• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Linh Vân quay trở lại trung tâm bữa tiệc, kỳ lạ rằng khách khứa ở đây đều đang bàn tán về điều gì đó. Quan trọng nhất là khi thấy cô, tất cả mọi người đều chỉ trỏ và rầm rộ hơn. Chu Linh Vân bất giác cảm thấy chột dạ, không lẽ vừa nãy cuộc trò chuyện của cô và Lục Sở Ngạo bị phát hiện rồi sao?

Cô tiến thêm một vài bước, mọi người gần đó đều tránh xa như đang mở đường cho cô. Đến khi tới gần màn hình lớn, Chu Linh Vân mới ngỡ ngàng bởi tất cả hình ảnh hôm mà cô đuổi mẹ con Mạc Cẩm Tú đều bị tung lên.

Phùng Khải gấp gáp tìm tới bộ phận kỹ thuật để tắt đi, nhưng kỳ lạ rằng bọn họ như đang cố ý không làm theo. Anh đã phải tự mình đuổi hết bọn họ ra ngoài, mất một lúc lâu sau mới chỉnh được lại hình ảnh.

Phùng Khải lập tức chạy đến sân khấu chính, vội lên tiếng giải thích.

"Ban nãy... ban nãy bên phía kỹ thuật có chút lỗi, những hình ảnh đó đều là... đều là diễn cả. Haha... Chị Mạc với con cái bình thường cũng hay... vui đùa như vậy."

Lời bào chữa của Phùng Khải căn bản không có một chút chân thật. Những vị khách tinh ý ở phía dưới sớm đã nhận ra, có người còn không khách sáo mà lên tiếng.

"Chuyện nực cười gì thế này? Anh nghĩ chúng tôi là gà hay sao mà nói như vậy? Tôi nói mà, lần trước gặp Chu Ninh Sương tiểu thư đi phát tờ rơi tôi liền thấy lạ, hóa ra là bị đuổi đi cùng với mẹ. Ầy, xem được mấy lời kia mới biết, Chu đại tiểu thư lại thâm hiểm như vậy."

Lời của một vị thiếu gia nào đó trực tiếp khiến cho mọi người cảm thấy đồng tình. Bọn họ lại nhớ đến tội danh oan uổng của cô, hàng loạt đều thì thầm to nhỏ.



"Hết giết cha, bây giờ lại đuổi mẹ và em. Cô gái này chẳng phải muốn chiếm đoạt hết tài sản cho riêng mình sao?"

"Tham vọng thật đấy."

"Không biết sau này có đòi lại công ty từ tay Phùng tổng không nhỉ?"

"Chúng ta nói ít thôi, không biết chuyện nội bộ tốt nhất đừng nhiều lời."

Những lời nói không hay Chu Linh Vân ít nhiều cũng thu vào tai. Cô còn cảm thấy kỳ lạ tại sao trong bữa tiệc ra mắt công ty của Chu thị lớn tiếng kể chuyện, xem ra trong câu nói của hắn cô cũng đã tìm được câu trả lời.

Chu Linh Vân thể hiện ra vẻ mặt không mấy quan tâm, cô liếc nhìn bọn họ một lượt khiến ai nấy cũng khép nép im lặng.

"Chu Linh Vân tôi sống tốt sống xấu không cần các người suy đoán. Đúng vậy, tôi đuổi Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương ra ngoài, vậy thì đã sao? Di sản ba để lại cho tôi, giấy trắng mực đen đàng hoàng, thế nào lại thành chiếm đoạt tài sản?"

Lục Sở Viêm nhân cơ hội này đi tới nắm lấy tay cô, bỗng dưng hắn lại muốn làm anh hùng.

"Em đừng nói nữa, coi như em đang say, mau xuống đi, để anh lo."

Chu Linh Vân nhếch miệng cười, đối với Lục Sở Ngạo không chút nể nang.

"Còn không buông tay, tiện lúc trở thành nhân vật chính, tôi tuyên bố ly hôn với anh luôn, muốn không?"



Lục Sở Viêm chần chừ, hắn nới lỏng tay cô, cứ như vậy mà để Chu Linh Vân rời đi. Hành động này của hắn càng khiến cho mọi người có thêm một chủ đề bàn tán.

"Còn xích mích với bên chồng à?"

"Chu đại tiểu thư này đây là đang muốn tự hủy thanh danh của mình đó sao? Đến chồng cũng giận dỗi..."

Bữa tiệc lần này gián đoạn, tất cả mọi người trở về sớm hơn dự định. Người đàn ông duy nhất khơi dậy lên sự bàn tán liền lén lút đi tới một góc khuất. Hắn đứng trước người con gái có mái tóc dài ngang vai, nở một nụ cười.

"Xong việc rồi."

Khóe môi của người con gái ấy nhếch lên, ánh sáng của mặt trăng dần chiếu rọi, gương mặt thập phần thỏa mãn của Chu Ninh Sương lộ ra.

"Làm tốt lắm."

Cô ta ném cho hắn một phong bì dày, sau khi hắn ta đi khỏi, Chu Ninh Sương lại chỉ chú ý tới người đang đứng thất thần ở giữa khán đài - Lục Sở Viêm.

"Cậu hai! Sao lúc đầu cậu nói đã bàn bạc về việc hợp tác với họ rồi, bây giờ con lại biến thành người đại diện vậy? Còn nữa, cậu xem bây giờ còn ai muốn hợp tác với chúng ta nữa?"

Chu Linh Vân miệng thì trách cứ cậu hai của mình, nhưng đôi chân vẫn rất ngoan ngoãn đi tới phòng họp. Phùng Khải thành lập công ty mới, không ngờ dự án đầu tiên lại đứng tên của cô. Chu Linh Vân mới chỉ vừa biết đã phải đi gặp mặt đối tác, quan trọng rằng hiện tại cô đang gặp phải nhiều tai tiếng, làm sao còn mặt mũi gặp khách hàng?

"Con lại quên rồi à? Trước kia là ai nói nhất định sẽ làm gì đó cho công ty, bắt cậu cho con đầu tư vào dự án lớn, nói là thử sức. Bây giờ đúng tâm nguyện rồi con lại muốn từ chối à?"

"Con... ai bắt cậu nhớ dai như vậy chứ...?"

"Còn chuyện đó thì con yên tâm, người hợp tác với chúng ta không ai xa lạ cả, là anh rể... à không, là Lục Sở Ngạo đấy."

"Lục... Lục Sở Ngạo?"

Chu Linh Vân thở dài, là ai cũng được cớ sao lại là anh ta? Thứ gì cô không muốn thì đừng ai ép được. Dự án đã đứng tên cô vậy thì hợp tác hay không là quyền của cô, Phùng Khải có muốn cũng chẳng thể can thiệp.

"Đây là cậu nói đấy. Con sẽ không hợp tác với người này, cậu đừng cản vô ích."

"Ơ kìa Linh Vân, con làm như vậy..."

Tút... tút... tút...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK