu nhìn Lâm Nguyệt Loan một lúc, rồi đưa tay lên thân mật xoa đầu cô như anh trai đối với em gái: “Em Lâm, em đi rồi, anh sẽ nhớ em lắm”.

Bởi vì, em là người đầu tiên hiểu anh như thế. Nhưng câu này cậu không nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK