Giả Thịnh Lâm mặt đỏ gay gắt, hắn hướng mụ tú bà già đanh, đập bàn đập ghế, quát:
- Bà già kia, mau gọi các cô nương xinh đẹp nhất ra đây cho ta!
Tú bà tuy trong bụng không ưa gì tên công tử mặt trắng nhưng ngoài mặt vẫn cười giả lả lấy lòng:
- Được mà, được mà! Công tử chớ nóng vội! Ta sẽ đi gọi liền. Các cô nương cũng phải sửa soạn trang phục, mong công tử hãy kiên nhẫn một lát.
Nói rồi, mụ tú bà vội cất bước đi ra để giục giã các cô nương nhanh chóng hầu hạ.
Giả Thịnh Lâm vì lúc trước bị thương nên chẳng thể hưởng thụ một điều gì, trong lòng hắn sớm đã bức bối khó tả. Từ khi thân thể khỏe lại, hắn liền tiếp tục ăn chơi đọa lạc, không còn thiết đường về.
Chỉ có điều, khi các cô nương Thúy Hoa lầu đã đứng thành hàng phô diễn vẻ đẹp ra cho hắn thì Giả Thịnh Lâm lại không ngấm nổi. Hã𝑦 tì𝘮 đọc trang chính ở # 𝐓rU 𝘮tru𝑦ện.𝙑n #
Hắn nhìn kiểu gì cũng cảm thấy các nàng hoen ố, tìm không ra một nét cười hồn nhiên, thanh thản.
Hắn chợt nhớ đến nụ cười nhẹ nhàng mà mình đã gặp được trong tiệc sinh thần của đại ca, đó là nụ cười ngọt ngào và viên mãn lắm. Nụ cười đó thật giống suối nguồn mát rượi, tưới thẫm cả linh hồn, hắn đã phải ghen với tên ngốc biết bao khi nó nhận được sự quan tâm và che chở của nàng.
Mây tan trăng tỏ, hóa ra từ lúc gặp được vị cô nương thanh lệ ấy thì mình đã chẳng còn hứng thú với ai.
Hắn, Giả Thịnh Lâm, phải làm sao đây?
Đêm đó, nhác trông thấy bóng dáng xiêu đổ của Giả Thịnh Lâm, người quản gia đã hết mực lo lắng, ông quan tâm dìu hắn vào nhà.
- Nhị công tử, sao lại say thành ra thế này?
Trong các vị công tử, Giả Thịnh Lâm là người mà quản gia bận tâm bậc nhất.
Giả Thịnh Lâm im lặng không đáp, trong hắn có gì đó đang thật cuộn trào, tâm trí của hắn đang trôi dạt nơi đâu, chỉ một mình hắn biết.
Hắn ngồi xuống giường, nhìn lão quản gia thân thiết vẫn đang chôn chân ở đó, một lúc sau hắn bảo:
- Liễu quản gia, ta hỏi ông. Ông cai quản mọi sự vụ trong phủ thì có phải chuyện gì cũng biết, phải không?
- Vâng, tất nhiên rồi!
Giả Thịnh Lâm khẽ cười, hắn ghé sát vào tai của người quản gia nói một câu gì đó, chỉ thấy ông ta hơi hơi gật đầu.
Hầu phủ.
Lạc Minh Viễn đang thẫn thờ, hắn ngắm nhìn vườn hoa mà tứ muội đã tự tay ươm trồng, trong lòng dâng lên một cảm giấc hụt hẫng.
Vì sao tứ muội lại bỏ đi?
Lạc Minh Viễn không thấu tỏ.
Khi đọc được lá thư của nàng, Lạc Minh Viễn đã buồn biết mấy. Hầu gia và phu nhân vẫn mong hắn có thể đón Thanh Y trở về, họ không muốn nàng phải lưu lạc, họ yêu quý Thanh Y hơn những gì nàng tưởng. Họ chỉ không hiểu, vì sao càng ngày Thanh Y càng tỏ ra xa cách?
Riêng về phần Lạc Minh Viễn, hắn không biết mình có thể làm gì? Biết đâu bây giờ trong lòng Thanh Y cũng đang có điều bức bách, có thể nàng đang cần cho mình một khoảng lặng. Có lẽ là thế.
Trong khi hắn mông lung đi vào chính phòng thì chợt có tiếng của một nha hoàn:
- Thưa công tử, có khách đến.
Lạc Minh Viễn gật đầu, phải xem xem là ai mới được.
Vườn xanh mộng ngọt quả say, bông hoa muôn sắc hương cay vị nồng. Giả Thịnh Lâm ngẩn ngơ đứng đợi Lạc Minh Viễn, ngón tay hắn có hơi run rẩy. Liệu, hắn có thể gặp được nàng?
Sau khi mời Lạc Minh Viễn đi dự hội thơ, Giả Thịnh Lâm nhận được câu trả lời mà hắn mong đợi:
- Được chứ! Giả công tử đã mời thì Lạc mỗ đâu thể không đi.
Giả Thịnh Lâm vui như mở cờ trong bụng, mặt hắn rạng rỡ trông thấy:
- Lạc huynh, nhân đây đệ cũng muốn mời cả hai vị tiểu thư của quý phủ, không biết ý của huynh thế nào?
Lạc Minh Viễn mơ hồ đoán được ý tứ của vị đa tình công tử, hắn tuy cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói:
- Cảm ơn nhã ý của Giả công tử nhưng cái này có hơi bất cập một chút, tứ muội của ta đang không được khỏe, chỉ có tam muội là có thể thu xếp.
Giả Thịnh Lâm gượng cười một cách trống rỗng, tâm hồn lại tiếp tục vất vưởng:
- Vậy ngày mùng tám tháng sau huynh và tam tiểu thư nhớ đến tham dự!
- Được rồi!
Một tay cáo già như Lạc Minh Viễn chắc mẩm, hẳn cái tên Giả Thịnh Lâm đã quắn quéo trước nhan sắc của tứ muội mình.
Ha ha ha ha!
Lạc Minh Viễn nén tiếng cười vào bụng một cách khổ sở.
Giả Thịnh Lâm cảm thấy thật oái oăm, không có tứ tiểu thư thì hắn mời bọn họ phỏng có nghĩa gì?
Tam tiểu thư thảy đã nghe được hết câu chuyện, nhân lúc Giả Thịnh Lâm ra về thì nàng kéo hắn vào trong góc khuất:
- Này Ngọc Cầm, nàng làm gì vậy?
- Suỵt! Thịnh Lâm, nhỏ tiếng một chút.
Thì ra, họ đã sớm biết nhau.
Giả Thịnh Lâm từ trước đến giờ chỉ xem Lạc Ngọc Cầm như bằng hữu mà thôi vì nàng chẳng phải mẫu người hắn hằng khao khát.
Lạc Ngọc Cầm cười có chút quỷ quyệt, nàng xoa xoa cằm hắn, gạt đi dáng vẻ kiêu sa của mình:
- Tâm tư ngươi như nào, bổn tiểu thư đã rõ biết. Có phải chỉ qua một lần gặp gỡ, Giả công tử đã nhớ mãi không quên tứ muội nhà ta?
- Sao nàng biết hay vậy?
Giả Thịnh Lâm chẳng thèm dấu diếm cái nữ tử này, chẳng qua mặt hắn vẫn cứ ửng lên. Trong cuộc đời thì mấy người không ham danh, ham sắc?
Vẫn biết cá khổ lụy bởi tham mồi, nhưng..
- Nhìn điệu bộ của ngươi là ta rõ liền!
- Nàng cũng thật tinh tường đấy! Sao? Có chịu giúp người bằng hữu một tay?
Trong công cuộc chiếm lĩnh người ngọc..
- Ha, luôn sẵn lòng.
Lạc Ngọc Cầm xảo quyệt vuốt vuốt tóc hắn, dù sao Giả Thịnh Lâm này cũng là người khôi ngô tuấn tú, tứ muội của nàng cũng chẳng thiệt thòi lắm đâu.
"Tứ muội à, tỷ tìm cho muội một người như vậy là cũng đủ nhân nghĩa lắm rồi!"
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của nữ tử lóe lên tia tục tằn.
* * *
Thanh Y tay cầm chiếc giỏ, loạng choạng bước đi trong ánh nắng chói rọi của trời chiều. Đi một quãng đường dài nên nàng cảm thấy khá mệt. Vì Nam Cung Tĩnh Như đang bận rộn xoay vần để chăm sóc cho Dược Sinh và người nam tử lạ cho nên cái nhiệm vụ đi chợ được giao lại cho nàng.
Nói thật lòng, nàng vừa đi vừa lo sợ cái tên họ Diệp tên Huyền sẽ bất thình lình xuất hiện, nàng sợ ma quỷ thế nào thì cũng sợ y dường ấy. Thanh Y bị ý nghĩ của mình làm cho buồn cười quá đỗi, nhưng nghĩ kỹ lại, huynh đệ của Lạc Minh Viễn thật sự rất rất quá đáng với nàng.
Thế rồi, chẳng hiểu vì điều gì mà nụ cười của vị cô nương lại nhanh chóng tắt lịm, tròng mắt bao trùm một màu đen tối, Thanh Y ngã khụy.
Rồi, có một bàn tay vươn ra đỡ lấy nàng.