Lâm Mục Hoàn bị ném phịch xuống dưới đất sau khi bị Chu Linh Vân kéo lê từ ngoài đường vào trong đây. Gương mặt bầm tím cùng bộ dạng run sợ hèn hạ của hắn khiến Hứa Ngụy không thể nhận ra đây là ai.
Vừa định trách Chu Linh Vân tại sao trốn kỹ như vậy anh liền im bặt. Rõ ràng đi trốn tay không, đi về lại mang theo một tên biến thái.
Có điều, cô thực sự đã tìm ra điểm mấu chốt.
Sau đó không lâu, cả Trình Thiếu Khanh và Lục Sở Ngạo đều trở về nhà. Hai người dùng con mắt kinh ngạc nhìn lên Chu Linh Vân như muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ hì hì cười.
“Đang chơi, trùng hợp gặp hắn cho nên… em đem về đây, để hai người đỡ phải mất công tìm kiếm.”
Cô chạy tới chỗ của Lục Sở Ngạo, ôm chặt lấy anh.
“Em chờ anh lâu lắm rồi.”
Tuy vẫn còn hơi sốc về chuyện vừa rồi nhưng Lục Sở Ngạo vẫn ân cần xoa đầu cô, thuận tiện khen cô thật nhiều. Chu Linh Vân mỉm cười, ngước lên nhìn anh.
“Chuyện sau đó… em muốn tự mình làm.”
Lục Sở Ngạo cưng chiều tình nhân nhỏ bé trước mắt, không thể không gật đầu.
“Được.”
…***…
“Chúng tôi bắt anh đương nhiên là có lý do, mà lý do đó anh cũng biết, đúng chứ?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Hắn quay ngoắt mặt đi, Chu Linh Vân lại dùng phi tiêu ném tới, đầu kim loại sắc nhọn đâm vào tấm bia được mà Lâm Mục Hoàn chính là tâm điểm. Hắn giật mình buộc phải quay lại nhìn cô.
“Tốn thời gian lâu như vậy rồi, anh tốt nhất là nên nói ra. Người như tôi thiếu kiên nhẫn lắm, muốn gì, được đó, cần gì, làm đó. Hơn nữa… tôi còn chưa khỏi bệnh, cứ phi thêm một lúc không may trúng hồng tâm thì…”
Nói tới đây, Chu Linh Vân dừng lại rồi mạnh tay phi một chiếc đâm trúng phần bia trên đỉnh đầu, chính xác đến độ ghim chặt một nhúm tóc của Lâm Mục Hoàn lên bia.
Hắn ta thở dốc sợ hãi, đó chính là lời cảnh cáo duy nhất.
“Tôi nói, tôi nói là được chứ gì? Mau thả tôi ra!”
Trời đã hửng sáng, Lâm Mục Hoàn bị ép về nhà lấy lại cuốn băng mà hắn đã giữ lại suốt mấy năm trời. Đưa cho bọn họ xem, hắn nói.
“Sau khi ông ta chết, một cô gái liền đến gặp tôi và đưa cho tôi một số tiền rất lớn với điều kiện tôi phải nghỉ làm và hủy toàn bộ những gì tôi đã nhìn thấy. Nhưng vì lo sợ xảy ra bất trắc, tôi vẫn giữ chiếc băng này lại, coi như vật phòng thân. Nhiều năm trôi qua rồi, chưa một ngày nào tôi bớt lo sợ.”
“Cô gái mà anh nhắc tới, là Chu Ninh Sương?” Chu Linh Vân nhíu mày hỏi, mặc dù cô sớm đã biết đáp án.
“Là cô ta.”
Quả thật.
Bọn họ bây giờ chỉ tập trung vào đoạn video được phát trên máy tính, đây chính là phần quan trọng quyết định hung thủ. Sợ rằng Chu Linh Vân một lần nữa bị dọa sợ, Trình Thiếu Khanh đã trấn tĩnh cô trước.
“Em ổn chứ? Hoặc là… để bọn anh xem trước?”
Còn có bao nhiêu cú sốc mà cô chưa từng trải qua?
“Không cần đâu, em ổn.”
Sau khi bà Thúy rời đi, một bóng dáng nữa đi tới nhưng lại khuất mặt với camera, nhưng ai cũng nhìn thấy bà ta vẫn chính là bà Thúy.
Bà ta quay lại với một con dao lăm lăm trên tay, tiến dần tới giường bệnh của Chu Ngọc, dứt khoát tháo ống thở của ông ra. Chu Ngọc giật mình thức giấc vì thiếu oxy, nhìn thấy người phụ nữ đang lăm lăm con dao trước mặt mình, ông trợn tròn mắt lắp bắp.
“Bà… bà… muốn làm…”
Lời nói còn chưa dứt, một dòng máu cứ thế văng lên mặt của ông. Chu Ngọc mấp máy khẩu miệng tên của người phụ nữ ấy, nhưng lại bị bà ta chặn bởi một nhát đâm chí mạng.
Sau đó… bà ta rời đi tay không, cúi gằm mặt xuống khiến camera không thể nhận dạng.
Trong căn phòng ấy bỗng chốc im lặng trở lại, Lục Sở Ngạo cũng nhanh chóng tắt đoạn video ấy đi.
“Linh Vân, em…”
Cô không khóc, cô quả thực không khóc.
Với một người đã đối mặt với bao nhiêu chuyện khốn khổ như Chu Linh Vân, có lẽ khi nhìn lại cảnh tượng này, cô vẫn kìm nén và chịu đựng được. Bởi dù sao, nó cũng đã qua.
Nhưng… không thật sự là như vậy.
Chu Linh Vân đã nén bao nỗi đau, uất hận, xúc động vào lòng, để dùng bộ mặt không cảm ấy che giấu đi tất cả.
“Em không sao.”
Khu trọ quen thuộc.
“Sao lại tìm đến tôi rồi? Tôi nói rồi, sau khi đưa đồ đến không thấy Linh Vân đâu, tôi đã lập tức rời đi và không quay lại mà!” Bà Thúy ôm lấy đứa cháu của mình bất lực giải thích.
“Nhưng tiếp theo đó, bà xem đi.”
Tới lúc một người phụ nữ y hệt bà bước vào, bà Thúy mới giật mình. Lúc ấy, đứa cháu ngồi bên cạnh hình như đã có chút phản ứng.
“Tôi cũng không tin… đó là bà.” Chu Linh Vân nói.
Cô với bà Thúy từ lâu đã tin tưởng nhau tuyệt đối, cô luôn tin bà không phải loại người ấy, và càng không có lý do gì để bà phải giết Chu Ngọc cả.
Lúc này, đứa cháu khoảng chín tuổi của bà bất chợt chỉ vào người trong màn hình, cô bé nói.
“Đây không phải bà.”
Lời nói của nó đột nhiên thu hút mọi người, cũng khiến cho bà Thúy chợt nhớ ra rằng khi ấy bà cũng đã dẫn theo cháu gái của mình đến, bởi bà vừa đón nó từ trường trở về.
Trẻ con sẽ không bao giờ biết nói dối.
“Bạn nhỏ, con nói vậy là sao?”
Con bé nhìn lên bà Thúy, nó sợ khi thấy Lục Sở Ngạo đột nhiên hỏi.
Bà vuốt ve mái tóc của nó trấn an: “A Tuyết, con mau trả lời chú đi. Tại sao… đó không phải là bà?” Bà Thúy cũng rất muốn biết, bởi người đó thực sự rất giống bản thân mình.
Con bé kể khi bà dặn đứng ở ngoài chờ nó đã không ngoan ngoãn mà chạy đi chơi lung lung. Đến lúc trở lại, nó thấy một người giống hệt bà mình đi vào căn phòng ấy.
Nó định gọi, nhưng nửa gương mặt kia lộ ra vô tình khiến nó biết được đó không phải bà mình. Con bé lúc ấy đã không dám gọi, chỉ đứng ở một chỗ xa để quan sát, đợi người ấy ra và xác nhận lại.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ ấy bước ra ngoài…
“Đó là một cô lớn tuổi, cô ấy không trẻ, nhưng xinh lắm. Con không thấy bà nên cũng đã đi luôn rồi, sau đó con mới tìm thấy bà.”
Chu Linh Vân vội lấy điện thoại ra, đưa cho cô bé bức ảnh gia đình trước kia, rồi chỉ vào đó.
“Bạn nhỏ, là người nào trong tấm ảnh này?”
Trí nhớ của cô bé rất tốt, nó đã ngay lập tức nhìn ra được người ấy, chỉ vào gương mặt của Mạc Cẩm Tú.
“Là cô này, cô ấy mặc đồ rất giống bà bên con bị nhầm lẫn.”
“…Là Mạc Cẩm Tú.”
… …
“Sương, con thấy mẹ ăn mặc thế này đã ổn chưa?”
Mẹ con Mạc Cẩm Tú xúng xính váy áo chuẩn bị tới biệt thự của Lục gia, trên mặt của ai cũng mang nét hồi hộp và vui sướng.
“Đẹp lắm đẹp lắm, còn con? Con đẹp chứ?”
Mạc Cẩm Tú đưa mắt nhìn con gái mình một lượt, chậc chậc miệng khen ngợi hết lời.
“Sương của mẹ chính là đại mỹ nhân, tối nay, con chính là Nữ hoàng!”
Rõ ràng là mèo khen mèo, thế nhưng Chu Ninh Sương lại cảm thấy vô cùng vui sướng và kiêu ngạo. Nét mặt ấy của hai người tưởng chừng như sắp được lên tiên.
Đúng rồi, được gả vào hào môn với Chu Ninh Sương mà nói chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo.
Hôm trước, Lục Sở Ngạo đột ngột thông báo về hôn lễ với cô ta, nói rằng bản thân sẽ chịu trách nhiệm với cái thai ấy và tổ chức cho cô một hôn lễ thật lớn. Chu Ninh Sương và Mạc Cẩm Tú đương nhiên không đợi được mà đã nhanh chóng tới nhà bàn hỷ sự.
Lục Sở Viêm ngồi cùng mọi người ở ngoài phòng khách, tay vò chặt, mồ hôi nhễ nhại thập phần lo lắng. Hắn không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, hắn chỉ biết ở bên ngoài kia bố trí không ít cảnh sát, còn bên trong đây sắp tới sẽ diễn một vở kịch.
Mọi chuyện, Lục Sở Viêm đều như một thằng ngốc, hắn chỉ biết Chu Ninh Sương chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Gương mặt căng thẳng của Liễu Như Ý nhìn chằm chằm vào phía cửa chờ đợi nhân vật chính xuất hiện. Đã được hơn mười phút rồi.
Lục Sở Viêm quan sát mọi người, thấy không ai để ý đến mình liền lén lấy điện thoại muốn cảnh báo Chu Ninh Sương. Thế nhưng, mọi nhất cử nhất động của hắn cho dù không thấy thì Liễu Như Ý vẫn biết tỏng. Bà cao giọng, ánh mắt không hề nhìn về phía hắn.
“Trịnh Hải, đem điện thoại của nó, ném đi.”
Quản gia Trịnh nhã nhặn gật đầu, theo ý của bà mà đi tới chỗ của Lục Sở Viêm, dứt khoát cướp đi chiếc điện thoại còn chưa kịp mở màn hình của hắn.
“Đại thiếu gia, thất lễ rồi.”
Cho dù là như vậy, Lục Sở Viêm cũng không còn cách nào, chỉ đành im lặng chịu đựng. Không lâu sau đó, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.
Nét mặt của Liễu Như Ý lập tức thay đổi, thoắt một cái, nụ cười tự nhiên đã vẽ trên môi.
Mạc Cẩm Tú cùng Chu Ninh Sương lộng lẫy trong váy áo đi tới, Liễu Như Ý lén cười một cách châm biếm, nhưng giây sau đã vui vẻ mời họ vào trong nhà.
Nét mặt của Lục Sở Viêm căng như muốn rách ra, nhưng Chu Ninh Sương lại chẳng may may tới hắn dù chỉ là một cái liếc mắt. Hai mẹ con họ đã hoàn toàn hòa tan vào giấc mơ danh vọng.
“Dì Liễu, con thực sự… đã chờ ngày này lâu lắm rồi.” Cô ta e thẹn, ôm lấy chiếc bụng đã to lên từng ngày của mình.
“Đứa bé này cũng vậy…”
Không để Chu Ninh Sương nói chuyện một mình, Mạc Cẩm Tú cũng tiếp lời, vừa nói vừa đưa tay với lấy Liễu Như Ý.
“Tôi cũng mừng thay con bé. Bà Liễu, chúng ta thân thiết với nhau như chị em, nay được làm thông gia thì còn gì bằng!”
Bà cũng chỉ gượng cười, sau đó lập tức gạt phăng bàn tay của người đối diện khỏi mình, nụ cười ấy dần trở nên thật chế giễu.
“Tôi ấy, một con người ngay thẳng. Tôi không dám làm thông gia với… kẻ phạm tội.”
Nói rồi, Liễu Như Ý che tay cười, nhất thời khiến cho cả hai mẹ con họ bất ngờ đến giật mình. Nét mặt của Mạc Cẩm Tú sượng đi, bà ta khó hiểu hỏi lại.
“Bà Liễu, bà nói vậy… là có ý gì?”