Đến khi chơi gần hết các thể loại trò chơi nhẹ nhàng, Lộc Bảo mạnh dạn yêu cầu chơi một số trò chơi kích thích, bọn họ quyết định chọn trò chơi con lắc lớn, ở đó có rất nhiều người xếp hàng, nhưng vì có thế lực của đồng tiền, nên rất nhanh đến lượt ba người nhóm Lộc Bảo đi lên, bé được đặt ngồi ở giữa, còn Phương Nam Tinh và Văn Dật Dương ngồi hai bên cạnh bé.
Lộc Bảo hưng phấn hét lên, Phương Nam Tinh vì sợ mà cũng hét lên, ngay cả Văn Dật Dương cũng chảy mồ hôi ròng ròng, không dám hé răng rên một tiếng nào.
Đến khi kết thúc, Lộc Bảo là người đầu tiên nhảy xuống, bé cảm thấy còn chưa thỏa mãn lắm, Phương Nam Tỉnh nhảy xuống mà miệng vẫn còn gào lên.
Lộc Bảo đi đến chỗ Văn Dật Dương, lúc này bé mới phát hiện sắc mặt Văn Dật Dương trắng bệch, hai chân cậu đang run rẩy.
Mấy anh trai cũng phát hiện vấn đề, vội vàng ôm lấy Văn Dật Dương đến nơi ít người.
“Anh Dật Dương, anh không sao chứ?” Lộc Bảo quan tâm hỏi cậu.
“Anh không sao đâu Lộc Bảo, đây là lần đầu tiên anh chơi nên không có quen lắm!”Đúng là Văn Dật Dương rất sợ, lúc nãy cậu đã không muốn chơi trò này, không ngờ cảm giác không trọng lực đáng sợ như vậy, thật bẽ mặt mà!“Anh Bát, anh đưa ba lô cho em!”Đây là ba lô thú cưng mua cho Lộc Bảo để bé có thể dẫn Tiểu Bốc ra ngoài chơi, trong một ngăn của ba lô, Lộc Bảo có chuẩn bị kim bạc.
Tiểu Bốc thò cái đầu ra nhìn, chán ghét khi thấy tình trạng của Văn Dật Dương, Lộc Bảo nhà tôi cũng là lần đầu tiên chơi đấy, con bé còn không yếu đuối được như vậy.
Lộc Bảo mở túi kim bạc ra, khi mọi người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì bé đã liên tục đâm hai cây kim lên người Văn Dật Dương, động tác hành thạo như vậy khiến Phương Quân Thiên giật mình kinh ngạc.
.
Lộc Bảo thản nhiên lấy kim bạc về, biểu cảm trên gương mặt bé rất bình tĩnh, dường như đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể của bé vậy, nhưng lại khiến trong lòng Phương Quân Thiên nổi cơn sóng lớn, tốc độ đâm kim, tính toán vị trí chính xác như vậy, nếu không có mấy năm kinh nghiệm thì không thể làm được, nhưng Lộc Bảo chỉ mới có vài tuổi thôi, huống hồ nhà anh tìm được bé về mới hơn một tháng, không lẽ lúc trước Lộc Bảo từng học cái này?Vừa rút kim ra, Văn Dật Dương lập tức cảm thấy đầu óc không còn choáng váng nữa, đôi chân cũng đã có sức, màu môi cũng bình thường trở lại.
Phương Quân Thiên nhìn về phía Phương Xuyên Bách, ra hiệu bằng mắt: Chuyện gì xảy ra với Lục Bảo vậy?Phương Xuyên Bách: Đúng là có chuyện!Phương Quân Thiên buồn bực!“Lộc Bảo, em dùng kim bạc trị khỏi cho anh này! Thần kỳ quá vậy! Em thật là lợi hại! Không ngờ em còn biết châm cứu!” Văn Dật Dương kích động vui mừng nói, Lộc Bảo bé nhỏ như vậy nhưng lại có y thuật quá lợi hại, cậu cảm thấy chuyện này thật thần kỳ lẫn phấn khích, đúng là Lộc Bảo luôn mang đến chuyện kinh ngạc và vui vẻ đến cho cậu mà!“Em không có mà!” Lộc Bảo được khen ngợi nên có hơi ngại ngùng!Phương Xuyên Bách vội vàng xen ngang nói: “Đúng vậy, Lộc Bảo của chúng ta mới theo cha học trong thời gian ngắn mà đã lợi hại như vậy rồi, thật tốt quá!” Vì ngăn Lộc Bảo lỡ miệng nói ra gì đó không nên nói, anh mới giải thích như vậy.
Mọi người đều tin tưởng lời này nhưng Phương Quân Thiên lại không tin nổi, bởi vì những người khác chưa từng học về y học cổ truyền, nên bọn họ không nhận ra sự kỳ lạ trong chuyện này, nhưng Phương Quân Thiên lại hiểu rõ, anh từng được dạy dỗ bởi cha nên biết rằng thủ pháp châm cứu của cha và Lộc Bảo không giống nhau, huống hồ trình độ của Lộc Bảo càng cao cấp hơn, anh Cả đang nói dối, dường như anh đang giấu giếm chuyện gì đó, Phương Quân Thiên quyết định khi về sẽ tìm cơ hội hỏi cho rõ chuyện này!Phương Nam Tinh từng châm cứu rất nhiều lần, nhưng cậu cảm thấy cách châm cứu của Lộc Bảo rất đẹp!Không ai biết rằng, chuyện này đã thay đổi cuộc đời của Phương Nam Tinh!Sau khi nghỉ ngơi một lát, Văn Dật Dương lại chủ động đề nghị chơi thêm một ít trò chơi, lúc đi chơi Lộc Bảo còn tri kỷ nắm lấy tay Văn Dật Dương, cậu cũng học cách hét to của Lộc Bảo.
.
Danh Sách Chương: