• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương trình học của anh một tuần hai tiết, sau đó thì một tháng chỉ có hai tiết.

Học sinh dù bực cũng không dám nói gì, cục cưng đau trong tim nhưng không thể nói!Mỗi khi ăn cơm xong, Phương Lâm Lâm đều sẽ tìm cơ hội chung đụng với người nhà họ Phương, nhà họ Phương cũng hoàn toàn không bài xích chuyện có thêm một bé hiểu chuyện.

Cô nhóc đã xây dựng hình tượng bé gái ngoan ngoãn rất thành công.

Lộc Bảo nói chuyện như gió, Phương Nam Tinh còn hùa theo chọc cười, những anh em còn lại cũng trêu đùa nhau, mới đó mà đã đến giờ nghỉ rồi!Từ khi Lộc Bảo về, cuối tuần nào cũng náo nhiệt như vậy.


Phương Lâm Lâm nhìn cảnh tượng vui vẻ mà tim đau nhói, cô nhóc như giọt dầu rơi vào trong nước, dù có cố gắng hoà vào cách mấy cũng chỉ có thể trôi nổi bên ngoài!Sáng sớm hôm sau, Lộc Bảo ra ban công luyện công như thường ngày.

“Hế lô, chào buổi sáng Tiểu Lộc Bảo!”“Chào buổi sáng anh Sáu, hoá ra anh ở đối diện em!”Thật ra Phương Quân Thiên không ở đây, phòng này là của anh Cả, nhưng mà anh muốn gần bé hơn nên đã ăn vạ căn phòng này để ở đối diện bé, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể chào hỏi nhau.

Anh dựa vào lan can ban công, nhìn Lộc Bảo ngồi thiền trên tấm đệm: “Tiểu Lộc Bảo, em đang làm gì á?”“Lộc Bảo đang luyện tập, anh Sáu có muốn rèn luyện cơ thể với em không?”Phương Quân Thiên lúc nào cũng vô cùng tò mò chuyện của Lộc Bảo, vậy nên bé mời vậy đúng là gãi đúng chỗ ngứa, anh mặc áo ngủ chạy vọt đến đối diện luôn.

Bé thấy anh Sáu chạy như bay đến còn hiểu ý đưa cho anh cái đệm.

“Anh Sáu, anh không lạnh hả?”“Không lạnh, anh Sáu mặc đồ ngủ dày lắm!” Thời tiết đầu xuân lạnh lẽo khiến cả người Phương Quân Thiên nổi da gà, nhưng miệng anh lại bảo không sợ lạnh!Anh bắt chước tư thế ngồi xếp bằng của Lộc Bảo, lòng buồn bực, mới sáng sớm mà ngồi thiền là kiểu rèn luyện gì thế này?“Tiểu Lộc Bảo, anh Sáu hỏi em, sư phụ em có ở đây không?” Anh nhỏ giọng hỏi bé, còn lén liếc quanh một vòng.

Lộc Bảo xoay đầu nhìn một vòng: “Sư phụ không ở đây!” Sư phụ còn ở trong phòng chơi với Tiểu Bốc!Anh vẫn thấy hơi sợ, dù sao ông cũng là quỷ đó! Nhưng anh lại tò mò người có thể dạy châm pháp Quỷ thủ cho Lộc Bảo có sức mạnh gì, đây quả đúng là thần tượng trên cao!Điểm này sao mà khiếp đảm bằng châm pháp thần kỳ kia.

Qua mười phút, nhịp thở của Lộc Bảo ngày càng dài ra, cơ thể vẫn giữ nguyên bất động, Phương Quân Thiên lại không thể chịu nổi nữa.

Anh giật giật cái đùi tê dại, không khỏi cất tiếng: “Tiểu Lộc Bảo, ngồi thiền là rèn luyện cái gì vậy?”“Để nâng cao tinh thần cho chúng ta đó!”Lộc Bảo nhìn anh xoa đùi, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ đau đớn nên hỏi: “Anh Sáu, anh bị tê chân hả?”Phương Quân Thiên bị con nít vạch trần cũng không thấy ngại, còn tủi thân kể khổ với bé: “Đúng đó, chân anh Sáu tê quá, sao Lộc Bảo lại không sao cả vậy?”Bé chợt nghĩ đến hồi mình mới luyện cũng thế, sau đó sư phụ dạy bé học huyền khí pháp rồi mới hết tê.


“Xin lỗi anh Sáu, Lộc Bảo quên nói với anh là phải hít thở thế này mới không bị tê.

”Nói rồi bé làm cho anh thấy rồi ra hiệu bảo anh làm theo.

“Không sao đâu Lộc Bảo!”“Lộc Bảo, anh Sáu nói nè, sau này chuyện gì em không làm sai thì đừng nói xin lỗi, hiểu chưa?”Lộc Bảo chính là cô cả nhà họ Phương, không cần xin lỗi bất cứ một ai!“Em biết rồi anh Sáu!” Có tự tin được người nhà chống lưng thật tốt!Nhưng mà bé dạy hai ba lần, anh vẫn không học được.

Đỗ Hành đứng sau lưng cười sắp sốc hông luôn rồi, con bé này đáng yêu quá đi.

Một đứa dám dạy, một đứa dám học, không sợ thành vô dụng!Bé nghe thấy ông cười: “Sư phụ, thầy đứng ở sau cười tụi con đó hả?”“Đâu có, thầy đang cười Tiểu Bốc mà.

”Lộc Bảo ra vẻ hung dữ trừng mắt với Đỗ Hành, rõ ràng không tin.


“Anh Sáu mãi mà học không được, thầy tới dạy anh đi.

” Bé tỏ vẻ thầy mà không dạy, con sẽ trở mặt.

Phương Quân Thiên kẹp góc áo bé bằng ngón trỏ và ngón giữa: “Lộc Bảo, em nói là không có sư phụ ở đây mà?” Giọng anh hơi run rẩy.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK