• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến bữa ăn, cho dù không có chút khẩu vị nào nhưng Trình Thiếu Khanh vẫn gắp cho cô một đĩa thức ăn đầy. Đến một hạt cơm cô cũng không bỏ vào miệng.

Ban đầu, Trình Thiếu Khanh còn khá kiên nhẫn với cô, nhưng càng như vậy, Chu Linh Vân càng tỏ ra lạnh lùng xa cách. Những món ăn mà ăn ta làm đúng là cách xa đồ Lục Sở Ngạo nấu cả vạn dặm.

“Ăn đi.”

Trình Thiếu Khanh bóc sẵn một con tôm đưa lên miệng cho cô, nhưng Chu Linh Vân cứ luôn né tránh không muốn mở miệng. Đạt đến giới hạn cuối cùng, tròng mắt của Trình Thiếu Khanh đỏ au những tia máu, anh đập mạnh chặt tay xuống bàn, quát lớn khiến người trong nhà ai cũng giật mình.

“Ăn!”

Chu Linh Vân vậy mà vẫn bình thản không một chút biến động, cô từ từ đẩy tay anh ra, chỉ gắp phần cơm của mình từ tốn ăn. Cô biết Trình Thiếu Khanh sẽ không dám làm gì cô cho nên mới ngông cuồng như vậy, nhưng hiện tại thì quả thật.

Ngoại trừ bất lực thu tay về, Trình Thiếu Khanh chẳng còn cách nào khác.

Bên ngoài, tiếng chuông cửa vang lên không ngớt. Âu quản gia ngó xem tình hình liền quay lại báo cáo.

“Thiếu gia, hình như là Lục tổng.”

Nghe thấy cái tên ấy, gương mặt của Chu Linh Vân lập tức biến sắc. Trình Thiếu Khanh không mất quá nhiều thời gian để nhận ra được sự bất thường này, liền kéo theo cô ra ngoài.

“Bỏ tôi ra… tôi… tôi không muốn ra đó.”

Trình Thiếu Khanh nhếch miệng cười, ghé sát vào tai cô.

Lời thì thầm của ác quỷ.

“Nhớ biểu hiện cho tốt, em yêu.”

Cánh cổng được mở ra, Lục Sở Ngạo thấy được Chu Linh Vân đã ngay lập tức chạy đến, nhưng cũng bị vệ sĩ chặn lại.

“Linh Vân… Linh Vân, sao em lại đột nhiên trở về? Anh còn tưởng đó chỉ là lời nói ngông cuồng trong lúc nóng giận, nhưng sao em…”

Đứng trước cặp mắt như muốn bóp chết người của Trình Thiếu Khanh, Chu Linh Vân siết chặt lấy tay, lại dùng bộ dạng bình thản nói.

“Em với anh thì làm gì có chuyện giận dỗi. Em nói rồi mà, chúng ta chia tay trong hòa bình.”

“Chia tay trong hòa bình? Chúng ta vốn dĩ vẫn ổn mà?” Lục Sở Ngạo nhíu mày cùng hàng vạn những thắc mắc.



“Tại sao? Anh cần một lý do.”

Chu Linh Vân còn chưa kịp mở miệng, Trình Thiếu Khanh đã tiến đến bá lên vai cô, trước mặt Lục Sở Ngạo đặt lên má cô một nụ hôn.

“Lý do này đã đủ chưa?”

Nhìn bộ mặt đắc thắng của Trình Thiếu Khanh cùng với gương mặt không chút cảm xúc của Chu Linh Vân, Lục Sở Ngạo như muốn chết lặng.

Anh không vùng vẫy tiến tới gần cô, mà chỉ hoảng hốt lùi lại phía sau.

Đây là mơ phải không?

Làm sao có thể là sự thật?

“Xin lỗi…”

“Thời gian ở bên anh khiến em thấy nhàm chán, vô vị. So với một người cùng em lớn lên từ nhỏ, giúp đỡ em lúc khó khăn thì anh ấy thú vị hơn nhiều.”

“Còn anh thì sao…”

“Anh tổn thương em, anh… hại em mất đi đứa con. Nghĩ lại những chuyện đó, em đột nhiên cảm thấy thật ngu ngốc khi chọn anh… cho nên Sở Ngạo, em xin lỗi.” Chu Linh Vân khó khăn thốt ra từng chữ nghẹt nơi cổ họng. Cô đã giữ cho bản thân mình một tâm thế nhất định, nhưng đứng trước hoàn cảnh này, cô thực sự rất sợ.

“Em nói cái gì? Anh hại em… mất đi…”

Chuyện làm Lục Sở Ngạo áy náy và day dứt luôn là chuyện khiến cho Chu Linh Vân mất đi đứa con của hai người. Khi ấy cô đã từng an ủi anh, giúp anh buông đi đi trách nhiệm nặng trĩu ấy trên vai.

Vậy mà bây giờ, chính cô lại là người đào nó lên từ vực thẳm, xoáy sâu vào nó như đang cố ghì chặt vào vết thương của kẻ đang hấp hối.

“Đuổi anh ta ra khỏi đây.”

Mấy tên vệ sĩ to lớn cưỡng ép Lục Sở Ngạo ra ngoài, không cho anh đặt chân vào địa phận căn biệt thự này dù chỉ là một bước. Cứ như vậy, Lục Sở Ngạo chẳng còn nhìn thấy Chu Linh Vân nữa.

Bữa ăn lúc này tiếp tục trong im lặng. Ánh mắt của Chu Linh Vân đờ đẫn nhìn về một phía, cơm nước chỉ là nhai cho Trình Thiếu Khanh nhìn, căn bản không có bất cứ vị giác nào trong miệng.

“Tôi muốn về nhà…”

“Em vẫn…”

“… để thu dọn đồ đạc cần thiết. Nơi ở mới tôi không quen, sẽ rất khó ngủ.”

Trình Thiếu Khanh buông đũa xuống, yêu cầu này của cô anh ta cần phải suy nghĩ kỹ.

“Nếu sợ tôi làm gì đó anh cũng có thể đi theo. Tôi không phiền.”

Một bước đi quả thật rất hay.

Trình Thiếu Khanh căn bản không thể cùng Chu Linh Vân đến chính biệt thự của cô.

Và như thế, cô sẽ đường đường chính chính với lý do về nhà lấy đồ.

Trình Thiếu Khanh nhìn ra điểm thông minh này, nhưng anh cũng không quá lo lắng vì nó. Con gái của cô còn nằm trong tay anh, cô nhất định sẽ không dám làm càn.

“Được.”





Tiếng khóc của Lục Sở Ngạo vang lên trong căn nhà tràn đầy thê lương và khốn khổ. Bao nhiêu người ngồi bên cạnh an ủi nhưng cũng vô dụng, nước mắt đều tuôn ra như mưa.

Đây là lần đầu tiên Lục Sở Ngạo khóc gào lên như một đứa trẻ trước mặt mọi người.

“Tôi không hiểu tại sao Linh Vân lại như vậy nhưng… anh cũng đừng quá đau buồn, trong chuyện này nhất định là có uẩn khuất gì đó.” Dương Mỹ An từ quê bay lên lại thành phố, vừa về đến sân bay liền nghe thấy chuyện động trời này.

Lục Sở Ngạo càng khóc càng lớn, như chẳng thể ngừng lại được. Phùng Khải càng không dám dỗ dành, anh chỉ bịt tai với dáng vẻ bất lực nhìn về phía cửa chính.

Tiếng xe quen thuộc vang lên từ ngoài, Hứa Ngụy đi ra tới nơi, gương mặt sáng bừng gọi vào trong.

“Là tiểu thư, cô ấy về rồi.”

Lục Sở Ngạo ngay lập tức nín bặt, anh muốn chạy ra đón cô, nhưng đôi chân không hiểu sao như bị đổ bê tông ghì chặt xuống sàn nhà, không đứng lên nổi.

Chu Linh Vân bước vào trong nhà, cho dù nhìn thấy Lục Sở Ngạo đang có mặt ở đây vẫn lạnh lùng không nói năng gì.

“Linh Vân, con đang làm gì vậy?”

“Kể từ hôm nay con sẽ dọn tới biệt thự của Thiếu Khanh để ở. Hứa Ngụy nếu muốn, anh có thể lập tức đi tìm vị hôn thê của mình.”

“Tôi…?” Hứa Ngụy ngơ ngác, tiểu thư của anh đến ở nhà người khác rồi đuổi việc anh đó à?

“Chu tiểu thư thật sự rất bất thường…”

Phó Quân Sơn gãi gãi cằm, lại quay sang gọi Dương Mỹ An.

“Em với cô ấy chơi thân với nhau, em thử lên hỏi xem sao.”

“Được, mọi người chờ tôi.”

Chu Linh Vân chậm rãi xếp quần áo đồ đạc của mình vào trong vali, nét mặt không một gợn sóng cảm xúc. Có lẽ bây giờ mọi người đã coi cô thành một thứ đàn bà vô liêm sỉ, không chỉ bỏ chồng cũ dây dưa với em chồng, đến bây giờ lại bỏ người ấy mà theo kẻ tốt hơn.

Tuy không ai nói nhưng cô thừa biết, kiểu gì cả thế giới rồi cũng sẽ hay. Sau khi bước chân ra khỏi căn nhà này, Chu Linh Vân liền không có bất cứ gánh nặng nào trên vai, ngoại trừ tình cảm còn nhiều vương vấn. Cô không biết chắc bản thân có thể an toàn thoát khỏi vòng tay của ác ma hay không, chỉ là đang chuẩn bị sẵn tâm lý cho cuộc chia tay khó có bước ngoặt.

Dương Mỹ An đứng nép ở cửa quan sát, đối phương lại không lộ ra chút đau buồn nào, ngay cả áy áy, thậm chí là vui vẻ cũng không. Hoàn toàn trống rỗng vô hồn, giống như thời gian cô bị trầm cảm.

Vô cùng đáng sợ.

Chu Linh Vân sớm biết có người đứng ở ngoài, cô nhàn nhạt lên tiếng.

“Có chuyện gì cứ nói đi, tôi cũng đâu có ăn thịt cô mà phải núp.”

Dương Mỹ An bẽn lẽn bước ra từ phía sau cánh cửa, câu hỏi là gì hẳn rằng Chu Linh Vân đã tự đoán ra.

Chẳng cần để người trước mặt hỏi, cô quả thật đã tự trả lời.

“Đây là quyết định của tôi, mọi người đừng quá thắc mắc.”

“Nhưng hai người vẫn ổn mà? Tại sao lại chấm dứt? Khó hiểu hơn nữa chính là việc cô đang làm bây giờ.”

Chu Linh Vân còn không thèm ngước lên nhìn Dương Mỹ An, đôi tay thuần thục nhanh chóng đóng vali lại.



“Chán rồi.”

“???”

Bộ dạng lạnh lùng cùng với câu trả lời cộc lốc ấy khiến cho Dương Mỹ An thập phần khó hiểu. Tình cảm của Chu Linh Vân là Lục Sở Ngạo đã khó khăn trắc trở, đã nồng cháy mãnh liệt thế nào cô là người rõ nhất. Đâu chỉ một câu nói chán là có thể dễ dàng buông tay như vậy?

“Cô nhất định có vấn đề. Mau nói đi, có chuyện gì mọi người cùng giải quyết.”

Chu Linh Vân cười nhạt.

Giá mà giúp được cô cũng chẳng im lặng thế này.

“Đúng là có vấn đề. Vấn đề là tôi không có tình cảm với Sở Ngạo nữa, mọi người có thể giải quyết bằng cách đừng nhắc đến nữa.”

Chu Linh Vân bước chân muốn ra ngoài rốt cuộc lại bị Dương Mỹ An ngăn lại. Cô muốn biết một nguyên nhân rõ ràng, không chỉ mập mờ như thế.

“Vậy tôi nói thẳng nhé? Lục Sở Ngạo đúng là có tốt với tôi, nhưng đồng thời anh ta cũng cho tôi quá nhiều đau khổ. Thiếu Khanh thì khác, anh ấy luôn hi sinh và bên tôi mọi lúc, chí ít anh ấy chưa từng khiến tôi buồn.”

Một lời nói dối thật nhẹ nhàng, tất cả đều là nói dối, trừ việc Lục Sở Ngạo đối tốt với cô, đó là thật.

“Cô vì sự cố ngoài ý muốn ấy mà từ bỏ mối quan hệ này sao? Cô không nhớ lại những gì mình đã trải qua à?”

Nhìn thời gian cứ thế trôi qua, Chu Linh Vân không thể cứ đứng mãi ở đây nói qua nói lại với Dương Mỹ An được. Cô cũng là có giao hẹn với Trình Thiếu Khanh, chỉ được trở về nhà đúng ba mươi phút.

Đứng trước mặt người bạn thân của mình, Chu Linh Vân hít một hơi thật sâu, sau đó nhếch khóe miệng cười.

“Chuyện của tôi cô cũng đừng quản nhiều. Cô đừng quên bên cạnh mình còn có một Phó Quân Sơn. Ban đầu ngọt ngào nồng cháy, nhưng càng về sau càng nhạt nhòa, biết đâu sau này cô cũng giống như tôi?”

Chát!

“Cô đừng có quá đáng!”

Cú đánh mạnh đến mức người phía dưới cũng nghe được âm thanh.

Chu Linh Vân đau điếng nhưng vẫn không nhíu mày dù chỉ một chút, liếc nhìn Dương Mỹ An với một ánh mắt hờ hững.

Tát đẹp lắm. Đáng lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK