• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Uyển Nhã cũng nghi nghi. Nàng gật đầu đồng ý cho Bảo Nhi mời đại phu. 

Khi đại phu tới, Bảo Nhi đưa nàng ra sau rèm ngồi để che giấu thân phận của nàng và cũng là để bảo vệ nàng. 

Bảo Nhi cho lui hết người hầu ra, chỉ đề Kim Ngân cùng đại phu ở lại. 

Đại phu khi bắt mạch có vẻ trầm ngâm làm cả 3 người phụ nữ trong phòng đều nghẹt thở. Uyển Nhã ngước lên nhìn Kim Ngân, nhận được ánh mắt trấn an.

Một lát sau, đại phu mới bỏ tay ra khỏi:

- Xin được mạn phép hỏi... lần cuối phu nhân đây làm chuyện đó là bao giờ?

Nàng mặt ngượng đỏ, ngấp ngứng trả lời:

- Chắc cũng gần một tháng rồi! Nhưng đại phu... tôi thật sự có thai sao? 

Đại phu đứng dậy cúi người nhìn nàng giọng vui vẻ:

- Nếu vậy... xin chúc mừng! Phu nhân đây đúng là có hỉ rồi! Mặc dù thai nhi rất bé nhưng tôi vẫn có thể nghe được nhịp tim. Phu nhân đây nên về bồi bổ và chăm sóc tốt cơ thể của mình! 

Mọi người đang có mặt trong phòng đều như vỡ òa trong niềm vui. Uyển Nhã bất động, tất cả mọi thứ trước mắt cứ như dừng lại. Kim Ngân vui mừng, lay vai nàng:

- Nương nương!!!! Người... người có hỉ rồi! 

Nàng nắm lấy tay Kim Ngân, mắt biểu hiện rõ sự ngạc nhiên:

- Kim... Kim Ngân! Ta... ta có thai.. có thai rồi? Ta... ta có con rồi?

Kim Ngân gật đầu nhìn nàng:

- Đúng vậy nương nương! Người có hỉ rồi! 

Nàng đưa tay sợ bụng mình, nó vẫn chẳng thay đổi vậy mà trong đó... lại có một đứa trẻ sao? Bảo Nhi đứng dậy tiễn đại phu ra về, ra ngoài cửa gặp Chấn Phong, thấy anh ngơ ngác thì bảo:

- Ngươi vào được rồi! Đưa nương nương về cung nhớ phải cẩn trọng!

Chấn Phong chạy vào, nhìn thấy nàng đang nước mắt lưng tròng thì hốt hoảng hỏi một tràng dài các câu hỏi:

- Nương nương? Sao người lại khóc? Có phải người không thoải mái ở chỗ nào không? Hay là... vừa nãy đại phu nói chuyện gở?

Thấy bộ dạng sốt sắng của hắn, cả Kim Ngân và Tạ Uyển Nhã đều bật cười. Hắn thì vẫn cứ ngơ ngác, thật sự chằng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Bảo Nhi từ từ bước vào, vừa khép cửa lại vừa bảo:

- Không phải chuyện gở, mà nương nương nhà ngươi có hỉ rồi!

Chấn Phong nghe xong, não bắt đầu hoạt động... 1... 2... 3... có hỉ... có hỉ...!

- Nương nương... người... người! Thần thần phải về báo với Thái tử! Nhất định ngài ấy sẽ rất vui!

Hắn vừa nói xong liền định phóng đi nhưng nàng lại lên tiếng:

- Chấn Phong! Chuyện này khoan hãy tiết lộ ra ngoài đã!

Bước chân Chấn Phong chợt ngưng lại, hắn khỏ hiểu quay lại nhìn nàng:

- Nương nương? Sao lại không thể tiết lộ?

Uyển Nhã cười hạnh phúc:

- Ta muốn đợi đứa bé lớn thêm đôi chút rồi hãy nói. Với lại hậu cung thâm độc bí hiểm, dù có bảo vệ bao nhiêu đứa trẻ này vẫn có khả năng gặp nguy hiểm. Nếu để nó lớn lên trong im lặng, có lẽ sẽ an toàn cho nó hơn! Vả lại,... thoắt cái cũng chuẩn bị đến sinh nhật Thái tử, đứa bé này coi như quà sinh nhật cho chàng đi! Cả căn phòng đều gật đầu đồng ý, dù gì nàng cũng là Thái tử phi, nàng đã muốn còn có thể trối lệnh sao?

Thế là truyện này được bọn họ thống nhất sẽ không nói ra ngoài  . Còn về thái y kia, chắc ông ta chưa biết nàng là ai nên cũng sẽ không nói ra.

Sáng hôm đó, Chấn Phong cấp báo về cung, nói với Thái tử cho kiệu đi đón Thái tử phi. Lý Khắc Minh nghe xong cực kì cực kì thắc mắc, không hiểu quyết định đó là ai đưa ra.

Thường ngày nàng là người không thích gây sự chú ý, chủ thích rong chơi. Nhưng sao hôm nay lại... Mặc dù khúc mắc khó hiểu, Lý Khắc Minh vẫn căn dặn chuẩn bị kiệu đi đón nàng.

Thực ra ý kiến cũng không phải của Tạ Uyển Nhã mà là ý kiến của 3 cái người cứng đầu kia. Họ cho rằng nếu đi bộ trở lại cung, chẳng may chợ đông đúc xô nàng ngã, đến lúc đấy không hiểu sẽ thế nào. Nghe hậu quả mà 3 người kia phóng đại lên, nàng đành gật đầu miễn cưỡng mà đồng ý. Trước khi nàng rời đi, Bảo Nhi còn căn dặn vô số việc. Nào là ăn gì, uống gì, hoạt động thế nào,..... Cứ tất cả những gì Bảo Nhu lamg lúc mang thai đều truyền lại cho Uyển Nhã.

Uyển Nhã nghe đến chóng cả mặt, chỉ gật gật đầu cho qua. Chỉ nhớ là tuyệt đối giữ gìn thân thể.

Khi nàng trở về cung, bóng dáng to lớn của Lý Khắc Minh đã hiện lên ở cửa Nguyệt Hà điện. Hắn lầm lì nhìn nàng gắt gỏng:

- Hay lắm! Nàng dám bỏ ta đi! Giờ này mới chịu về?

Nàng nhìn bộ mặt tức giận của hắn, chằng những không giận mà còn cười, bởi nàng nhớ mình đang mang trong mình giọt máu của người đang đứng trước mặt. Nàng không giống như mấy lần trước, hất cằm lên mà cãi vã. Nàng chỉ dịu dàng khoát tay hắn, giọng cực kì ấm áp:

- Có phải chàng chờ ta lâu lắm không? Ta xin lỗi, lần sau ta hứa sẽ về sớm.

Lý Khắc Minh không hề nghĩ phản ứng của nàng sẽ như thế, hắn trợn tròn mắt ngạc nhiên. Hắn quay sang, dùng ánh mắt mà hỏi hai người đi cùng nàng xem chuyện gì đã xảy ra. Câu trả lời thì không có, chỉ có một nụ cười đáp lại.

Lý Khắc Minh ngồi ăn cơm, mắt vẫn cứ liếc nhìn nàng. Nàng ăn rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn ngân nga câu hát. Hắn cực kì hãi hùng, chả hiểu sao nàng lại thay đổi đến thế.

Hắn đã có lần nghe mấy binh lính nói rằng phụ nữ khi ghen thường hay giả bộ vui vẻ sau đó ám sát chồng từ đằng sau. Nghĩ lại với hoàn cành nàng bây giờ,... hình như cũng có chút tương đồng. Mà khoan? Hắn đã làm việc gì có lỗi đâu? Vậy thì vì sao?

Lấy hết can đảm mình, hắn mạnh bạo cố gắng tỏ ra tự nhiên hỏi:

- E hèm..! Nhã Nhã? Nàng hôm nay có chuyện gì vui sao?

Uyển Nhã đang ăn bỗng dừng lại ngước lên nhìn “hả” một tiếng. Thậm chí tiếng “hả” nghe cũng cự kì thơ ngây nữa.

Lý Khắc Minh dự cảm không lành, cơm nuốt cũng chẳng trôi. Hắn cố nghĩ lại lần nữa xem hôm nay mình có làm gì dính dáng đến nữ nhân không.

Tua lại bộ óc, hắn dừng lại ở việc sáng nay đã vô tình liếc qua cô cung nữ dọn bàn ăn. Không biết cô có nhìn thấy không nữa.

Thế là bạn Thái tử nọ đành kích đểu:

- Nhã Nhã! Ta bảo này! Nàng đang ghen sao?

Miếng cơm trong miệng nàng chút nữa thì phụt ra. Nàng ôm miệng đầy cơm, cười:

- Chàng nói nhảm cái gì vậy?

Lý Khắc Minh hạ bát xuống chăm chăm nhìn nàng:

- Nàng lạ lắm.... Hôm nay cứ cười suốt. Chẳng giống mọi khi tí nào! Nói? Rốt cuộc có chuyện gì vui mà nàng cứ khúc khích nãy giờ?

Uyển Nhã đang ngây ngô, không biết nên làm thế nào, đành đánh trống lảng:

- Không có gì! Hôm nay ta gặp Bảo Nhi nên vui vậy thôi! Chàng đa nghi rồi!

- Có gặp Bảo Nhi mà nàng vui như vậy... Tại sao gặp ta thì nàng lại như chả có chuyện gì?

Nàng liếc xéo hắn bằng áng mắt tội lỗi, sau lại phủ nhận:

- Chàng không thấy như vậy mới tốt sao?

- Tốt?

- Ta nói chàng nghe, người ta ở với người thân suốt ngày, thấy người thân thì phản ứng đương nhiên bình thường. Ta đối với chàng như vậy chẳng phải vì ta coi chàng là người trong nhà sao?

Lý Khắc Minh nhìn nàng, ánh mắt tra hỏi.

- Coi như nàng nói thật!

Uyển Nhã thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua ải 1.

---

Lúc này ở cung Lưu Ly, Vương Huyền Trân đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc. Chợt Thanh Tâm từ ngoài bảo:

- Bẩm nương nương, có người ở phủ xin vào cấu kiến, nói là có chuyện gấp ạ.

Vương Huyền Trân thấy trời cũng đã khuya, bà ta lại vào gấp gáo hắn có chuyện to lớn gì đó. Nàng ta đồng ý cho vào, ngồi ra điện lớn.

Người đàn bà kia không ai khác chính là vú em của đứa bé nhà Bảo Nhi. Bà ấy cũng là gián điệp được Vương Huyền Trân thuê để theo dõi nhất cử nhất động ở đó.

Bà ta quỳ xuống hành lễ, chờ đến khi Vương Huyền Trân miễn lễ mới dám đứng lên.

- Khuya vậy rồi? Ngươi còn vào đây làm gì?

- Bẩm nương nương, thần có chuyện hệ trọng muốn nói, nương nương cho lui mấy cung nữ kia đi ạ!

Vương Huyền Trân nhìn Thanh Tâm gật đầu. Một giây sau, tất cả cung nữ đều lui hết, chỉ có bà ta và Vương Huyền Trân trong điện.

- Được rồi, nói đi.

- Bầm nương nương, mong người giữ bình tĩnh. Thực ra hôm nay, Thái tử phi có đến chơi phủ ta với Vương phi họ vương. Hôm nay khi đến, nàng ra liên tục nôn khan, họ Vương nghĩ nàng ta có thai liền mời Thái y chuẩn đoán, không cho ai vào.

Nghe đến đây, nàng ta chết lặng người. Đợi sau khi lấy lại tinh thần mới hỏi:

- Rồi sao? Ngươi có nghe ngóng gì nữa không?

Người đàn bà đó lại tiếp tục:

- Theo như nô tì nghe ngóng, ả đúng là đã mang long thai. Nhưng ả lại không muốn cho ai biết vì muốn lấy đó làm quà cho Thái tử. Thần thấy có vẻ nguy cấp nên đêm nay xin vào để bẩm báo với nương nương. Cũng là để không ai trong phủ nghi ngờ gì.

Cảm xúc trong lòng Vương Huyền Trân đóng băng. Nàng ta còn chưa được sủng mà ả đã có thai? Lại còn lấy đó làm quà sinh nhật?

- Thanh Tâm! Lấy tiền đưa cho bà ấy rồi đưa bà ta về. Xong ngươi cũng ở ngoài đó, không cần vào. Ta muốn ở một mình.

Chờ cho đến khi tất cả người hầu cung nữ ra rồi, chỉ một mình Vương Huyền Trân ở đó suy nghĩ. Nàng ta vẫn oán hận nàng từ sau cái vụ Lý Khắc Minh uống dịch hoan dược sau đó bỏ đi. Vương Huyền Trân đi về phía hộp tủ, nhìn gói thuốc còn lại mà cha đã đưa nàng ta hôm nọ, miệng nhếch mép cười đáng sợ. 

“Được! Cứ hạnh phúc như ngươi muốn! Ta sẽ xem ngươi hạnh phúc được bao lâu! Muốn tặng quà? Được vậy ta cũng tặng? Các ngươi được hạnh phúc sao ta lại không? Đừng cứ nghĩ, có đứa bé ngươi có thể làm mọi thứ. Đó đáng lẽ phải là ta! “

Tình trạng bây giờ của Vương Huyền Trân thật sự đáng thương, đáng thương đến tội nghiệp, đáng thương đến nỗi tàn bạo. Sự tàn bạo ẩn sau một vẻ ngoài hiền thục, kiều diễm. Nàng ta đầu tiên là một người lương thiện, tốt bụng. Nhưng từ sau khi vào cung, sự đố kị tham lam làm nàng ta mù quáng. Cũng bởi vì tham muốn độc chiếm 1 người mà nàng ta bây giờ không khác gì người điên. Suy cho cùng, đó cũng không phải lỗi duy nhất của nàng ta, chỉ trách rằng nàng ta lại chọn người đã si mê một người con gái khác.

--- #chuyenbenleabcxyz 

Tớ vẫn đăng đủ chap cho chúng cậu này ~.~ rất đáng được tuyên dương phải không? Các cậu vote điii chứ! À mà... mấy hôm nay tớ đã đi in SCMNLHHCT ra bản giấy rồi haha!! Dự là khi nào ra hết sẽ bán lấy tiền hehe. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK