Còn lại anh Tám Phương Hoài Tịch lặng lẽ rời đi cùng Lộc Bảo, dù sao cậu mới mười lăm tuổi cùng các anh chơi thể thao hoàn toàn là tự ngược đãi chính mình.
Mặc dù tuổi Phương Hoài Tịch còn nhỏ nhưng hiện tại cậu đã lên đại học năm hai rồi, đồng thời chuẩn bị vượt cấp vào nghiên cứu, cậu học địa chất đồng thời cũng là một trong những người nhà họ Phương không có hứng thú với y học.
Cũng may tư tưởng nhà họ Phương rất phát triển đều tôn trọng sở thích của bọn trẻ, bọn họ muốn học cái gì thì học cái đó, chưa bao giờ ép buộc.
“Phương Lộc Trúc, anh cũng có thể gọi em là Lộc Bảo không?” Văn Dật Dương cẩn thận hỏi Lộc Bảo.
Lộc Bảo là người bạn đầu tiên của Văn Dật Dương, không đúng phải nói là Lộc Bảo là người đầu tiên mà cậu bằng lòng kết bạn.
Văn Dật Dương từ lúc sinh ra đã trầm lặng ít nói, cha mẹ cũng đưa cậu đi kiểm tra, cũng không phải tự kỷ là do cậu không thích nói chuyện, trí thông minh cũng không có vấn đề gì hơn nữa còn rất cao, hai cái thích làm nhất mỗi ngày đó là đọc sách và ghép hình lego.
Người nhà cũng rất lo lắng cho Văn Dật Dương, sợ sau này cậu sẽ gặp phải trở ngại về giao tiếp, cho nên chỉ cần cậu đưa ra yêu cầu gì nhà họ Văn đều làm cho cậu.
“Được nha, người nhà của em đều gọi em như thế.
”Lộc Bảo nghiêng đầu nhìn Văn Dật Dương chớp chớp mắt, Văn Dật Dương bị nhìn như vậy chỉ đứng im không dám cử động, cậu không biết bé muốn làm gì.
“Anh lớn hơn em, sau này em sẽ gọi anh là anh Dật Dương.
”“Được!” Văn Dật Dương nghe Lộc Bảo nói vậy nở nụ cười tươi rói.
“Lộc Bảo hay là chúng ta đi chơ lego đi?”“Hôm nay không đi, em dẫn anh đi xem Tiểu Hắc.
”Mặc dù Văn Dật Dương không biết Tiểu Hắc là ai nhưng cậu quyết định hôm nay đều nghe Lộc Bảo hết.
Trong Vườn Trăn có một khu rừng nhỏ, ở tận phía trong cùng có một cây thông đỏ nghe nói gần một ngàn năm rồi, bây giờ cây này cũng được nhà nước liệt vào danh sách những loài cây quý hiếm cần được bảo vệ.
Còn có những loài cây quý hiếm phân bố rải rác, toàn là những cây cổ thụ, những chỗ đất đó cũng không để trống.
Những gia tộc khác đều trồng hoa cỏ nổi tiếng và quý giá, mà nhà họ Phương toàn bộ đều trồng những loài dược liệu quý giá, tất nhiên đây chỉ là một phần rất rất là nhỏ, nhà họ Phương còn có hơn mấy chục khu vực làm thuốc khác phân bố khắp cả nước.
Lộc Bảo dẫn Văn Dật Dương đi khoảng năm, sáu phút đến dưới gốc cây ngân hạnh, Văn Dật Dương cũng hơi đổ mồ hôi rồi còn Lộc Bảo thì chẳng sao cả.
Khi tới nơi rồi Lộc Bảo quay đầu mới nhìn thấy Phương Hoài Tịch đang đi từ phía xa xa tới.
Lộc Bảo vui mừng chào hỏi: “Anh Tám, anh cũng đến chơi với tụi em sao?”“Tụi em chơi đi! Ở đây không khí thoáng mát, anh tới để hít thở không khí, đừng để ý tới anh!”Văn Dật Dương liếc nhìn Phương Hoài Tịch, rõ ràng muốn chơi với Lộc Bảo, nhưng cậu nhìn thấu nhưng không nói toạc ra mới là đứa trẻ ngoan.
Văn Dật Dương vẫn luôn duy trì nguyên tắc của một đứa trẻ ngoan.
Tiểu Bốc cũng liếc mắt nhìn Phương Hoài Tịch.
Phương Hoài Tịch: đm, cậu không những bị một đứa trẻ nhìn thấu mà còn bị một con rùa xấu xí khinh thường.
“Được thôi!” Lộc Bảo cũng không chú ý!Sau đó Lộc Bảo hả họng gọi to ba lần về phía sách: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, Tiểu Hắc!”Lúc này mọi người mới nhìn thấy sau cây ngân hạnh khoảng ba mét có một ổ nhỏ, nói đúng hơn là một ngôi nhà nhỏ xinh.
“Lẽ nào Tiểu Hắc không ở nhà?” Lộc Bảo nghi ngờ nhìn về phía ổ nhỏ lẩm bẩm.
Meo meo…Một con mèo nhỏ xuất hiện sau lưng mọi người khiến cho Phương Hoài Tịch sợ hết hồn.
Lộc Bảo ngồi xổm xuống thân thiết bế con mèo lên.
Con mèo này rất xinh đẹp, thân hình tao nhã, toàn thân trắng như tuyết, trên đỉnh đầu có một nhúm lông màu đen.
Phương Hoài Tịch không nhịn được hỏi: “Em gọi nó là Tiểu Hắc?”“Đúng vậy, anh nhìn xem không phải trên đầu nó có một nhúm lông màu đen sao?”Phương Hoài Tịch thật sự phục rồi, suy nghĩ của trẻ con thật sự khác người.
Văn Dật Dương nhìn Lộc Bảo và Tiểu Hắc chơi đùa cũng đưa tay muốn sờ, nhưng khi cậu mới đưa tay ra nó đã nhe răng gầm gừ với mình khiến cậu hoảng sợ nhanh chóng rụt tay về.
.
Danh Sách Chương: