- Papa
Vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt nó liền hét lên rồi sà vào lòng ông. Đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô con gái nhỏ, người đàn ông thầm than khổ trong lòng, đứa trẻ này thực quá bất hạnh, mới 15 tuổi mà đã mất đi cả cha lẫn mẹ và anh trai, họ hàng thì chẳng thể nhờ vả gì được, giờ chỉ có ông là người mà nó có thể tin tưởng. Nhìn sâu vào đôi mắt của con gái, ông thấy được những tia bi thương, giá mà nó có thể khóc nhưng đôi mắt nó lại ráo hoảnh như không, nhớ lại hôm tang lễ, nó không rơi lấy một giọt nước mắt mà chỉ cười, nụ cười của nó đầy sự chua chát và đau khổ, lúc ấy ông chỉ biết gắt gao ôm nó vào lòng... Nó buông Papa nuôi ra rồi tròn mắt nhìn ông hỏi :
- Sao Pa về đây không nói với con, lại còn đang tư lự gì zậy ?
- Không có gì đâu con, mà Angel này, con quyết định thế nào rồi, có tính sang Anh với Papa không ?
- Sa Sa cũng không biết nữa, con vẫn muốn về Việt Nam, tuy là trước đây con qua Nhật Bản này để đỡ nhớ ba mẹ và anh hai nhưng ngôi nhà này vẫn in bóng họ, con vẫn nhớ...
- Con gái ngoan, nhà này trước con và người thân cũng từng ở, vậy thì sao quên được, chi bằng sang Anh, cách ly toàn bộ thì Sa Sa sẽ quên được thôi !
- ...Ukm. Để con nghĩ đã Pa !
Trằn trọc suốt đêm, cuối cùng nó đồng ý theo Pa sang Anh. Nó cần phải thay đổi, phải mạnh mẽ hơn, nó sẽ duy trì tên tuổi của ba mẹ trong dòng họ và trên thương trường, vốn con người thật của nó đã chết từ ngày ấy, nó sẽ chỉ thêm vài nét để hoàn thiện con người mới của mình.