• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nó cũng không phải kiểu ai cũng có thể cho sờ được, Lộc Bảo có thể sờ là vì lúc đó có Tiểu Bốc ở đó mà nó sợ Tiểu Bốc, còn có một điều nữa là lúc nó bị thương là Lộc Bảo đã chữa khỏi cho nó, sau khi chữa khỏi bé còn giúp sửa cho nó một căn nhà rất vừa ý.

Lộc Bảo an ủi Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, anh Dật Dương là bạn của chị, em không được hung dữ với anh, còn người này anh là anh Tám của chị, bọn họ sẽ không làm hại em đâu!”Khi Lộc Bảo nói xong Tiểu Hắc meo một tiếng chủ động đưa đầu về phía Văn Dật Dương.

Văn Dật Dương mông lung nhìn Lộc Bảo.

“Anh Dật Dương, Tiểu Hắc để anh sờ nó đó!”Cảm giác mềm mại rất thoải mái, Văn Dật Dương còn muốn xoa hai cái nữa nhưng Tiểu Hắc đã quay trở về trong vòng tay Lộc Bảo, nó vẫn thích bé hơn.

“Tiểu Hắc, em có đói không?”“Meo meo!”“Không đói thì em cất cá khô đi khi nào đói thì ăn.


”“Meo meo!”Lộc Bảo lấy cá khô chuẩn bị cho Tiểu Hắc ra, Tiểu Hắc ngậm cái khô nhảy vèo một cái, lại trèo thêm mấy bước là tới ổ của nó, tổng cộng nó phải chuyển năm lần mới lấy hết được.

Sau đó nó lại nép bên cạnh Lộc Bảo chơi đùa cùng bé.

Phương Hoài Tịch nhìn một màn này không thể tin nổi, con mèo này thành tinh rồi, không có bất cứ rào cản ngôn ngữ nào giữa Lộc Bảo và nó.

Cậu muốn biết rốt cuộc là Lộc Bảo hiểu tiếng mèo hay là mèo hiểu tiếng người.

Lúc này Phương Lâm Lâm cũng đi về phía bọn họ, cô nhóc nhẹ giọng nói: “Anh Tám, Lộc Bảo, anh Dật Dương thì ra mọi người ở đây à, chúng ta cùng chơi nhé!”“Đừng gọi tôi là anh, tôi nhỏ tuổi hơn chị mà!” Nụ cười Văn Dật Dương ngay lập tức đông cứng lại.

Phương Lâm Lâm không hề cảm thấy xấu hổ chút nào: “Xin lỗi, tôi không biết mình lớn hơn cậu, vậy tôi gọi cậu Dật Dương đi.

”Thật ra từ lúc một nhà Văn Dật Dương đi vào Vườn Trăn Phương Lâm Lâm đã nhìn thấy, cô nhóc vẫn luôn lén lút để ý, bởi vì nghe Lộc Bảo gọi cậu là anh Dật Dương, cô nhóc muốn thân thiết với Văn Dật Dương hơn nên cũng gọi như vậy, thật không nghĩ tới Văn Dật Dương chỉ thích Lộc Bảo gọi cậu là anh Dật Dương.

“Lâm Lâm tới thật đúng lúc, các em có thể cùng chơi với nhau mà, nhiều người náo nhiệt.

” Phương Hoài Tịch mỉm cười nói với Phương Lâm Lâm.

Thật ra người nhà họ Phương vẫn luôn thích cô nhóc, mặc dù lớn lên không xinh đẹp bằng Lộc Bảo nhưng cũng khá là dễ thương, hơn nữa lại dẻo miệng cho nên được mọi người yêu thích.


Văn Dật Dương liếc mắt nhìn Phương Hoài Tịch, thật đúng là thanh niên ngay thẳng, trà xanh vừa mở miệng đã bị dắt rồi.

Phương Hoài Tịch nhìn thấy ánh mắt xem thường của Văn Dật Dương, thằng nhóc thối muốn ăn đòn phải không? Dám lườm nguýt cậu.

Văn Dật Dương cũng không hề tỏ ra yếu thế: Vậy anh thử xem…Hai bé cũng không chú ý đến ánh mắt đại chiến của bọn họ.

Lộc Bảo và Tiểu Hắc chơi đùa rất vui vẻ, Phương Lâm Lâm bị thu hút bởi sự xinh đẹp của con mèo.

“Lộc Bảo, con mèo này là do em nuôi sao?”“Không phải đâu, em không nuôi nó, tụi em là bạn bè!” Lộc Bảo vừa chơi với Tiểu Hắc vừa trả lời Phương Lâm Lâm.

“Chị có thể sờ nó không?”“Không được đâu, Tiểu Hắc sợ người lạ, nó sẽ cắn người!” Mặc dù Lộc Bảo không ngại chơi với Phương Lâm Lâm nhưng bé vẫn phải phân rõ cái nào nên gần cái nào nên tránh.


Phương Lâm Lâm thấy Lộc Bảo không đồng ý, mặc dù cô nhóc tức giận trong lòng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

Mà Văn Dật Dương nghe thấy lời Lộc Bảo trong lòng vui mừng khôn xiết, cho đến lúc ăn trưa còn ăn nhiều hơn một chén cơm.

Trong thời gian này Tiểu Bốc vẫn luôn ngủ say như chết, ngoại trừ lúc ở một mình cùng Lộc Bảo rất năng động ra thì chỉ cần có người ngoài Tiểu Bốc chỉ có ăn và ngủ thôi.

“Dật Dương, hay là chúng ta chơi trò gia đình đi!” Phương Lâm Lâm nghĩ rất hay, hôm qua chơi trò gia đình Lộc Bảo không muốn làm cô dâu, nếu như hôm nay chơi cô nhóc có thể làm cô dâu của Văn Dật Dương rồi.

Văn Dật Dương lơ đẹp cô nhóc: “Lộc Bảo, hay là chúng ta đi đọc sách đi! Anh thấy trên kệ sách của em có rất là nhiều sách đó!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK