• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xử lý xong vết thương cho Chu Linh Vân, bà vú liền đem theo đứa trẻ ra ngoài. Với tâm trạng hiện tại, chắc rằng cô sẽ chẳng còn đủ tinh thần để dỗ dành đứa trẻ này.

Ra tới ngoài cửa, Trình Thiếu Khanh đã đứng đợi sẵn. Hắn cũng không khá là bao, vết cắn của Chu Linh Vân vô cùng sâu khiến cho tay hắn in hằn lên vết thương dài, bắt buộc phải bó lại bằng băng gạc.

“Cô ấy sao rồi?”

“Không kêu không khóc, như người mất hồn vậy…” Bà vú nhẹ giọng nói.

“Canh chừng cô ấy cho cẩn thận, đừng để cô ấy xuống mật thất.”

“Còn nữa… thỉnh thoảng đem Nhiên Tuyết đến.”

Bà vú nhẹ gật đầu, nhưng vẫn chưa rời đi, còn có chút chần chừ như muốn nói gì đó.

Trình Thiếu Khanh nhíu mày, dường như hắn đang chờ câu nói của bà.

“Thiếu gia… một cô gái tốt như vậy đáng ra không nên chịu đựng những đau đớn thế này. Hay là… cậu dừng lại đi.”

Hắn không muốn nghe nhất là những lời nói thế này. Ánh mắt ấy dần hạ xuống thấp, Trình Thiếu Khanh nén giọng nói của mình xuống đáy họng, âm thanh trầm lạnh thấu xương thấu tủy.

“Đây không phải chuyện bà nên quản. Làm tốt nhiệm vụ của mình và câm miệng lại.”

“…”

Bà vú rời đi rồi, Trình Thiếu Khanh mới thả lỏng nắm tay của mình. Hắn nhìn vào bên trong cửa, đặt người con gái đang thất thần ngồi trên giường vào mắt.

Trình Thiếu Khanh làm sao không biết được bản thân mình đã biến chất đến mức nào? Hắn cưỡng cầu Chu Linh Vân ở bên mình, nhưng cô lại sống chết một lòng một dạ với Lục Sở Ngạo.

Hắn nhẹ nhàng, đối xử với cô hết mực cưng chiều, cô liền đem tình cảm của mình với Lục Sở Ngạo giấu đi trước mặt anh, đằng sau liền âm thầm nhớ nhung.

Hắn cho cô cơ hội cuối cùng, cô liền bất chấp tất cả chỉ để muốn nhìn mặt anh một lần cuối.

Trình Thiếu Khanh có làm trăm phương ngàn kế, biến thái độc ác thế nào đi chăng nữa, trái tim của Chu Linh Vân vẫn luôn hướng về Lục Sở Ngạo. Đã nhiều lần anh tự hỏi, rốt cuộc trong Chu Linh Vân từng có một vị trí cỏn con nào dành cho hắn hay không, dù chỉ là rất nhỏ?

Có lẽ là không.

Hắn yêu cô điên cuồng, cô cũng yêu Lục Sở Ngạo ngây dại. Trong cuộc đua này, hắn mãi mãi đuổi theo phía sau cô, mãi mãi không bao giờ chạm được vào trái tim ấy.

Tại sao đến một chút tình cảm của một nữ nhân nhỏ bé mà Trình Thiếu Khanh lại với không tới? Cũng bởi như vậy mới dưỡng ra một ác ma Trình Thiếu Khanh, một kẻ điên cuồng, biến thái chẳng khác gì ác quỷ dưới địa ngục.

Hắn đã đi tới mức đường này tuyệt nhiên sẽ không thể quay đầu lại. Một là bước tiếp, hai là từ bỏ và mất đi tất cả. Đương nhiên, hắn sẽ chẳng bao giờ lựa chọn từ bỏ. Mặc cho Chu Linh Vân có yêu Lục Sở Ngạo đến mức nào đi chăng nữa, Trình Thiếu Khanh đều không quan tâm.

Bởi… hắn yêu cô còn nhiều hơn thế, nhiều hơn tất cả những gì mà hắn đang làm.

Hai ngày hôm sau, Trình Thiếu Khanh không mảy may đả động gì đến Chu Linh Vân. Hắn biết cô sẽ chẳng dễ dàng để hắn động vào người cho nên cũng không muốn gượng ép. Quan trọng là ở công ty còn có nhiều chuyện phải giải quyết.

“Lục Sở Viêm, giải quyết hắn sao rồi?”

Trợ lý của hắn kính cẩn cúi đầu.

“Từ hôm qua đến giờ anh ta quậy phá trong công ty không ít, còn nói là Trình tổng cho phép nên tác oai tác quái.”

Hắn nhíu chặt mày, không nghĩ Lục Sở Viêm lại bị bản thân dung túng cho vượt quá giới hạn như thế.

“Không phải tôi đã nói trông chừng hắn cẩn thận, đừng coi hắn thực sự tồn tại hay sao? Hôm qua ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ở đây thì ổn nhưng bên DNS… không ổn lắm…”

“Cái gì?”

“Vương tổng hôm qua có lịch đến bàn hợp đồng nhưng Trình tổng ngài không có mặt, lại không dặn dò gì nên Lục Sở Viêm hắn ta tự tiện tiếp khách, còn nói hắn là chủ. Kết quả… chọc cho Vương tổng tức giận rời đi, hủy bỏ hợp đồng…”

“Chậc! Cái tên sâu phá hoại này…”

Trình Thiếu Khanh tức điên đập mạnh tay xuống bàn. Đáng lý ra hắn nên giải quyết sớm chuyện của Lục Sở Ngạo sau đó phải lập tức giải quyết con sâu mọt này. Không ngờ chỉ cần chậm một bước liền khiến cho bao rắc rối xảy ra.

“Thằng em trai đáng chết của hắn cũng sắp không còn mạng nữa, Lục Sở Viêm hắn ta để lại cũng chẳng còn lợi ích gì, tìm cách trừ khử sớm đi.”

Lời nói văng vẳng của Trình Thiếu Khanh lọt vào tai của Lục Sở Viêm. Hắn đã đứng ở bên ngoài nghe lén từ nãy tới giờ, hai tai như ù đi khi nghe được những lời của hắn.

Lục Sở Viêm không phải thằng ngu, hắn trước tiên phải chạy trốn khỏi nơi này, trốn khỏi sự săn lùng của Trình Thiếu Khanh. Thật may mắn rằng, người của hắn ta một chút cũng không phát hiện ra vết tích của hắn.

Chưa bao giờ Lục Sở Viêm nghĩ bản thân sẽ hại em trai của mình đến chết, hắn luôn vọng tưởng bản thân sẽ có một tương lai sáng láng, nhưng lại không ngờ rằng mình bị một con cáo già lợi dụng. Chỉ cần hắn còn sống, Trình Thiếu Khanh sẽ tìm mọi cách để bắt hắn về để bịt miệng.

Lục Sở Viêm đã biết quá nhiều rồi.

Hắn làm chuyện xấu cũng nhanh, mà chuồn cũng nhanh, trước khi rời khỏi thành phố này còn không quên để lại một lá thư nói rõ những gì hắn biết về mưu đồ của Trình Thiếu Khanh. Sau đó, Lục Sở Viêm lặn mất tăm không có dấu tích.

Đáng ngạc nhiên là tải sản của Lục gia vẫn còn đó, không một chút biến chuyển.

Liễu Như Ý từ lâu đã quy y cửa Phật, muốn rửa lỗi và tự nhìn nhận lại bản thân. Bà sống trong vòng tay che chở của Phật, không biết được rằng ngoài kia đang xảy ra bao nhiêu giông bão.

Lục gia lúc này lạnh lẽo đến đáng thương, ngoại trừ vị quản gia già liền không có một bóng người xuất hiện.

Chu gia lại chẳng khá khẩm, Hứa Ngụy một mình lủi thủi trong căn biệt thự rộng lớn, không còn ai để bảo vệ, không còn ai để hắn chăm sóc. Nếu có thì cũng chỉ là một cuộc gặp mặt cho những kế hoạch táo bạo cứu rỗi lấy sự cô độc trong căn biệt thự này.

Một ngày rất nhanh đã qua đi, Chu Linh Vân một mình ngồi trên bàn, đối diện với chiếc ghế trống không trước mặt mà cảm thấy thật nhẹ lòng. Trình Thiếu Khanh đã không có mặt trong nhà từ sáng sớm, đến tối muộn cũng chẳng thấy về.

Bữa cơm hôm nay nhẹ nhõm hơn bình thường.

“Âu quản gia, Thiếu Khanh đâu?”

“Thiếu gia vẫn còn bận việc ở công ty chưa về.”

“Chưa về? Vậy bao giờ anh ta về?”

Âu quản gia bỗng nhiên mỉm cười.

“Chu tiểu thư đây là lo cho thiếu gia à?”

Chu Linh Vân cúi mặt xuống tiếp tục với bữa ăn của mình, cô làm sao có thể quan tâm đến hắn cơ chứ.

“Thiếu gia nói có thể đến đêm mới về được nhà. Công ty nhiều việc lộn xộn, không tránh khỏi tăng ca.”

Nghe Âu quản gia nói như vậy, Chu Linh Vân đột nhiên nảy ra một suy nghĩ to gan. Dù sao thì Trình Thiếu Khanh cũng muộn như vậy mới về, cô không muốn lãng phí cơ hội này.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Chu Linh Vân ngoan ngoãn trở về phòng của mình như thường lệ. Bà vú một lúc sau cũng tới phòng để thay băng gạc cho cô, nhân lúc ấy, cô liền nói nhỏ.

“Dì à, dì có thể giúp tôi…”

“Không thể.”

Rõ ràng còn chưa nói ra mục đích nhưng bà vú đã lập tức từ chối. Có lẽ bà đã thừa biết ý định của Chu Linh Vân cho nên mới dứt khoát như vậy.

“Tôi sẽ cẩn thận.”

“Tiểu như nhìn đi, vết thương lớn thế này chưa đủ làm cô tỉnh ngộ sao?”

Chu Linh Vân siết chặt hai tay dưới váy, cho dù bị đánh đến trăm ngàn lần cô vẫn không từ bỏ ý định gặp Lục Sở Ngạo. Anh đã vì cô mà chịu không ít tổn thương, cô không thể cứ ngồi yên chờ người mình yêu bị hành hạ được.

“Hôm nay Thiếu Khanh anh ta về muộn, tôi chỉ muốn xuống xem Sở Ngạo thế nào thôi.”

Bà vú thở một hơi dài bất lực.

“Tại sao cô lại cứng đầu như vậy? Lỡ như bị thiếu gia phát hiện thì sao?”

“Dì giúp tôi canh chừng, đến khi Trình Thiếu Khanh về liền báo lại với tôi. Như vậy là ổn rồi.”

Bà vú chần chừ trước kế hoạch có vẻ hoàn hảo này của cô, nhưng vẫn không dám đồng ý. Cho dù không có sự có mặt của Trình Thiếu Khanh nhưng Âu quản gia vẫn còn ở đây, ông ta phát hiện cũng chẳng khác nào Trình Thiếu Khanh phát hiện.

“Âu quản gia bình thường nếu không có nhiệm vụ sẽ không tới tìm tôi đâu.”

“Nhưng…”

Thuyết phục mãi một hồi lâu, bà vú mới miễn cưỡng đồng ý. Chu Linh Vân mang theo hộp sơ cứu xuống dưới mật thất, nhón từng bước chân để không phát ra tiếng động.

Bởi vì mật thất nằm ngay dưới hầm của biệt thự nên bên ngoài không có bố trí vệ sĩ canh giữ, chính điều này đã giúp Chu Linh Vân thuận lợi lẻn vào trong.

Cánh cửa lớn được mở ra, Chu Linh Vân đã không kìm được cảm xúc mà suýt bật khóc, chạy về phía của Lục Sở Ngạo. Qua một ngày, vết thương của anh chỉ được sơ cứu tạm thời, căn bản không có chút tác dụng.

“Sở Ngạo…”

Thật may rằng thể chất của người đàn ông này khá tốt, chết không nổi.

Cảm nhận được vòng tay nhỏ bé ấm áp đang bao bọc lấy mình, mí mắt nặng trĩu của Lục Sở Ngạo bật mở. Anh thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Chu Linh Vân xuất hiện ở đây, bất giác nhìn về phía sau của cô.

Trình Thiếu Khanh không có mặt.

“Linh Vân, sao em lại… tới đây.”

Chu Linh Vân sụt sịt, vội xem các vết thương trên người của anh.

“Đừng nói chuyện đó vội. Để em xem xem… anh bị thương nhiều như vậy… hức… em xin lỗi…”

Cô bật khóc nấc lên vì vết thương chi chít trên cơ thể Lục Sở Ngạo. Cô không biết anh đã chịu đựng bao nhiêu nỗi đau về thể xác nhưng tóm lại nó chắc chắn sẽ rất kinh khủng, càng nhìn cô lại càng xót.

“Đừng khóc nữa, anh không sao…”

Chu Linh Vân lúc này đã chẳng còn bất cứ rào cản nào với Lục Sở Ngạo, trực tiếp cởi nút áo của anh ra khiến người đàn ông ấy đỏ mặt rụt người lại.

“Em… em. Làm gì vậy?”

“Vết thương của anh chỉ là được sơ cứu tạm thời, không thể lành lại được. Để em giúp anh băng bó lại.”

“Ơ chờ… chút đã… Em tính làm… ở đây luôn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK