Đầu dây bên kia không có ai trả lời, hồi lâu sau, giọng nói của một người phụ nữ truyền đến: "Xin, xin chào, chúng tôi đang ở phố chợ nằm ở ngoại thành thủ đô, ngay giữa đường cái, cô bé này sắp không chịu nổi nữa rồi, các anh mau đến đi!” Người phụ nữ dứt lời lập tức cúp điện thoại.Hai mắt Phương Hải trong nháy mắt tỏa sáng lấp lánh, cơ thể run rẩy cho thấy cảm xúc kích động của ông hiện giờ."Cha à, hiện tại vẫn chưa thể xác định được, bây giờ con sẽ qua đó, cha cứ ở nhà chờ đi!”"Không được! Chúng ta cùng đi! "Phương Hải dẫn đầu sải bước đi ra ngoài, ngay cả Phương Thành cũng đuổi theo, những người còn lại thì nối đuôi nhau mà đi ra.-Sắc trời dần tối, mưa phùn bay lả tả theo gió càng lúc càng dày hơn, hơn chục chiếc ô tô hạng sang vội vã tăng tốc trên đường.Một tiếng sau, những chiếc xe đỗ thành hàng bên rìa đường vùng ngoại ô thành phố, mọi người vội vàng xuống xe, quản gia Phương che ô đỡ cha Phương xuống xe.Nhìn đoàn người khí thế này, nhóm người vây quanh Lộc Bảo tự giác lui sang một bên, đứng từ xa hóng chuyện, chỉ sợ chọc phải phiền phức.Phương Hải nhìn Lộc Bảo toàn thân đẫm nước nằm nghiêng bên vệ đường, trái tim đau như thể bị xẻo một miếng.
Mái tóc bé ướt sũng dính bết vào mặt, trên trán có một vết thương khoảng 2-3 cm, vì dầm mưa nên miệng vết thương hơi hở ra, thoạt nhìn giống con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần*.
Một phần máu trên mặt bé bị nước mưa hoà tan, khiến gương mặt nhỏ ấy lại càng thêm tái nhợt.*Nhân vật Dương Tiễn trong Phong Thần.Phương Hải nhìn gương mặt giống vợ mình đến 90%, cả người ông tê dại, bàn tay buông lỏng làm cho cái nạng trượt khỏi lòng bàn tay.
Ông muốn bước lại ôm Lộc Bảo lên nhưng chỉ giơ được tay ra, còn chân lại không nghe lời sai khiến, cố thế nào cũng không bước lên được, cánh môi run cầm cập mà mãi chẳng thốt lên được lời nào.Phương Xuyên Bách thấy thế thì nhẹ nhàng ôm Lộc Bảo vào lòng, chỉ cảm thấy thân hình nho nhỏ trong lòng nhẹ như bông, anh Ba Phương Tử Cầm vội vàng cởi áo khoác ra bao chặt lấy người Lộc Bảo."Lộc Bảo, tỉnh lại đi! Anh Cả đến đón em đây!" Phương Xuyên Bách nức nở nói."Mau! Mau! Mau đi bệnh viện!" Cuối cùng Phương Hải cũng phản ứng lại, vội vàng nói.Lộc Bảo được đưa đến bệnh viện gần nhất.Anh Sáu Phương Quân Thiên giơ giấy phép hành nghề ra, sau khi nói chuyện với bệnh viện thì được cho phép vào thẳng phòng phẫu thuật làm bác sĩ mổ chính.Từ nhỏ Phương Quân Thiên đã là thiên tài y học được mọi người công nhận, dù là y học cổ truyền hay hiện đại, anh không chỉ học nhanh mà còn học được cái tinh tuý.
Dù chỉ mới khoảng hai mươi nhưng đã đạt được thành tựu không nhỏ trong giới y học.Thậm chí, trình độ y học cổ truyền của Phương Quân Thiên còn vượt qua cả cha mình, anh là vị đại thần mà các bệnh viện muốn mời cũng chẳng mời được.
Lần này đến bệnh viện phẫu thuật một lần, đối với toàn thể bệnh viện mà nói đúng là cầu mà không được, bệnh viện còn muốn vào quan sát buổi phẫu thuật nhưng bị Phương Quân Thiên từ chối.Bên ngoài phòng phẫu thuật, ai nấy đều vô cùng lo lắng, Phương Xuyên Bách cầm mấy tờ báo cáo xét nghiệm, gương mặt nhăn nhó.
Anh đưa một tờ cho cha Phương rồi lần lượt phát cho những người khác.Lộc Bảo bị đánh cho chấn động não, nội tạng có nhiều chỗ xuất huyết, chân tay bị thương bị đông cứng quá lâu, bởi vì chịu đói lâu ngày nên suy dinh dưỡng nghiêm trọng, nếu không điều trị kịp thời sẽ để lại di chứng không thể hồi phục được.
Sau khi đọc báo cáo, ai nấy đều vô cùng giận dữ, đôi mắt còn chưa hết đỏ giờ như thể muốn nhỏ máu, chỉ hận không thể băm kẻ cầm đầu thành trăm mảnh."Ai làm Lộc Bảo thành ra như vậy?" Phương Hải vô cảm nói, tuy giọng nói nghe vẫn bình tĩnh nhưng những người hiểu ông đều biết, người này đã ở trên ranh giới muốn giết người rồi."Đã sai người đi điều tra rồi ạ." Phương Xuyên Bách trả lời..
Danh Sách Chương: