Nhưng xa cách lâu như vậy, hắn liệu có đúng như nàng nghĩ không? Là một mực yêu nàng, một mực chung thủy đợi nàng. Nhỡ đâu... hắn có nữ nhân rồi trăng hoa bên ngoài, nàng biết phải làm sao?
Nàng chợt vùng khỏi cái ôm ấm áp của hắn, mặc dù nàng chẳng muốn chút nào. Trong bóng tối, vẫn có thể cảm nhận hắn đang đứng đối diện nàng.
- Ngươi là ai? Tại sao ở đây ăn nói lung tung?
Hắn vẫn cứ tưởng do xa cách lâu ngày, nàng đã quên hắn. Hắn không giận, tìm được nàng thôi hắn đã mãn nguyện lắm rồi.
- Uyển Nhã? Là ta! Lý Khắc Minh, phu quân nàng!
Giọng nàng dữ dằn hơn cũng to hơn:
- Ta không có phu quân nào cả! Ta không có quen biết người nam nhân nào miệng nói phu quân của nữ nhân này lại chạy đi ôm ấp nữ nhân khác.
Lý Khắc Minh nghe Kim Ngân nói lúc nãy, cứ tưởng nàng đã hết giận rồi, giờ sao lại như vậy chứ?
- Ta hoàn toàn không có nữ nhân nào bên cạnh cả. Lần đó là nàng mắc mưu Thừa tướng thôi! Ta...
- Nghe ngươi mạnh mồm như vậy chắc cũng không phải bệnh tật gì cả! Ta ra ngoài trước!
Nàng xoay người định bước ra ngoài. Bất ngờ tay bị hắn nắm lấy, cả người bị hắn dùng lực kéo vào lòng. Nàng vô thức đấm vào ngực hắn, giãy dụa để thoát khỏi vòng tay hắn.
- Bỏ ta ra! Bỏ ta ra! Ngươi điên à?
Nắm đấm của nàng không làm hắn đau ở bên ngoài. Hắn dùng một lực vừa đủ để khóa nàng lại trong lòng. Nhìn nàng giãy dụa, hắn, hắn dịu dàng ôm nàng, miệng bảo:
- Nàng đừng đánh nữa! Ta biết lỗi ta lớn rồi! Ta để nàng chịu khổ lâu như vậy là ta sai! Nàng đừng đánh nữa! Tay nàng đau, ta cũng đau theo nữa.
Uyển Nhã trong lòng hắn sớm đã mềm lòng, giờ nghe mấy lời của hắn, không kìm được tủi thân khóc nấc lên:
- Tại sao lâu như vậy chàng không đi tìm ta? Tại sao cứ khiến ta hiểu nhầm như thế? Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, chàng nghĩ thế là hay à?
Hắn ôm nàng, nghe rõ tiếng khóc của nàng. Tay hắn vỗ vỗ lưng nàng, giọng trầm trầm an ủi:
- Ta xin lỗi! Là ta không tốt! 5 năm trước là cho nàng thời gian để nàng có thể nhận ra tình cảm của ta. Bây giờ thì dù thế nào cũng sẽ không buông nàng ra nữa! Nhất định không!
Hai người cứ như vậy bên nhau trong cái sự im lặng của căn phòng. Ngay lúc này, Lý Khắc Minh cảm thấy không thể nào hạnh phúc hơn nữa. Tìm được nàng, đưa nàng về bên mình là điều hắn vẫn khao khát muốn làm trong suốt thời gian qua. Ôm nàng trong lòng thôi cũng đủ để hạnh phúc. Chẳng cần mọi thứ xa hoa, thứ duy nhất mà đới này hắn muốn có là nàng.
---
- Được rồi! Chàng ngồi trong này đi đừng đi ra ngoài! Bệnh này có khả năng lây truyền, đặc biệt người chàng đang có vết thương. Nghe lời ta ngồi im trong này. Chờ ta chữa khỏi cho mọi người sẽ lập tức quay lại với chàng.
Nàng dặn dò cẩn thận xong, mỉm cười xoay người muốn rời đi. Hắn lại một lần nữa kéo nàng lại, để nàng ngồi lên đùi mình.
- Nàng không ra ngoài được không? Lỡ nương tử của ta gặp bệnh, ta biết phải làm sao?
Nàng nhìn vẻ mặt đăm chiêu của hắn, nở nụ cười:
- Ta không sao. Ta nói với chàng ta đến từ hiện đại đúng không? Mấy bệnh này đều được các đại phu ở đó phòng ngừa cho rồi. Cho nên ta không bị sao đâu. Dù có tiếp xúc như thế nào đi nữa.
Nàng gỡ gỡ tay hắn đang ôm chặt thắt lưng nàng nhưng mãi không ra. Uyển Nhã liếc mắt nhìn hắn, nhẹ gầm gừ:
- Này! Chàng không thả ra làm sao ta ra ngoài? Bên ngoài còn rất nhiều việc phải làm. Chàng làm hoàng thượng, phải biết nghĩ cho dân chứ?
- Nghĩ cho dân nhưng nương tử vẫn phải bảo vệ!
- Không phải ta nói ta không sao rồi à! Mau thả tay đi!
- Không! Trừ khi....
Ánh mắt hắn gian manh nhìn nàng. Nàng không ngại ngùng, mở to mắt đối mắt với hắn:
- Trừ khi làm sao?
Hắn xoay má sang, giọng bá đạo:
- Nàng hôn ta một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ đỏ bừng, nhìn hắn trách móc:
- Chàng là trẻ con sao? Đến giờ còn bày ra trò này?
Hắn vẫn cứng cổ giữ nguyên cả tư thế lẫn giọng điệu:
- Cho nàng 5 giây! Còn không nàng đừng mong ra khỏi đây.
- Được rồi! Được rồi!
Nàng thở dài một hơi, nhắm mắt chu môi nhắm thẳng đến má hắn. Lý Khắc Minh tranh thủ nàng nhắm mắt, xoay người lại hôn môi nàng thật sâu.
Nhận ra mình bị lừa, nàng muốn vùng dậy nhưng bị hắn khống chế, không cho phản ứng. Dây dưa một lúc, hắn mới buông tha cho nàng.
Mặt nàng đỏ bừng như trái cà chua, đứng bật dậy, chân bước nhanh về phía cửa còn miệng thì lẩm bẩm:
- Đồ điên! Đồ thần kinh! Đồ... có bệnh!
Hắn tai rất thính, nghe được lòng bỗng cảm thấy vui lạ thường. Đã rất lâu rồi hắn mới được nghe nàng mắng yêu như thế. Lại sờ lên đôi môi của mình, nhớ về bộ dạng ngại ngùng của nàng, cỗ máy ấm áp trong lòng hắn trào dâng một cảm giác cực khoái chí. Hôm nay quả thật rất vui. Uyển Nhã đóng cửa phòng, đi ra gian chính chưa gì đã nhận được ánh mắt đen tối của Kim Ngân cà Chấn Phong nhìn mình. Nàng ngơ mặt nhìn 2 người đó:
- 2 người nhìn cái gì vậy? Mặt ta dính gì sao?
Cả 2 nở nụ cười gian tà, xua tay phủ nhận:
- Không có gì! Không có gì!
- Thật là...! Mọi chuyện sao rồi? Triệu chứng ra sao?
Kim Ngân lập tức trở lại thái độ nghiêm túc, đối với mạng người không thể đùa cợt được:
- Bọn họ đều nổi nốt đỏ ở khắp người. Ngoài ra một số còn lên cơn sốt. Còn một số người chưa khám nữa. Em và Chấn Phong đã cho bọn họ những loại thảo dược để tạm thời chống lại bệnh rồi. Nương nương, người nghĩ sao?
- Ta nghĩ là ta đoán đúng rồi. Bệnh này thực ra không nguy hiểm gì cả. Chỉ là ngộ độc hoặc côn trùng đốt. Thảo dược ta chuẩn bị cả rồi nhưng do không ngờ lại nhiều người như vậy nên không mang xuống nhiều. Hơn nữa lá cây đó phải chặt cả cành mới có tác dụng, nặng quá nên ta không bê được! Như này đi, Chấn Phong, Kim Ngân tý nữa sau khi khám hết tất cả mọi người, hãy phân họ ra từng nhóm theo biểu hiện giống nhau. Còn ta sẽ nhờ Lý Khắc Minh lên rừng lấy thảo dược về. Trị bệnh phải trị từ gốc, ta sẽ lên đầu nguồn của dòng suối trong làng, tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Chia nhau ra làm, sẽ nhanh hơn.
Hai người kia gật gật, lao vào công việc. Nàng chợt nghĩ lại lời Kim Ngân vừa gọi: Hai người này chưa gì đã gọi nàng là nương nương! Có phải sớm quá không?
---
Từ Phi không biết khi nào đã vào phòng Lý Khắc Minh. Hai người đang bàn chuyện, nghe tiếng gõ cửa thì nói “Mời vào! “
Tạ Uyển Nhã bước vào, nhìn thấy cả Từ Phi thì vui mừng ra mặt:
- Hay quá! Có hai người như vậy càng tốt.
Hắn chau mày, nhìn nàng:
- Tốt cái gì? Nàng đang nói cái gì vậy?
Nàng cũng chẳng ngại, nói thẳng tuột vào vấn đề:
- Là như này! Dược liệu còn thiếu mà ở đây rất cần ta, ta không thể lên núi được. Nên đành nhờ hai người một chuyến, lên căn nhà nhỏ trên rừng, mang đống dược liệu đó xuống đây. Có được không?
Nàng nhìn Từ Phi, hắn lãnh đạm trả lời:
- Chỉ cần Hoàng thượng đồng ý, ta sao cũng được!
Nói xong hắn cũng đi ra ngoài luôn. Nàng lại một lần nữa nhìn con người đang ngồi trước mặt, vẻ đáng thương:
- Chàng... sẽ giúp chứ?
Hắn gian manh nhìn nàng, cười:
- Còn xem thái độ của nương tử sao đã.
Nàng nhìn hắn, bắt đầu lộ ra vẻ sư tử cái:
- Này! Thần dân là của chàng. Ta chữa bệnh miễn phí, chàng nên cảm ơn ta mới phải. Đây ta nhờ chỉ lên rừng lấy xuống, cũng không khó khắn gì mà chàng cũng đòi hỏi. Chàng làm hoàng thượng kiểu gì hả?
Hắn để nàng nói một mạch, sau cùng nhếch môi nhìn nàng:
- Lúc nào nàng nhờ vả cũng là dáng điệu như này sao? Vậy mà họ cũng giúp nàng?!
- Là chàng đòi hỏi nên ta mới thế! Bình thường ta rất hiền lành ngoan ngoãn lại thương người! Không ai không quý cả!
Hắn phì cười, vẻ khinh khỉnh nhìn nàng:
- Nàng có nói quá không? Thật chẳng giống sự thật gì cả!
- Tóm lại chàng phải giúp ta lên rừng lấy đống dược liệu đó!
- Nói cho nàng biết, hoàng thượng như ta lên rừng lấy củi là vượt phép tắc của một đế quân rồi. Nếu như ta không muốn không ai có thể ép ta. Còn việc trị dân, cùng lắm ta cho người về sai quân từ kinh thành xuống đây, sau đó lên rừng lấy dược liệu. Như vậy là đối xử rất tốt rồi!
- Không được! Như vậy quá chậm để cứu họ! Bệnh sẽ nặng hơn.
- Đúng vậy! Cho nên nàng phải hy sinh cho họ! Cho ta xem thành ý đi!
Uyển Nhã cứng lưỡi, thật không biết đối xử thế nào với hắn! Chờ mà xem! Nợ này ta sẽ trả đủ.
Nàng vội giấu cái vẻ hung hăng kia đi, thay vào đó bộ mặt dịu dàng, ngồi xuống bên hắn. Tay khoác vào tay hắn, đầu dụi dụi ngực hắn nũng nịu:
- Hoàng thượng đẹp trai đáng quý à! Có thể không giúp ta đi mà!
Hắn nhìn nàng, vẫn tỏ ra lãnh đạm. Nàng đành dụi tiếp, giọng giống hệt con nít:
- Đi mà! Đi mà! Đi mà!
- Được được! Ta thua rồi! Ta giúp nàng!
Mắt nàng giống như ngôi sao, sáng lên nhìn hắn:
- Chàng nói thật à! Nhận lời rồi nhé!
Hắn cười cười, mãn nguyện gật đầu:
- Đúng vậy! Tại nàng đáng yêu quá! Ta không chịu được.
Đạt được mục đích, nàng trở lại trạng thái ban đầu. Nàng vùng dậy, nhìn hắn:
- Được! Tối nay chàng xuất phát luôn đi!
Hắn biết con người nàng, vẫn luôn hồn nhiên như thế. Vẻ mặt ai oán của hắn đặt lên nàng:
- Nương tử! Nàng thật biết cách hành hạ phu quân!
- Được rồi! Ta còn có việc! Ta ra ngoài trước. À cũng nói cho chàng biết, bệnh này không truyền nhiễm, chàng có thể ra ngoài rồi.
- Vậy tại sao cả làng lại mắc bệnh?
- Tại vì họ đều lấy nước ở một con suối, có lẽ đó là nguyên nhân. Mai ta sẽ lên nguồn đầu của suối, giải quyết vấn đề này.
Ánh mắt lo lắng của hắn nhìn nàng làm nàng phải nói thêm một câu nữa:
- Ta và một số người nữa sẽ cùng đi.
Có lẽ mọi việc đến đây là xong, nàng định bước ra ngoài thì đằng sau, tiếng hắn vang lên:
- Uyển Nhã! Nàng có muốn trở về Hoàng cung với ta không?
Câu hỏi có phần đột ngột khiến nàng hơi lưỡng lự:
- Tại sao lại sớm vậy? Chàng và ta vừa mới gặp nhau thôi mà! Chưa gì đã nóng vội muốn giam ta vào chỗ hoàng cung chán ngắt ấy?
Hắn đi tới chỗ nàng, xoay nàng lại để nàng nhìn thẳng vào mắt mình:
- Ta không có ý muốn giam nàng. Nhưng đất nước không thể vắng vua quá lâu. Từ Phi vừa nói với ta Vương thừa tướng đang chuẩn bị kế hoạch gì đó. Ta muốn nhanh chóng quay lại giải quyết. Để nàng lại đây ta không yên tâm, khó khăn lắm mới tìm được nàng mà. Nhưng nàng yên tâm, nếu nàng về cung ta sẽ chăm chỉ cùng nàng ra ngoài thành chơi! Được không?
Nàng biết hắn muốn đưa nàng về cung để bảo vệ, để bao bọc nàng. Nàng yêu hắn như vậy, nhìn hắn khổ tâm sao nàng có thể từ chối? Nàng vòng tay qua ôm hắn, miệng thì thầm.
- Được rồi! Ta theo chàng về. Nhưng phải chờ sau khi dịch bệnh được chữa khỏi đã!
Lý Khắc Minh cũng cúi xuống ôm lấy nàng. Bóng dáng nàng bé nhỏ, hắn mà đứng thẳng khéo nàng phải kiễng lên mới có thể ôm được.
- Nói giam nàng cũng phải. Nàng cả ngày như chú chim nhỏ, cứ bay nhảy khắp nơi làm ta lo lắng không hết lo lắng.
- Tại sao chứ? Không phải ta lớn rồi sao?
- Nàng rất bé nhỏ so với thế giới rộng lớn này. Ta rất sợ chú chim nhỏ đó bị thương, chú chim nhỏ đó bị hại sợ nhất chính là không thể tìm thấy nó nữa. Cho nên,... thế giới này quá to để ta có thể buông nàng ra khỏi vòng ray ta.
Lòng nàng nghe hắn nói cảm thấy ấm áp tột cùng. Rốt cuộc nàng cũng chọn được cho mình cái thứ mà người ta vẫn hay gọi là điểm tựa. Nó vững chãi, ấm áp và mềm mại, đủ để nàng cảm thấy hài lòng.
Xa nhau mấy năm mới có thể hiểu đối phương quan trọng như thế nào đối với mình. Giống như nàng và hắn, 5 năm tựa như mấy đời người. Sau khi nhận ra rồi thì sẽ mãi mãi muốn hàn gắn lại với người đó.
Cho nên không phải cứ xa mặt cách lòng là phải chia tay là phải chấm dứt. Có khi, đó chỉ là thử thách mà ông trời tạo ra để thử lòng loài người với trái tim tham lam. Có đến được với nhau hay không là do hai người trong tình cảm chứ không phải do khoảng cách, thời gian.