- Tỷ tỷ..
Đó là một nam tử còn rất trẻ, hắn mang vẻ ngoài dịu dàng mong manh, có chút gì đó hơi yếu đuối. Khi nhìn rõ người đến là ai, hắn nói với giọng điệu run rẩy:
- Thanh Y, tỷ tỷ ta mất tích rồi!
Thân hình ấy lảo đảo như muốn ngã đến nơi. Hắn, một kẻ quanh năm ốm yếu - Nam Cung Dược Sinh.
Khi nghe xong lời này cả Thanh Y và Tâm Lam phút chốc đều sững sờ. Nhưng sau đó Thanh Y đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, nàng dìu hắn vào nhà:
- Dược Sinh, cứ vào nhà đi rồi chúng ta từ từ nghĩ cách.
Sau khi các nàng ngồi vào bàn, Nam Cung Dược Sinh nghẹn ngào:
- Hai hôm trước Tĩnh Như tỷ bảo đi ra thị trấn để bốc thuốc cho ta nhưng đến giờ vẫn chưa thấy quay về. Ta rất sợ..
Hắn ảo não gục đầu xuống thành bàn, cả người không tìm thấy chút sinh khí nào giống như một cành cây khô héo.
Thanh Y không biết nên trấn an hắn thế nào, nàng chưa thể nào mường tượng ra Nam Cung Tĩnh Như đang gặp phải chuyện gì, không thể nói với hắn rằng: 'Đừng lo lắng, tỷ tỷ ngươi chắc chắn không sao' được!
Nhìn sang Tâm Lam, nàng ấy đang rưng rưng nước mắt, không kìm chế được sự lo lắng bất an trong lòng.
Thanh Y hỏi:
- Dược Sinh à, ngươi đã báo quan chưa?
- Ta đã báo quan từ một ngày trước! Nha sai cũng đã đi khắp nơi lùng soát nhưng vẫn là không có kết quả!
Bất chợt, hắn nắm lấy tay nàng, giọng khẩn khoản:
- Thanh Y, người có thể giúp tỷ tỷ đúng không? Dù sao người cũng là nhi nữ của hầu gia, hầu gia quyền thế như vậy chắc chắn có thể giúp được!
- Ta nhất định sẽ nghĩ cách, hãy tin ta!
Nàng cảm thấy vô cùng thương cảm cho Nam Cung Dược Sinh, từ nhỏ chỉ hắn và Tĩnh Như nương tựa lẫn nhau nên tình cảm còn gắn bó hơn các tỷ đệ thông thường. Nếu chẳng may mất đi người thân duy nhất, hắn biết phải làm sao?
Tâm Lam lựa lời an ủi hắn:
- Huynh đừng quá lo mà ảnh hưởng đến thân thể, hãy mau đi ngủ một giấc đi! Tĩnh Như tỷ lương thiện như thế thì nhất định sẽ được trời xanh phù hộ!
Nói xong, nàng ấy dìu hắn lên giường nghỉ.
Thanh Y lại gần nói nhỏ chỉ để mình Tâm Lam nghe thấy:
- Lam Nhi, giờ muội ở lại chăm sóc Dược Sinh giúp ta. Ta trông hắn có vẻ yếu lắm, để hắn ở một mình ta không yên tâm!
- Vậy tiểu thư định đi về một mình sao?
- Đúng vậy! Ta sẽ nhờ đại ca hoặc nhị ca giúp đỡ! Không thể để Tĩnh Như xảy ra chuyện gì!
- Vậy tiểu thư nhớ đi đường cẩn thận!
Trong lòng Thanh Y có một dự cảm không tốt, nàng rất sợ Nam Cung Tĩnh Như cũng bị một tay bọn đạo tặc bắt đi giống như những cô nương xinh đẹp trước đó!
Sau đó, nàng dùng thời gian nhanh nhất để tìm được đại ca. Lúc gặp được Lạc Minh Viễn trong thư phòng nàng đã mệt đến độ không thở ra hơi, hiển nhiên Lạc Minh Viễn rất ngạc nhiên khi thấy tiểu muội của hắn cải trang thành nam nhân như vậy. Sau khi nghe Thanh Y thuật rõ đầu đuôi câu chuyện, hắn ngồi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi thong thả uống trà:
- Thú thực với muội trước giờ huynh không rành mấy việc tìm người lắm! Khó ở chỗ nàng ta mất tích không chút dấu vết nên không thể vội vàng kết luận, nếu chưa chắc đã do mấy tên đạo tặc làm thì sao? Huynh không có khả năng mò kim đáy bể đâu!
Thanh Y lúc này lòng dạ nóng như có lửa đốt, nàng giận dỗi:
- Ý huynh là muốn khoanh tay đứng nhìn chứ gì? Hay là vì Tĩnh Như tỷ không phải người nhà của huynh nên không đáng để huynh lo?
Lạc Minh Viễn giơ tay gõ nhẹ vào đầu nàng:
- Nha đầu này lại dám ăn nói với đại ca như vậy? Huynh đã nói xong đâu.
- Ý huynh là.. Kiếm Hiệp Hay
Hắn thở dài một tiếng:
- Tuy ta không thể giúp muội nhưng có người có thể..
Thanh Y nghe thế mừng không tả xiết, cả người nàng giờ mới được thả lỏng, đến hàng lông mày cũng giãn ra.
- Đó là..
- Đại công tử phủ tướng quân, Diệp Huyền!
Một kể mà từ cơ mưu đến võ nghệ đều trên Lạc Minh Viễn một bậc, xưng huynh gọi đệ với các võ lâm cao thủ.
Thanh Y thông qua Diệp Huyền mà rất nhanh đã có được manh mối về Nam Cung Tĩnh Như.
Do tính Diệp Huyền vốn là người thích giao thiệp rộng rãi. Chẳng quản chính phái thích hành hiệp trượng nghĩa hay tà phái hành sự tà dị khó đoán, chỉ cần hữu duyên thì đều xem như huynh đệ.
Nếu muốn truy tìm một người còn sống thì với y không khó!
Sau khi nhận được mật báo từ thuộc hạ, Diệp Huyền liền muốn thân chinh cứu người. Y là người mà nếu như đã nhận lời nhờ vả từ bằng hữu thì trong năng lực hữu hạn sẽ dốc tâm dốc sức, không màng an nguy.