• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Linh Vân đứng trước biệt thự của Chu gia, lòng bàn tay siết chặt để kìn nén cơn hận thù. Ngôi nhà này... chính là khởi nguồn tất cả những đau thương mà cô đã chịu đựng.

Chu Linh Vân là tiểu thư của Chu gia, mặc dù gia thế không quá khủng nhưng cũng có tiếng tăm trong giới nhà giàu. Tiếc rằng Chu Linh Vân từ năm lên ba tuổi đã mất mẹ, không lâu sau liền đón thêm một bà mẹ kế, tên là Mạc Cẩm Tú.

Cô không ghét bỏ bà, không ghét bỏ cả đứa em kế cùng cha khác mẹ là Chu Ninh Sương. Thế nhưng cuộc sống tưởng chừng êm đềm thì ba của cô, Chu Ngọc vì vận họa bệnh tật nên đã chết đi, và chính cô đã bất tri bất giác trở thành hung thủ giết ba mình từ khi nào không hay.

Chu Linh Vân bị đẩy đi tù ròng rã suốt ba năm trời, và vì Mạc Cẩm Tú chạy hết đường mới đưa được cô ra ngoài. Không lâu sau đó, cô gặp vận hạn dẫn tới mất đi đôi mắt, tiếp nữa là theo hôn ước của ba để lại mà gả vào Lục gia, trở thành vợ của Lục Sở Viêm.

Sau đó...

Cô phát hiện ra mọi chuyện đau khổ, nhục nhã đến với mình đều là do mẹ kế và em kế gây ra. Tới khi biết được thì cũng đã muộn, cô bị hai người họ hại chết một cách thảm thương, ra đi với nỗi oan giết cha không bao giờ được rửa sạch.

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Linh Vân lại sục sôi lên khát vọng báo thù. Cô lấy tay quét đi dòng nước mắt vô thức rơi trên má, sau đó mạnh tay đẩy cửa bước vào.

"Vân Vân, Vân Vân, chị đang làm gì vậy?"

"Linh Vân, ở đây còn bao nhiêu người, có gì chúng ta từ từ nói..."

Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương cách đây vài phút vẫn còn ung dung cùng nhập tiệc với bạn bè, còn chưa kịp ra oai đã bị quản gia ném hết đồ đạc ra bên ngoài. Chu Linh Vân lần này trở về một cách đột ngột khiến hai mẹ con họ không kịp trở tay, đến bạn bè của Chu Ninh Sương cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ biết đứng xem kịch.

"Mẹ với em cũng huênh hoang thật đấy, mời bạn bè tới nhà tôi tổ chức tiệc lớn như vậy... là muốn thông báo cho tất cả bản thân là chủ của căn biệt thự này sao?"

"Vân Vân, sao... sao chị lại nói như vậy? Chị rốt cuộc là bị sao thế?" Chu Ninh Sương tròn to mắt nhìn cô.

Vãn Nghiên Tuyết - một người bạn của Chu Ninh Sương được mời tham gia bữa tiệc này là một nhà báo. Chị em kế đấu đá nhau, một cảnh hay thế này cô ta làm sao mà bỏ qua được?

"Hai người nên nhớ cho kỹ, chủ nhân của căn biệt thự này là ai. Di chúc ba để lại mọi thứ đều thuộc về tôi, các người là cái thá gì mà dám làm loạn ở đây?"

Sự thay đổi đột ngột này làm cho Mạc Cẩm Tú vừa nhục nhã vừa tức giận. Bà ta ý thức được có rất nhiều người ở đây liền cố lộ ra biểu cảm đáng thương.

"Linh Vân, có phải vì chuyện hôm qua không? Mẹ thực sự không biết chuyện đó nên về trước, tưởng rằng con có việc nên không chờ, ai ngờ... bây giờ con cũng không nên trút giận lên người nhà của mình vậy chứ?"

Chu Linh Vân nhếch miệng cười khinh bỉ, cô tiến lại gần bà, ghé sát vào tai nói từng chữ rành mạch.

"Người nhà? Các người cũng xứng?"

Đáy mắt của Chu Linh Vân lộ ra một tia nguy hiểm, nhưng không kịp nhìn rõ đã vụt tắt. Cô nhìn đống đồ của hai người ở dưới đất, đứng trước bao nhiêu người ở đây nói như một lời tuyên bố.

"Những việc các người làm đừng tưởng tôi không biết. Mọi người ở đây giúp Linh Vân làm chứng, Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương kể từ bây giờ sẽ không được bước vào Chu gia nửa bước, càng không có quan hệ gì với Chu Linh Vân này."

"Vân Vân, chị có biết mình đang nói gì không hả?"

"Đừng gọi tôi thân mật như vậy. Lúc cô hại thôi cũng chính là dùng gương mặt giả tạo này, đừng khiến tôi buồn nôn thêm một lần nữa."

Tất cả mọi người đứng ở đó liền xem được một vở kịch lớn. Bọn họ rỉ tai nhau bàn nọ tán kia, không thể không chế nhạo cười vài cái. Hôm nay cũng là một ngày thật trùng hợp, còn có thể mượn sự có mặt của đám bạn ấy để từ người, thật là một công đôi việc.

"Tôi mệt rồi, xin đừng làm phiền."

"Chu Linh Vân, cô đừng có phát bệnh! Một câu đuổi liền đuổi, cô quên là ai đã nuôi dưỡng cô lớn đến từng này à?"

Chu Linh Vân siết chặt tay, đụng phải việc này coi như Mạc Cẩm Tú bà ta đen đủi.

"Bà cũng đừng quên thân phận của mình, không phải ăn bám cũng là lợi dụng ba tôi, bà có tư cách gì mà dám nhận công dưỡng dục? Trước giờ tôi luôn không nhận ra, từ khi bà bước chân vào ngôi nhà này, chưa bao giờ bà chăm sóc tôi dù chỉ một lần. Đều là mấy lời giả tạo ngon ngọt, còn có mặt mũi mà nhắc đến."

Tiếng bàn tán lại ngày một lớn, những gì Chu Linh Vân nói ra từng chữ điều khiến cho Mạc Cẩm Tú mất hết mặt mũi. Bà ta nhận được vô số ánh nhìn đánh giá, nhục nhã tới không thể ngẩng đầu lên được.

Chu Linh Vân lại lấy từ trong túi của mình ra một chiếc thẻ, ném xuống cho hai người.

"Tôi cũng không muốn mang tiếng vong ơn phụ nghĩa. Thẻ còn rất nhiều tiền, đủ cho hai người sống một khoảng thời gian dài. Tốt mật đừng để tôi gặp mặt hai người thêm một lần nào nữa!"

Chu Linh Vân cứ vậy mà đi vào trong nhà, để lại mẹ con Mạc Cẩm Tú bà Chu Ninh Sương với đống đồ dưới đất. Đùng một cái cô trở về, đùng một cái liền đuổi mẹ con nhà bà đi, khiến bà mất hết thể diện với mọi người. Chu Linh Vân rốt cuộc là làm sao vậy? Giống như một con người khác hoàn toàn.

Sau khoảng một lúc lâu, bên ngoài biệt thự cuối cùng cũng được yên tĩnh. Chu Linh Vân còn chưa ngồi nóng ghế đã nhận được tiếng chuông cửa bên ngoài. Còn tưởng là hai người kia đến làm phiền, ai ngờ là một giọng nói khác.

"Chu Linh Vân, tôi biết cô ở trong đó, mau ra đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK