• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, cả nhà Tạ phủ quay quần bên mâm cơm ấm cúng. Cả nhà chăm chú ăn cơm, riêng chỉ Tạ Uyển Nhã là thất thần. Nàng sờ sờ cổ tay mình: Cái vòng mẹ tặng không biết là đã đi đâu mất?

- Nhã Nhi, ăn nhiều vào con gái! - Tạ phu nhân gắp miếng cá rán vừa được gỡ xương vào bát con gái, mắt nhìn con không thôi.

Tạ Uyển Nhã như giật mình, một lúc sau mới trả lời:

- Vâng!

- Sao vậy? Nhã Nhi bị ai bắt nạt sao? - Tạ phu nhân nhìn đứa con gái cưng buồn, lòng cũng thổn thức.

Tạ Uyển Nhã chỉ cười, lắc đàu rồi lại cúi mặt xuống.

- Quang Thiếu? Có phải con bắt nạt muội muội không? - Tạ Quang Lục cũng không để yên, đẩy trách nhiệm về phía Tạ Quang Thiếu đang ăn.

- Con? Con đâu có làm gì nó! - Tạ Quang Thiếu! Con lại bắt muội muội đứng tấn đúng không? Ta đã bảo con bao nhiêu lần! Nó là con gái, mấy cái thứ đó không cần! Phạt con ra chuồng ngựa ở đêm nay! - Tạ phu nhân theo chân chồng, hùa theo trách mắng.

Tạ Quang Thiếu không làm gì oan ức, giơ hai tay xin hàng:

- Cha! Mẹ! Hỏi nó..  muội muội xem con, con hôm nay chưa hề phạt muội ấy mà!

Tạ Uyển Nhã nhìn dáng vẻ Tạ Quang Thiếu, không chịu được khóe môi nhếch lên nhưng ngay lập tức hạ xuống.

Cả ba người Tạ phủ nhìn thấy nụ cười phớt đó, nháy nhau tiếp tục màn kịch.

- Con là bò hay là ngựa mà không biết thương muội muội mình vậy hả?

- Con là trâu ạ!

- Vậy ta sẽ cho con ra chuồng trâu ngủ cùng bạn được không?

- A! Cha! Mẹ! Oan quá! Con không muốn ra đó....

Đến lúc này, Tạ Uyển Nhã không nhịn nổi, cất tiếng cười vui vẻ “ Cái gia đình này đúng là rất hài hước mà!”

Cả ba người nọ thấy nàng cười, cuối cùng cũng trở lại bình thường bắt đầu ăn cơm.

Tạ Quang Thiếu vừa cầm bát cơm, đang đưa miếng cá lên miệng thì từ ngoài cửa lính tức tốc chạy vào:

- Thưa tướng quân! Thế tử Khắc Minh và thế tử Triệu Hán đang bị phục kích ngoài vùng ngoại ô Trường An! Mời ngài đến ứng cứu ạ!

Tạ Quang Thiếu thuơng tiếc nhìn miếng cá đang gắp dở, mặt khác liếc mắt nhìn hai người phụ thân và phụ mẫu.

- Đi đi ta sẽ phần cơm. - Tạ phu nhân nhìn sang hướng Tây.

- Toàn mạng là được chấp nhận. - Tạ lão gia nhìn sang hướng Đông.

Tạ Quang Thiếu đứng dậy, nhìn người lính vừa vào:

- Chuẩn bị ngựa với người. Ta sẽ ra ngay.

Vừa nói Thoáng thấy lóe mắt của Tạ phu nhân có thoáng buồn nhưng Tạ Uyển Nhã cũng không biết nên làm thế nào.

---

Buổi tối, tất cả đều đã ngủ say. Tạ Uyển Nhã vẫn thức. Nàng vẫn suy nghĩ về chuyện chiếc vòng. Đó là vật trước lúc ra đi  mẹ nàng đã để lại.

Nàng từ từ dời giường, đi dần đến bên hồ nước. Nhìn mặt hồ trong xanh gợn sóng phản chiếu ánh trăng, lòng Tạ Uyển Nhã hết sức rối ren, không biết phải làm sao để có lại chiếc vòng nữa.  Đang gục đầu xuống, từ bên ngoài có tiếng đao kiếm dồn đến. Ở góc tường bên trái còn có ánh lửa đuốc phát ra.

- Xông lên giết cho được Lý Khắc Minh!

Tạ Uyển Nhã nghe tiếng dao kiếm, lùi lại phía sau thân cây, cẩn thận nghe ngóng tình hình.

Bỗng nhiên một bóng đen lao xuống hồ, BÙM!

Bên ngoài kia vẫn nháo nhác tiếng người:

- Bắt bằng được thế tử! Không được để hắn thoát!

Tạ Uyển Nhã nhút nhát, trốn sau đó đến khi tiếng ngoài kia im hết, màn đêm trở lại yên tĩnh mới dám bước ra. 

Nàng đi đến gần hồ nước, nơi có bóng đen rơi xuống. Đáng lẽ nếu biết bơi thì bây giờ phải nổi lên rồi chứ? Chả lẽ hắn... người đó không biết bơi?

Tạ Uyển Nhã vừa suy nghĩ, tâm can có phần rối bời. Bây giờ câu hỏi chính là: Cứu hay không cứu?

Suy nghĩ một phút, không lưỡng lự Tạ Uyển Nhã lao người xuống làn nước của hồ. Chỉ một lúc sau, nàng xuất hiện, dùng hết sức kéo hắc ý nhân lên bờ. Với cái thân hình nhỏ bé của thể xác này đúng là có phần khó khăn mà.

- Này! Này! Tỉnh lại đi! Nghe ta nói gì không? - Nàng vừa vỗ má người kia, ra sức ấn lồng ngực. Nhưng rốt cuộc vẫn không thấy phản ứng gì.

Thấy im lặng, Tạ Uyển Nhã đành giúp đến tận cùng. Nàng cúi người xuống, đôi môi đỏ mọng áp xuống đôi môi người kia. Một lần... hắn vẫn không tỉnh lại. Hai lần...  hắn vẫn như thế. Ba lần... a hắn tỉnh lại rồi... nhưng mà... hắn đang làm gì vậy.. không phải là đang hôn môi....

Lúc này nhận ra, Tạ Uyển Nhã đã bị người kia dùng sức lực to lớn, đè ra tha hồ hôn môi nàng. Sức nàng vốn đã yếu nay đối với người này lại càng giống với lấy trứng chọi đá. Mãi sau khi hô hấp khó khăn, nam nhân kia mới buông tha, rời ra khỏi đôi môi anh đào chúm chím của nàng.

- Ngươi... ngươi...vô sỉ! - Xoa xoa đôi môi sưng đỏ của mình, Tạ Uyển Nhã ai oán mắng chửi. Nam nhân kia cười xòa, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nữ nhân kia, khóe miệng nhếch lên:

- Xin lỗi! Chúng ta lại gặp nhau rồi!

Nàng từ từ nhìn lên người đang cười vui vẻ kia, khẽ ngắm kĩ càng khuôn mặt của hắn:

- Là ngươi? Đồ quỷ heo hồi sáng?

Lý Khắc Minh cất tiếng cười, cúi gần xuống mặt nàng, nhẹ nhàng ôn nhu:

- Nàng vẫn nhớ ta! Thật vinh dự quá!

Tạ Uyển Nhã trong phút chốc hai má đỏ ửng, đấy hắn ra, mắng:

- mẹ nó! Vô sỉ!

Lý Khắc Minh tỏ vẻ vô tội, đáp lại:

- Tại sao lần nào gặp nhau nàng cũng nói ta vô sỉ vậy? Lần trước coi như không tính. Lần này rõ ràng nàng hôn ta trước, ta chỉ là đáp lại thôi!

Chính Lý Khắc Minh cũng không hiểu nổi rằng tại sao lại hứng thú với cô nương này như thế. Trong cung người khác ngay cả xưng “ngươi” với hắn cũng không sống yên ổn nữa là mắng hắn. Trong cung tuy là vô số mỹ nữ đuợc hoàng hậu, quý phi chọn cho hắn nhưng hắn cũng không thèm để ý.

- Ta... ta chỉ là muốn cứu ngươi! Ngươi tỉnh lại rồi cũng nên... báo với ta! Đâu cần phải... như thế! - Tạ Uyển Nhã ấp úng, không dám nhìn thẳng mặt nam nhân kia.

- Đó chính là nụ hôn đầu của ta! Bị nàng cướp mất mai này ta phải làm sao? - Lý Khắc Minh tỏ ra đau khổ.

- Ta... ta cũng là lần đầu! Chúng ta coi như hòa! Ngươi không còn việc gì thì đi đi! Nghĩa huynh ta sắp về đó! - Nói tới, nàng xoay người bước đi.

Lý Khắc Minh vươn dài tay khẽ kéo Tạ Uyển Nhã lại, giọng có phần yếu ớt:

- Giúp người giúp cho chót! Cứu ta nốt lần nữa được không? 

Tạ Uyển Nhã nghe giọng nói, lòng thêm đầy sự thương cảm. Quay lại phía sau thì thấy bàn tay đầy máu đang túm lấy áo nàng ánh mắt kiên cường nhưng đầy sự đau đớn.

“Biết sao được! Thương người thương cho chót vậy! “ 

Thế là nha đầu nào đó lại vặn vẹo “khuân vác” cái thân thể to lớn của Lý Khắc Minh vào phòng.

---

- Ah... ah... ah -  từ phòng của Tạ Uyển Nhã tiếng kêu của nàng làm cho ai đó nghe được cũng phải đỏ mặt.

- Nàng làm cái gì vậy? Bôi thuốc cho ta, ta chưa kêu nàng kêu gì chứ? - Lý Khắc Minh nhìn người con gái đang lúi húi bôi thuốc cho mình, không biết nên cười hay khóc đây.

- Thì là... nhìn đã đau rồi! Kêu hộ cũng không được sao? - Tạ Uyển Nhã chu môi lên nhìn người đang bị thương kia, giải thích.

Lý Khắc Minh lắc đầu cười, nàng thực sự rất đáng yêu!

- Ngươi là ai? Sao lại bị thương? Có quan hệ thế nào với tên thái tử Lý... Lý...

- Lý Khắc Minh! - vị thế tử kia có phần thắc mắc! Vậy mà mẫu hậu bảo hắn rằng cô gái nào nghe tên hắn một lần là đã nhớ, đã mong. Nhìn thấy diện mạo của hắn là nguyện đi theo hết đời. Vậy mà cô gái này...

- Ờ phải! Lý Khắc Minh! Cái tên thế tử gì đó! Cái tên mà ta phải tránh xa hàng trăm hàng nghìn dặm! - Tạ Uyển Nhã vừa băng bó, vừa tranh thủ.

- Sao lại phải tránh xa? Nàng đã gặp hắn bao giờ đâu?  - Lý Khắc Minh tự hỏi mình rằng hắn có gì mà cô nương này lại không mê mà còn chán ghét đến thế!

- Đơn giản là ta không muốn xa cha mẹ! Vào cung lắm người nhan hiểm, thật khó sống! Cứ như bây giờ thì thật là tốt rồi. - Nàng vừa để lộ răng khểnh, vừa ngước lên nhìn nam nhân kia - Đừng đánh trống lảng nữa! Rốt cuộc ngươi là ai vậy?

Lý Khắc Minh trong phút chốc bị mê hoặc hởi sự xinh đẹp kia, lát sau mới trả lời:

- Ta là đội trưởng đội thị vệ, phò tá thế tử thôi! Mà hình như... nàng đang quan tâm ta sao?

Tạ Uyển Nhã khẽ bĩu môi, đấm nhẹ vào vết thương rồi rời ra khỏi thân thể kia, mở giọng kênh kiệu:

- Xong rồi đó! Ngươi mau đi đi! Ta còn thay đồ nữa! Nhanh lên! Có người nhìn thấy không hy đâu!

Hắn không hề có ý di chuyển, khoanh hai tay trước ngực bắt chước điệu bộ của nàng:

- Người ngoài nhìn thấy thì sao? Ái chà! Một nam một nữ ở giữa đêm khuya hơn nữa lại cùng một phòng. Ta thì không sao còn nàng thì... Nhưng cũng không cần quá lo, nếu nàng ở giá ta sẽ rước nàng.

Tim vị cô nương bỗng đập nhanh hơn bội phần. Nàng nhìn hắc nam nhân, lườm xéo một cái căn môi dưới mắng:

- Ở giá cũng không tới lượt tên xấu xí như ngươi rước ta! Xong việc rồi thì mau đi đi! Ta còn ngủ nữa! Đừng phá đám giấc ngủ của bản cô nương!

Lý Khắc Minh cười xòa , hắn mà xấu liệu còn nam nhân nào mĩ miều hơn sao! Nhìn nha đầu kia thêm một lúc, Lý Khắc Minh mới bất mãn đứng dậy:

- Được! Ta đi! Vốn là còn định trả cho nàng một thứ nhưng nếu nàng đuổi thì thôi vậy.

Vừa nói xong thân ảnh người kia đã phắt cái ở trên cửa sổ. Tạ Uyển Nhã nhìn theo bóng người, hỏi:

- Là vật gì! Trả xong rồi đi cũng được mà!

Lý Khắc Minh lắc đầu, dơ chiếc vòng vừa lấy từ trong túi ra tỏ ý trêu đùa:

- Giờ hối hận thực sự muộn rồi tiểu mĩ nhân! 

Dường như nhận ra chiếc vòng đó, Tạ Uyển Nhã lao người về phía cửa, hét:

- Trả đồ cho ta! Tên xấu xa!

Hắc y nhân nhanh như chớp ở cửa sổ đã biến mất nhưng giọng nói lại vang vọng:

- Muốn lấy vòng vào cung gặp ta mà lấy!

Nàng vừa mệt vừa tức. Cứu hắn đúng là sai lầm! Giờ ván đề chỉ là lấy chiếc vòng kia! Nhưng phải vào cung thế nào đây? Làm sao mà gặp hắn? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK