-Không thể nào hiểu nổi em nghĩ cái gì mà lại đi dầm mưa giữa cái lúc giao mùa ẩm ương này nữa, nếu ốm thì sao, cảm thì sao Hả? Rõ ràng có cầm ô cơ mà, em muốn tự tử HẢ?.....
Và tiếp tục cả một tràng "HẢ" qua kẽ răng của chị khiến nó chỉ biết cười trừ, đợi một lúc để chị sấy xong chỗ tóc ướt, nó vòng tay qua cổ chị, khẽ thổi một luồng hơi lạnh vào vành tai chị, cảm thấy người chị run lên từng đợt , nó cười khúc khích.
-Con bé kia, em lại trêu chị, có còn muốn sống nữa không hả...?!
Quên hết cả tức giận, nó và chị cùng đùa nghịch với nhau trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, mãi đến khi nghe thấy tiếng ho nhẹ của Bác Tâm quản gia mới dừng lại. Nó cười xấu xa lẻn vào vòng tay chị thủ thỉ:
-Hết giận em rồi nhá!
Hất nhẹ mái tóc xoăn của mình, khuôn mặt chị không giấu được nét cười:
-Vâng thưa cô nương, ai dám giận cô chứ!
Lại tiếng ho khan của Bác Tâm, nó cười thật tươi rồi níu tay bác như một đứa trẻ con:
-Bác cũng đừng giận con nữa nha!!!
Nét cười thoáng qua trên khuôn mặt khắc khổ của bác, khẽ xoa đầu nó, giọng bác cất lên đầy sự cưng chiều:
- Tuân lệnh thưa công chúaaaa!
Cuối bữa ăn, trước khi dọn bát đĩa, chị Ngân buông giọng hờ hững hỏi nó:
- Có cần thiết phải xuất hiện lúc này không Sa Sa?
Ánh cười phớt qua đáy mắt, nó lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trên tay, hít nhẹ mùi hương quyến rũ, nó trả lời như có, như không:
-Đương nhiên rồi chị, có trốn cũng không được, chi bằng xuất hiện luôn cho bọn họ bất ngờ...!