- Haha! Bọn này đúng là không tệ! Đến chọn người để bị đánh cũng không chọn người tệ. Lần này khử nó cũng là một mũi tên trúng hai con chim. Tốt lắm! Tốt lắm!
Hai tên kia khó hiểu nhìn nhau, sau lên tiếng hỏi:
- Đại ca nói như vậy là có ý gì ạ?
Hắn quay lại nhìn hai tên kia, vẻ thỏa mãn:
- Ha ha! Ngươi không biết cũng phải. Nói cho ngươi hay, người mà đánh lão Nhị các cậu ra nông nỗi kia chính là Hoàng hậu tương lai của thằng cẩu Hoàng đế kia.
Cả 2 tên nhìn nhau tròn mắt, mồm há hốc:
- Hoàng hậu... Hoàng hậu tương lai? Vậy đại ca... động vào nó nhỡ Hoàng đế... Lúc đó mình làm sao sống yên ổn?
- Nói thừa! Ta tất nhiên đã có dự định của mình. Chuyến vừa rồi lên kinh thành là do Vương thừa tướng hẹn gặp ta. Lão già đó đưa ta bản phác thảo của con bé này, nói là giết nó trong vòng 3 ngày. Lão cũng hứa chuyển tiền và giữ sự an toàn cho ta! Lần này nó đụng vào lão Nhị, bắt nó sớm một chút, cho lão Nhị muốn làm gì thì làm với nó. Sau đó giết nó, đem xác vứt đi là được! Ngươi nói rừng núi rộng như vậy làm sao tìm được xác nó?
- Nhưng đại ca? Làm sao bắt nó? Con nhỏ này võ công cao cường, bắt nó gần như không có khả năng.
- Không bắt chính diện được thì dùng mưu. Chúng mày không có đầu óc sao?
Hai tên kia nghe xong chợt hiểu ra, cũng cất tiếng cười hùa. Còn tên tướng cướp trong lòng đầy suy nghĩ: “ Hoàng đế như ngươi, nếu không trị vì quá tốt cũng sẽ không khiến ta ngứa mắt! Đến lúc đó con nhỏ này cũng không phải chết thê thảm! “
---
Trong cung, từ lúc trở về Lý Khắc Minh đã bận rộn với đủ mọi thứ trên trời dưới đất. Tuy thế hắn vẫn ôm hết công việc vào người. Cũng không phải là hủy hoại bản thân gì cả mà căn bản nó có 2 lý do. Một là cứ đặt lưng xuống giường là lại nhớ đến nàng, nhớ đến nỗi bản thân không tài nào chợp mắt được. Những lúc ấy lại khoác áo vào, ra bàn ngồi duyệt nốt số tấu chương kia. Hai là không muốn ở trong hoàng cung này một mình nữa, xong việc sớm bao nhiêu liền đến đón nàng.
Hôm nay Lý Khắc Minh đang sửa sang lại cung Nguyệt Hà, Vương Huyền Trâu sớm đã biết hắn tìm lại được Tạ Uyển Nhã, chính ả cũng là người bảo Vương thừa tướng tìm cách giết chết nàng. Nhưng đó là bí mật chỉ duy nhất một người biết.
- Hoàng thượng hôm nay nhàn rỗi tới vậy sao? Cho người sửa lại cái cung điện cũ rích này?
Nghe tiếng ả, hắn cười khẩy, còn chẳng buồn quay lại nhìn nàng ta làm gì, miệng lạnh nhạt nói:
- Cũ với ngươi nhưng chưa bao giờ cũ với ta. Tốt nhất quý phi nên lo cho bản thân trước đi, đừng lo chuyện bao đồng. Hắn ngưng lại, chợt đi đến gần ả, ghé sát vào tai ả:
- Vì không biết chừng ta lại phế ngươi lúc nào không hay!
Lời nói của hắn với Vương Huyền Trâu như thể xét đánh ngang tai, ả quay lại nhìn hắn ánh mắt đầy căm hận, nắm tay xiết chặt lại. Đã bao lâu rồi, bên cạnh hắn chỉ có duy nhất ả, mà sao ả vẫn không có địa vị trong mắt hắn. Sự độc ác của hắn tại sao không giết chết ả? Tại sao làm ả yêu hắn hơn.
Trưa hôm đó, chắc cũng vì lẽ quá mệt Lý Khắc Minh mới có thể ngã lưng một chút chợp mắt. Lúc chợp mắt, hắn chợt thấy viễn cảnh nàng bị đánh đập thảm hại, vậy mà hắn lại không thể tới cứu. Nhìn nàng bị từng mũi roi quật lên người mà nước mắt không hề rơi, tim hắn giống như bị ai đó bóp chặt đến nghẹn lại. Hắn muốn cất tiếng gọi nhưng không thể.
Bất chợt hắn tỉnh lại sau giấc mơ khủng khiếp ấy. Cảm giác có điều lành, ngay lập tức hắn truyền lệnh chuẩn bị ngựa, xuất phát đến Tam Xuyên.
---
- Nguy to rồi thưa Thừa tướng! Điện hạ đã xuất phát Tam Xuyên. Như vậy sớm muộn gì chuyện chúng ta làm cũng bị bại lộ thôi!
Vương Thừa Tướng đang uống trà nghe xong vẫn giữ nguyên bộ mặt ấy:
- Hắn đi một mình sao? Có dẫn theo ai không?
- Bẩm Thừa tướng, chỉ có hắn và cận vệ Từ Phi.
Nghe được tin này, giọng vui vẻ, miệng nở nụ cười mãn nguyện:
- Vậy đây có vẻ là cơ hội lớn cho ta rồi! Mau báo cho toàn quân ta chuyển bị di chuyển đến Tam Xuyên. Đây là cuộc chiến sinh tử của phe ta! Không cho phép chậm trễ!
- Vâng Thừa Tướng.
Ra lệnh xong, lão ngả lưng ra sau trong đầu không ngừng đắc chí: “ Lý Khắc Minh! Suốt mấy năm qua ngươi chèn ép ta hết lần này đến lần khác. Cả phụ hoàng khốn khiếp của ngươi nữa! Bây giờ ta với các ngươi sống chết một phen! “
---
Lý Khắc Minh có giao cho một người có võ công cao cường, trà trộn vào làm gián điệp cho thừa tướng. Người này có tin tức gì sẽ ngay lập tức báo cho Phù công công. Lần này khi báo tin chắc có lẽ đội quân thừa tướng đã xuất phát được nửa ngày đường rồi. Phù công công đành tự mình sai Lưu tướng quân chỉ huy đội quân đi ứng cứu. Vương Sỹ Anh trước nay vốn trung thành với Lý Khắc Minh, thường thường là hắn đi ứng cứu. Nhưng lần này chính cha hắn làm phản, tình máu mủ ruột thịt, Phù công công vẫn phải bí mật giấu hắn. Tình cờ lúc Phù công công bàn chuyện với Lưu tướng, hắn cũng nghe thấy nên giờ đang lặng lễ đi theo đoàn quân đó.
Còn Lý Khắc Minh, ngay khi đáp ngựa đã nghe bé Tiêu Hoa kể về mọi chuyện. Hắn, Từ Phi và Chấn Phong bàn bạc kế hoạch với nhau, khẩn trương vào rừng cứu Tạ Uyển Nhã. Có vài người biết chuyện nàng bị bắt đã đòi đi cùng bọn họ nhưng đều bị ngăn cản bởi kế hoạch này càng đông càng khó lường.
Tạ Uyển Nhã trong hang ổ của bọn cướp tay chân đều bị trói chặt rồi bị đem quẳng vào phòng của chính tên lão Nhị. Nàng bị hắn đánh đập thậm tệ nhưng đến một giọt nước mắt cũng không rơi. Bàn tay dơ bẩn của hắn sờ vào khuôn mặt đầy vết thương của nàng, tỏ vẻ thương hoa tiếc ngọc:
- Mỹ nhân! Nàng chỉ cần nịnh nọt ta một tiếng, ta sẽ không đánh nàng nữa! Việc gì phải giữ mình như vậy?
Nàng nhổ nước bọt vào mặt hắn, nhìn hắn khinh bỉ:
- Ghê tởm! Ngươi chỉ là thứ rác rưởi biết nói, có khi còn kém hơn cả nó.
Hắn tức điên lên vung tay tát mạnh nàng một cái.
- Con tiện nhân khốn khiếp.
Máu từ khóe miệng nàng chảy ra, đau thì đau nhưng nàng không thể khóc trước mặt tên khốn này, không thể làm hắn hả hê được! Hắn cay cú nhìn nàng, sau cùng cười một cái hả hê:
- Sao? Nữ cường? Được! Ông xem mày cường đến bao giờ!
Hắn lao vào nàng, đè nàng ra. Nàng biết hắn định làm gì, lớn tiếng kêu:
- Cứu! Cứu với! Dừng lại đi!
- Mày có kêu nữa cũng chẳng ai cứu mày đâu!
Hắn xé toạc áo nàng ra, bên trong chỉ còn một lớp áo mỏng. Vừa lúc đó, Lý Khắc Minh một chân đạp cửa xông vào. Chứng kiến cảnh tượng này, hắn sôi máu đi vào, chém tên kia một kiếm rồi vứt ra xa.
Hắn đến rồi! Đến cứu nàng rồi.
Nước mắt nàng chợt rơi, không còn sức phát ra tiếng miệng chỉ lắp bắp gọi tên hắn.
Lý Khắc Minh cởi áo mình ra, khoác quanh người nàng rồi ôm nàng vào lòng chấn an:
- Được rồi ! Được rồi! Đừng khóc nữa, ta đến rồi mà!
Hắn rất nhẹ nhàng cởi trói cho nàng. Uyển Nhã tinh thần hoảng sợ, cứ khóc không ngừng ôm lấy hắn. Hắn ôm chặt nàng trong lòng, vô cùng ôn nhu dỗ dành.
Tên kia người đầy máu cố gắng đứng dậy, lấy hết sức mình cầm chiếc bình gần đó nhắm đầu hắn định đập xuống. Uyển Nhã nhìn thấy, nhanh tay xoay người hắn lại, để mình đỡ hộ hắn. Chiếc bình đập vào đầu nàng, máu chảy không ngưng. Hắn ôm lấy nàng, lay nàng không ngừng, một tay cố gắng cầm máu cho nàng. Tên kia chưa kịp chạy đã bị một kiếm của Từ Phi từ ngoài giết chết.
- Điện hạ! Mau đi thôi!
Hắn nhanh chóng bế nàng, chạy theo sự chỉ dẫn của Từ Phi. Đi một lúc thì gặp Chấn Phong ở cửa đã chờ sẵn. Cả ba cùng thoát ra ngoài, doanh trại của đám cướp kia đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Cứ tưởng như mọi chuyện chấm dứt ở đây thì bốn người lại bị bao vây bởi quân lính của Vương Thừa tướng. Đám quân lính mang đuốc theo làm sáng cả một vùng rừng. Vương thừa tướng bước lên trước, cười giả tạo hỏi thăm:
- Ây dô! Điện hạ hôm nay lặn lội xa xôi đến đây làm gì vậy?
Lý Khắc Minh ngay khi nhìn thấy đội quân này đã biết trước ý định của lão, cười khẩy:
- Ta mới phải hỏi thừa tướng chứ? Lặn lội xa xôi đến đây lại còn đem theo binh sĩ.... là có ý gì?
Lão cất tiếng cười, chưa kịp trả lời đã bị Kim Ngân đằng sau cướp lời:
- Là để tạo phản chứ để làm gì?
Tiếng Kim Ngân nhất thời làm bọn họ dồn mắt về phía cô. Không chỉ có Kim Ngân mà còn cả dân làng nữa. Họ cầm tất cả mọi thứ có thể chiến đấu, gậy guộc quốc xẻng. Từ nam nhân đến nữ nhân cả những người lớn nhất cũng đứng ở đây. Trưởng làng đến gần Lý Khắc Minh, cung kính nói:
- Điện hạ! Cho phép chúng thần vì người và Hoàng hậu nương nương nghênh chiến! Chính hoàng hậu nương nương đã cứu chúng thần, nay người có chuyện chúng thần không thể làm ngơ!
Hắn liếc nhìn nữ nhân đang bất tỉnh trong lòng, nàng đúng là đi tới đâu người ta quý tới đó.
Còn Kim Ngân đứng cạnh Chấn Phong, mặt vui vẻ bảo:
- Để xem mấy động tác chàng dậy ta có ý nghĩa gì không nào! Lần này có chết thì nhớ nắm tay nhau! Đi gặp lão Thiên cùng nhau nhé!
- Không được! Như vậy Tiểu An Tiểu Hạ ai lo?
- Không phải gửi Lý Tước rồi sao? Còn cả nương nương nữa!
Chấn Phong thấy có vẻ đúng, gật đầu hớn hở đồng ý.
Vừa nói xong thì giọng Lý Tước cũng lành lạnh đằng sau:
- Đừng vứt hai tiểu ma đầu đấy cho ta! Ta cũng ở đây luôn rồi! Để chúng cho Uyển Nhã lo đi!
Cả ba nhìn nhau, vui vẻ cười.
Giọng lão Thừa tướng vang lên, cắt ngang câu chuyện của họ:
- Chỉ với vài ba người này đòi thắng đội quân tinh nhuệ của ta? Thái tử! Người nghĩ đội quân ta đơn giản như vậy sao?
- Không đơn giản! Nhưng chúng ta vẫn chưa đếm hết mà!
Lưu tướng quân đã đến! Hắn đứng ngay sau Lý Khắc Minh nói với vẻ đắc chí. Khuôn mặt lão trắng bệch nhìn hùng quân phía sau của bên Lý Khắc Minh. Bị dồn vào thế cuối, lão điên tiết hô:
- Giết cho ta! Ai giết được cẩu hoàng đế sẽ thưởng lớn!
Cả 2 đội quân sau tiếng hô lao vào nhau mà chém mà giết, Lý Khắc Minh cũng đổi tư thế, ôm nàng bằng một tay còn tay kia cũng cầm kiếm xông lên. Cho đến cuối cùng, số lượng áp đảo, quân của thừa tướng đều đã bị giết sạch, chỉ còn lại lão ta đơn phương độc mã.
- Hoàng thượng, xin người nói chuyện với lão một chút được không?
Lý Khắc Minh có phần băn khoăn, cuối cùng đồng ý. Hắn giao nàng cho Lý Tước, còn mình thì tiến lên phía trước. Tranh thủ lúc hắn xoay người, lão dùng kiếm phi đến, nhắm vào người nàng.
Mũi kiếm đâm vào bụng nữ nhân nhưng đó không phải là nàng mà là Tô Hạ. Cô đỡ cho nàng rồi ngã xuống đất. Lý Tước chạy đến bên cô còn Lý Khắc Minh kiếm kề kiếm với Vương thừa tướng, một bên tay hắn là nàng.
Tô Hạ hơi thở yếu ớt, nằm trong vòng tay Lý Tước.
- Tại sao ngươi phải đỡ thay ả? Chẳng phải ngươi nói yêu Lý Tước sao? Nên mới nhờ ta sắp xếp vào phủ hắn. Giờ nếu ả mà chết thì chẳng phải ngươi sẽ được toại nguyện sao?
Vương thừa tướng hướng về phía Tô Hạ nói. Nàng ta miệng đầy máu, vẫn không nói gì. Lý Tước nhìn nàng ta, hốc mắt đỏ hoe:
- Tại sao? Ngươi nói đi!
Tô Hạ cười nụ cười cuối, mấp môi nói 4 chữ:
- Vì ta yêu chàng.
Nàng ta nói xong thì mắt cũng nhấm chặt. Lý Tước vô vọng, đem thân thể đã ngừng thở kia ôm vào lòng.
Vương thừa tướng nhìn cảnh tượng bi thương kia, lão không những không đau lòng mà còn cười khinh bỉ:
- Tình yêu... đúng là luôn giết chết con người! Nó cũng giống như nàng vậy! Tô Mai!
- Tô Mai?
- Đúng vậy! Chính là người mà phụ hoàng ngươi yêu say đắm khi còn niên thiếu! - lão gầm lên, rồi giọng nhỏ hẳn đi - Và cũng là người ta yêu nhất! Năm đó nếu như phụ hoàng ngươi không xuất hiện làm nàng mê đắm, khiến nàng vào cung thì giờ nàng cũng không chết thảm như vậy! Tất cả đều tại các ngươi!
Lý Khắc Minh không lên tiếng. Hắn hiểu cảm giác hận vì tình mãnh liệt thế nào. Chợt lão di kiếm lên người nàng, giọng dọa nạt:
- Giờ ngươi có muốn thử cảm giác nhìn người nữ nhân mình yêu chết trước mặt mình không?
- Ông đừng có làm càn!
Lão lại cười, giọng điệu ấy đáng sợ, rất đáng sợ.
- Cha! Cha thôi đi!
Vương Sỹ Anh xuất hiện, đẩy Lý Khắc Minh ra sau còn mình thay chỗ hắn.
- Vương Sỹ Anh? Con làm gì vậy? Tại sao lại đẩy hắn ra? Con phải đứng về phía ta! Đứng về phía ta, ta là cha con!
- Không! Từ khi cha trở nên ác độc như vậy cha không còn là cha con nữa! Cha ép dì Tô Mai chết rồi, ép mẹ con chết rồi, giết cả Tô Hạ nữa! Cha còn định tiếp tục tới bao giờ?
- Không! Ta không ép Tô Hạ chết! Không phải ta!
- Cha! Mau quay đầu lại đi! Bỏ kiếm xuống!
Vương Sỹ Anh tiến thên một bước, thanh kiến ấn vào ngực hắn cũng đã bắt đầu sâu, trên áo có vết đỏ.
- Con đừng qua đây! Cha không thể quay đầu nữa rồi!
- Không! Cha có thể mà!
Nhìn vào khuôn mặt xúc động của Vương Sỹ Anh, lão buông thõng kiếm xuống, gương mặt nhăn nhúm khổ sở:
- Ta... ta... ta đúng là sai rồi!
Vương Sỹ Anh vừa quay đi, tránh để cha nhìn nước mắt mình thì lão lại lên tiếng:
- Cho nên... ta phải tạ tội!
Dứt lời lão dùng kiếm, xoẹt qua cổ mình một đường. Vương Sỹ Anh vội vàng chạy tới, ôm người cha hắn vốn không bao giờ coi trọng vào lòng.
Viễn cảnh bây giờ còn đau đớn hơn cả chiến trường. Lý Tước dằn vặt vì để mất Tô Hạ, còn Vương Sỹ Anh thì lại gián tiếp giết cha mình.
Hắn xoay mặt nàng, để nàng úp mặt vào người mình khẽ thì thầm:
- Đừng sợ! Từ giờ ta sẽ là người bảo vệ nàng.