- Cha? Cha không nhìn con gái mình thất sủng sao? Sao có thể ngồi đó hưởng thụ một mình chứ?
Lão thừa tướng nhấm nháp ly trà, ánh mắt cười gian xảo:
- Con gái! Được ân sủng thì sao chứ? Chỉ cần chưa có long bào là được.
- Nhưng... ta ngay cả nắm tay Thái tử cũng chưa từng động... Cứ như vậy sớm muộn gì con ả kia cũng có long bào. Cha? Người không nghĩ mình nên có cách gì sao?
Thừa tướng bật cười lớn, chỉ tay về phía con gái mình:
- Trắc phi của ta ơi? Cách thì lúc nào cũng có nhưng cũng phải chờ thời cơ chứ!
Vương Huyền Trân nhíu mày, giọng ngu ngơ hỏi:
- Thời cơ? Ý cha là gì?
Thừa tướng liếc mắt, ý bảo ả cho lui tất cả người hầu đi rồi từ từ tiến lên, đưa vào tay nàng 2 gói thuốc.
- Con nghe cho rõ. Gói ở trong bọc màu xanh là dịch xuân dược, đúng ngày trăng tròn tháng này, con cho Thái tử uống. Đảm bảo nhất định con sẽ mang long thai. Đến lúc đó, Thái tử phi là cái thá gì chứ!
Vương Huyền Trân nở nụ cười nhan hiểm, chỉ vào gói màu đỏ còn lại:
- Còn gói này?
- Gói thuốc đỏ này con phải đặc biệt cẩn thận. Đây chính là thứ làm mất đi đứa bé trong bụng. Ta đưa con gói thuốc này để nếu chẳng may, Thái tử phi mang thai trước thì con tùy cơ mà ứng biến!
Ả cầm cả 2 gói thuốc, vỗ tay cha: - Được rồi được rồi! Cha yên tâm. Chỉ còn con còn sống, ả còn lâu mới có thể yên ổn. Cha nhớ giữ kín chuyện này, chỉ cần lọt ra ngoài, không chỉ tính mạng của cha con ta mà cả....
- Được rồi được rồi! Ta là ai mà cần con nhắc về mấy cái hình phạt đó chứ? Yên tâm đi. Con chỉ cần lo cho mình là được!
Lão vừa nói vừa đứng dậy, lấy mũ quan bảo:
- Con nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nghĩ nhiều! Ta đi lo công chuyện một chút. Khi khác lại đến!
Vương Huyền Trân gật đầu, lại cúi xuống nhìn 2 gói thuốc. Lần này để xem 2 người hạnh phúc thế nào nữa!
----------
Vì vụ việc trên nên Vương Huyền Trân quyết định tổ chức yến tiệc. Uyển Nhã không hay biết, chỉ là mấy hôm nay thấy trong cung tấp nập sinh ra tò mò. Nàng hỏi Kim Ngân với Chấn Phong:
- 2 người có biết vì sao cung điện hôm nay lại tấp nập thế không? Sắp có yến tiệc gì sao?
Kim Ngân đến gần nàng trả lời:
- Bẩm nương nương, Vương Trắc Phi thông báo muốn mở yến tiệc. Chắc có lẽ là quên nên chưa cử người đến mời nương nương.
Chấn Phong ở đằng sau vu vơ lại nói một câu:
- Quên hay là không muốn? Nương nương! Thần thấy vị Trắc Phi này còn nhiều âm mưu hơn cả mấy vị nương nương khác! Ngoài mặt thì bạn bên trong thì xem nương nương như kẻ thù. Càng người lương thiện càng phải cẩn thận!
Kim Ngân một bên cũng gật đầu đồng ý quan điểm. Chấn Phong như thể được tiếp thêm sinh lực, lại tiếp tục thuyết trình:
- Nương nương không biết thôi, những khi nương nương được Thái tử sủng ái cưng chiều, lúc nào Vương Trắc phi kia nhìn bằng vẻ mặt cực kì căm tức. Như thể chỉ muốn xông vào đẩy 2 người ra thôi. Thần thấy vị Vương trắc phi này thực sự không đơn giản chút nào.
Riêng nàng vẫn lắc đầu mặc cho Chấn Phong với Kim Ngân khuyên nhủ thế nào:
- Các ngươi đừng suy bụng ta ra bụng người. Vương tỉ tỉ là người tốt, không giống mấy người kia đâu!
Sở dĩ nàng nói như vậy là vì trước mặt nàng, Vương Huyền Trân vẫn luôn giữ hình tượng là một người phụ nữ thanh cao hiền từ nhưng khi không có nàng thì lại thay đổi đến chóng mặt. Chẳng trách nàng lại không nghĩ ả là người xấu xa.
Chấn Phong và Kim Ngân hay đi sau nàng, đương nhiên biết được mấy vụ việc đó. Nói ra là để nàng đề phòng nhưng nếu nàng không tin như thế này thì đành ở phía sau tiếp tục dè chừng thay nàng thôi.
Vừa lúc đó, nha hoàn Thanh Tâm của Vương Huyền Trân đi đến gâng nàng, theo lễ nghi cúi xuống thưa:
- Bẩm Thái tử phi, Vương Trắc phi nhờ nô tì đến mời người sang Lưu Ly cung một chuyến ạ! Chỉ một mình người thôi ạ! Các nô tì thị vệ xin cho lui ạ! - Được! Ta sẽ sang đó ngay.
Nói xong, Thanh Tâm đi phía trước. Uyển nhã định bước đi thì bị Kim Ngân kéo lại to nhỏ:
- Nương nương! Sao lại cho chúng thần lui chứ? Lẽ nào... có ý đồ với người sao nương nương
Nàng nhoẻn miệng cười, phủ nhận:
- Chắc không phải đâu! Các ngươi đều biết ta đến cung Lưu Ly mà. Nếu mà có xảy ra cớ sự gì, Trắc phi làm sao gánh được! Yên tâm đi.
Thanh Tâm thấy nàng lâu la bèn quay lại nhắc nhở:
- Thái tử phi! Nương nương đang đợi ạ?
Nàng vỗ tay Kim Ngân lại nhìn cả Chấn Phong bảo:
- 2 người cứ về đi! Ta tự biết lo cho bản thân mà!
Nàng nói xong thì bước về phía Thanh tâm. Kim Ngân cùng Chấn Phong chán nản nhìn nhau. Đúng là ngây thơ quá mà.
Nàng vừa bước vào cửa cung, Vương Huyền Trân đã hạ lệnh cho lui hết cung nhân xuống. Ả cười nói vui vẻ chạy đến bên nàng:
- Nhã Nhã, muội chịu đến đây tỉ thấy rất vui!
Nàng cũng cười theo lắc đầu:
- Không có gì! Tỉ đừng khách sáo như vậy!
Vương Huyền Trân hết sức nhã nhặn, kéo nàng ngồi xuống ghế:
- Nào! Ngồi đi! Người đâu! Mang trà lên.
Uyển Nhã nhìn ả, hỏi:
- Tỉ? Tỉ gọi muội đến đây có chuyện gì sao?
Ả ta bằng ánh mắt thanh tao nhẹ nhàng bảo:
- À... thực ra.... Là thế này. Tối nay là sinh nhật ta. Ta... ta có làm một yến tiệc nho nhỏ.... nhưng.. nhưng ta chỉ muốn... mời Thái tử đến một chút... Muội.. muội cũng biết mà. Thái tử trước nay luôn lạnh nhạt với ta mà ta... ta lại rất yêu chàng. Cho nên... muội có thể giúp chàng... chàng đến dự yến tiệc tối nay với ta được không?
Uyển Nhã nghe xong câu hỏi, nụ cười trên môi bỗng trở nên gượng gạo. Vừa mới mấy hôm trước nàng bảo hắn là chỉ được có một mình nàng, nay chả lẽ nàng lại đẩy hắn cho nữ nhân khác. Nhưng người tỉ tỉ kia suy cho cùng cũng không phải nữ nhân khác.
- Muội muội! Ta chỉ mượn Thái tử một hôm thôi mà! Với lại... Thái tử đối với muội sâu đậm như vậy sao có thể có ý gì với ta? Ta chỉ mong hynh ấy nể tình người muội muội này mà đến một chút. Muội giúp ta có được không?
Uyển Nhã thấy vẻ mặt tội nghiệp của ả thì động lòng. Thôi được! Chỉ là cho mượn chồng một chút thôi mà! Nhân tiện cũng thử lòng Khắc Minh một chút xem sao!
- Được tỉ tỉ! Để ta về bảo huynh ấy. Tỉ cứ yên tâm đi! Ta nhất định sẽ khiến huynh ấy đến đây tối nay.
Thấy sự quyết đoán của nàng, Vương Kim Liên vô cùng yên tâm. Nhưng trong lòng Uyển Nhã thì một bầy mây đen kéo đến.
Cung Nguyệt Hà.
Từ ngoài cung Kim Ngân và Chấn Phong đã nghe hết tiếng ăn vạ của Tạ Uyển Nhã.
Bên trong cung Lý Khắc Minh cũng đau cả đầu với nàng. Từ lúc chập tối đến bây giờ nàng cứ nằng nặc đòi hắn phải đến cung Lưu Ly. Mà hắn thì vẫn kiên định từ chối. Nàng đành phải giở chiêu cuối, ngồi ôm chân hắn ăn vạ. Thật là! Mất hết hình tượng rồi!
- Khắc Minh chàng phải đến đó. Hôm nay là sinh nhật tỉ ấy!
- Ta không đi!
- Nhưng ta hứa với tỉ ấy rồi.
- Đó là việc của nàng!
- Chàng phải nể tình ta mà đến đó! Mà không nể tình ta cũng nể tình tỉ ấy, nể tình Vương Sỹ Anh cả Vương thừa tướng chứ!
- Ta vốn không nể mặt họ lâu rồi!
Năn nỉ mãi không được nàng tức tối hét lên:
- Rốt cuộc chàng muốn thế nào mới chịu đi? Nói đi muốn ta phải làm gì?
Lý Khắc Minh cười nham hiểm, nhìn gương mặt phụng phịu của người kia:
- Sao? Nàng hỏi ta muốn làm gì à?
Uyển Nhã kiên cường gật đầu. Hắn giả vờ suy nghĩ rồi dần cúi xuống:
- Ừm... nếu ta nói muốn “ăn” nàng thì sao?
Nàng nghe xong đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra ấp úng:
- Ăn cái gì chứ! Hôm nào chúng ta chẳng ăn tối ăn trưa cùng nhau!
Hắn nhìn vẻ mặt giả ngơ ngượng ngùng của nàng nhoẻn miệng cười đến gần nàng nói tiếp:
- Nàng đừng giả ngốc nữa. Ta biết nàng hiểu mà! Sao? Đồng ý không? Nếu được ta sẽ đi!
Uyển Nhã thầm nghĩ trong lòng. Cứ đồng ý đi! Đến khi chàng đi về rồi ta giả vờ ngủ xem chàng làm được gì. Mà nếu cảm giác không an toàn nữa thì kêu Kim Ngân khóa cửa lại.
Nghĩ xong kế sách chu toàn, nàng mới yên tâm đồng ý:
- Được! Chàng cứ đi đi. Rồi về muốn ta làm gì cũng được.
Lý Khắc Minh hí hửng, chỉ đến đó ngồi một lúc mà lại ăn được nàng. Đúng là quá hời mà!
Thế là hắn đến gần thơm nhẹ vào má nàng một cái rồi chào tạm biệt:
- Vậy ta đi một chút sẽ về ngay! Không để nàng chờ lâu!!
Nhìn bóng hắn dời đi, Uyển Nhã tức giận đỏ cả mặt! Cái gì mà không để nàng chờ lâu cái gì mà về sớm! Nàng càng mong hắn đi luôn không về ấy chứ!
Còn Lý Khắc Minh ra khỏi cửa hì hửng bảo Phù công công đốt đèn di chuyển đến Lưu Ly cung. Nhìn hắn vui vẻ mà bước ra cả 3 người là Chấn Phong, Kim Ngân và Phù công công mồm miệng cứ há hết ra. Kim Ngân và Chấn Phong xúm lại bàn tán:
- Này muội thấy là lạ sao ấy! Rõ ràng vừa nãy Thái tử còn nhất quyết không chịu nhận lời... sao giờ lại có vẻ hí hửn đến vậy sao?
- Đúng vậy! Thật là mờ ám! Thử vào xem Thái tử phi xem, nhỡ hai người cãi nhau nên Thái tử mới bỏ đi thì sao?
Nói xong 2 người hớt hải chạy vào nhìn nàng nằm sõng xoài ra giường tưởng nàng đau buồn bèn cất tiếng an ủi:
- Nương nương! Người đừng quá đau buồn! Em nghĩ Thái tử chỉ là tức giận nhất thời nên mới bỏ đi đến cung Lưu Ly. Chán là lại về thôi! Người đừng lo mà!
- Đúng vậy nương nương! Người đừng quá thất vọng.
Uyển Nhã chỉ là mỏi lưng nên mới nằm sấp xuống nghỉ một chút. Nàng bật dậy nhìn 2 người kia bằng ánh mắt kì lạ:
- Ý 2 người là sao? Giận dỗi gì cơ? Sao ta nghe không hiểu chút nào vậy?
2 người đang đứng mồm ngừng luyên thuyên cùng nhìn nàng khó hiểu. Kim Ngân gãi đầu, ngây ngô:
- Không phải Thái tử giận người nên mới rời đi sao?
Nàng nhìn 2 người vỗ trán bất lực thở dài:
- Giận dỗi gì tên đó! Ta mong hắn giận còn không được ấy!
Cùng hoàn cảnh với 2 người này, Phù công công cũng khó hiểu. Tưởng hắn giận nàng đến phát điên nên ra lời nói đỡ:
- Điện hạ đừng tức giận. Chắc nương nương chỉ là không muốn mất hòa khí nên mới bảo ngài đi... suy cho cùng...
- Ta tức giận lúc nào?
Thấy hắn dừng bước, Phù công công cũng đứng lại thanh minh:
- Không phải người vì tức giận nên mới rời đi sao?
Hắn bật cười, bạc môi khẽ cong trả lời:
- Ai bảo? Là nàng ấy cho mượn chồng thôi. Chứ làm sao mà giận được! Bớt lắm lời đi! Mau đi nhanh còn về.
----
#vaigiabenle: Mấy bạn ơi đọc truyện nhớ vote và cmt ủng hộ mình đi nà:* để mình còn động lực viết tiếp nữa:*